← Ch.1368 | Ch.1370 → |
Dịch giả: Phong Thiên
"Liễu... Liễu đạo hữu."
Khổng Tường Tư thấy vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, vội vã cố nặn ra vẻ tươi cười, sau đó hắn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết lập tức ánh sáng màu xanh đang bao vây lấy bọn hắn tiêu tán đi làm lộ ra ba tộc nhân Thiên Tượng cảnh khác ở trong đó đang lộ ra vẻ kinh hoàng.
"Tư đạo hữu, các ngươi muốn đi đâu vậy??" Liễu Tung Dương giống như cười mà không phải cười nhìn mấy người Khổng Tường thế gia, miệng nhàn nhạt nói ra.
Khổng Tường Tư biến sắc, nét mặt Liễu Tung Dương tuy là cười ha hả nhưng mà trong giọng nói của hắn ẩn ẩn tản mát ra một loại ý tứ khắc nghiệt.
"Liễu đạo hữu vừa rồi đánh tan Hoàng Phủ thế gia cùng Long gia, Khổng Tường thế gia ta cũng không cần phải lưu lại nữa, bên trong Ma Uyên Tháp này tuy rằng có không ít bảo vật nhưng Khổng Tường thế gia ta vô duyên hưởng thụ, vẫn là sớm rời khỏi đây thì tốt hơn." Khổng Tường Tư xoay chuyển ý niệm trong đầu, miệng nhanh chóng nói.
"Vậy sao? Sao ta lại cảm thấy mấy người Khổng Tường đạo hữu cần phải lưu lại nhỉ!" Khóe miệng Liễu Tung Dương cười cười, trong mắt hiện ra một tia thần sắc kỳ dị.
Khổng Tường Tư biến sắc, đang muốn hành động gì đó thì lập tức phía sau bọn họ có bóng người hoa lên, thân ảnh Ma Thi kim sắc quỷ mị hiện ra.
Một cỗ khí tức khủng bố phát ra từ trên người Ma Thi khiến người khác không rét mà run.
Thân hình Ma Thi kim sắc vừa mới xuất hiện, lập tức miệng lớn mở ra phun ra một mảnh sương mù màu vàng chụp xuống đám người Khổng Tường thế gia.
Sắc mặt Khổng Tường Tư đại biến, đang muốn gào thét gì đó thì một đạo hào quang đỏ sậm từ một bên kích xạ xuyên tới giống như độc xà xảo quyệt lập tức vượt lên trước sương mù màu vàng đánh trúng lên thân thể Khổng Tường Tư cùng ba tên tộc nhân kia.
Liễu Tung Dương chậm rãi tán đi ánh sáng màu đỏ trong tay, trên mặt hiện ra thần sắc cười lạnh.
Thần tình trên mặt Khổng Tường Tư trì trệ, toàn thân dường như thoáng cái bị định trụ, không thể nhúc nhích chút nào được.
Sau một khắc, dưới ánh mắt Khổng Tường Tư tràn đầy tuyệt vọng như muốn nứt ra thì sương mù màu vàng quay cuồng một hồi liền bao phủ toàn bộ đoàn người Khổng Tường thế gia lại.
Những thanh âm "Xuy xuy" phát ra xen lẫn cùng vài tiếng kêu thảm thiết. Ngay sau đó sương mù rất nhanh đã tản ra liền thấy mấy người Khổng Tường thế gia đã biến thành mấy bãi nước mủ, đến cả pháp bảo cũng không còn tồn tại, mà sương mù màu vàng lại trở nên sáng ngời thêm vài phần lập tức giống như cá voi hút nước chui vào người Ma Thi.
Kim quang trên người Ma Thi tiêu tán, mắt dọc nơi mi tâm cũng rất nhanh đóng lại.
"Đa tạ Diệu tiên tổ ra tay giúp Vương Triều Sóc Phong ta đánh chết những chướng ngại này!" Liễu Tung Dương vội vàng bay đến trước người Ma Thi, khom người thi lễ.
"Ngươi trở về nói cho gia chủ hiện tại của Liễu gia, chuyện như vậy chỉ một lần này. Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa! Bản tôn ở chỗ này mượn nhờ thi khí của Nội uyên cùng Chân Ma chi khí để tu luyện. Hôm nay một chân đã bước vào Vĩnh Sinh cảnh, bây giờ ta chỉ cần tu luyện vài vạn năm nữa liền có thể dùng thi đạo tiến giai đến Vĩnh Sinh, cho nên trong lúc này không được tới quấy rầy ta!" Ma Thi kim sắc lạnh lùng mở miệng nói.
Liễu Tung Dương rùng mình, vội vàng thưa dạ đáp ứng, còn vài tên tộc nhân ở sau lưng hắn thì cái trán đã thấm đẫm mồ hôi, liền thở cũng không dám thở gấp.
Thân hình Ma Thi kim sắc sau một cái mơ hồ lần nữa biến về chỗ vị trí mộ bia lúc trước, kim quang trên người lóe lên, thân thể khổng lồ chìm xuống đất.
"Diệu tiên tổ, lần này ngài đã đi ra chẳng lẽ không muốn đi vào Ma Uyên Tháp một chuyến hay sao, theo vãn bối biết, Hồn thiên Kính bên trong Ma Uyên Tháp ẩn chứa Vĩnh Sinh pháp tắc giúp ích rất lớn để đột phá cảnh giới Vĩnh Sinh." Liễu Tung Dương mắt thấy Ma Thi kim sắc đang muốn lần nữa chui xuống dưới đất, gấp gáp nói.
"Hồn Thiên Kính... Ha ha... Bản tôn dùng pháp tắc do chính mình hiểu ra để trùng kích Vĩnh Sinh cảnh. Những thứ đến từ vật khác vô dụng với ta! Các ngươi nếu muốn bảo vật này liền dựa vào bản lãnh của mình a." Ma Thi cười nhạt một tiếng, thân thể khổng lồ rất nhanh chìm xuống mặt đất, biến mất vô tung.
Khe hở trên mặt đất cũng thuận theo chậm rãi khép kín, biến mất vô tung rồi.
Khuôn mặt Liễu Tung Dương lộ ra vẻ tiếc nuối, thực lực Ma Thi kim sắc mạnh như thế, nếu như họ có thể đồng hành cùng thì trong Ma Uyên Tháp có gặp nguy hiểm gì cũng chẳng sợ.
Nhưng mà Ma Thi kim sắc đã thanh trừ toàn bộ chướng ngại trước mắt giúp bọn hắn rồi, vậy thì cũng không cần phải lo lắng nữa.
"Liễu trưởng lão!" Ba gã tộc nhân Liễu gia bay tới, đã hạ xuống trước người Liễu Tung Dương, chắp tay nói với hắn.
Ba người cũng vừa mới trải qua một hồi đại chiến, mà thực lực vốn chỉ để lót đường, giờ phút này thoạt nhìn đều là có chút ít thương thế trên người, khí sắc từng người một cũng không phải rất tốt.
"Liễu trưởng lão, địch nhân dưới mắt đều đã thanh trừ, bây giờ chúng ta phải chăng sẽ cứ như vậy tiến vào Ma Uyên Tháp?" Một tộc nhân tóc hồng có chút kích động nói.
"Nguy hiểm trong Ma Uyên Tháp chỉ sợ không thua gì nghĩa trang này, mà hiện tại trên người mọi người đều có thương tích, chúng ta trước hết ở chỗ này tu dưỡng hai ngày, điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất sau đó thì tiến vào Ma Uyên Tháp cũng không muộn." Liễu Tung Dương trầm ngâm một chút, mở miệng nói ra.
"Vâng!" Ba tên tộc nhân hiện giờ tự nhiên là khâm phục Liễu Tung Dương đến cực điểm, không hề hai lời liền đáp ứng.
Trong thời gian tiếp theo, bốn người tìm một chỗ đất trống ngay tại cửa vào Ma Uyên Tháp, ngồi trên mặt đất tĩnh tọa tu luyện.
Xa xa, ở sau một đóa hoa cao lớn, Liễu Minh, Âu Dương Minh còn có thêm Triệu Thiên Dĩnh chẳng biết xuất hiện từ lúc nào đang được thanh quang* của Xa Hoạn bao bọc, đang nhìn về phía đám người Liễu Tung Dương.
*Thanh quang: Ánh sáng màu xanh
Mặt khác, bên trong thanh quang, Hồn Thiên Bia tản mát ra ánh sáng xám trắng bao phủ lấy một bóng người mặc áo bào tím đang hôn mê bất tỉnh, bất ngờ đúng là Hoàng Phủ Ngọc Phách.
"Không thể tưởng tượng được Liễu gia che dấu thủ đoạn nhiều như thế, vậy mà sớm đã chôn xuống ở nội uyên một khỏa quân cờ lợi hại như vậy." Ánh mắt Liễu Minh lập loè, nhàn nhạt nói ra.
Một bên, Âu Dương Minh cũng khẽ thở dài một hơi, trong nội tâm dường như có chút nhụt chí.
Không nói đến Ma Thi kim sắc kia, chỉ là Liễu Tung Dương thôi hắn cũng xa xa không địch lại, cho dù tính toán đi được vào Ma Uyên Tháp thì khả năng hắn có thể đạt được Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn đã thấp lại càng thấp hơn, trong nội tâm không khỏi xuất hiện chán nản.
"Liễu huynh, trước mắt người Liễu gia ngăn chặn ở cửa vào Ma Uyên Tháp, chúng ta cũng không có cách nào tiến vào trong đó, hay là trước tiên xem qua một chút thương thế của Gia sư a." Triệu Thiên Dĩnh nhìn Hoàng Phủ Ngọc Phách hôn mê bất tỉnh, có chút lo lắng nói.
"Cũng tốt." Liễu Minh nghe vậy nhẹ gật đầu, tâm niệm câu thông Ma Thiên.
Hào quang màu trắng đen lóe lên, Hồn Thiên Bia hiển hiện mà ra, mặt ngoài tản mát ra một cỗ hào quang màu xám trắng bao trùm ba người cùng Hoàng Phủ Ngọc Phách, ngay sau đó Hồn Thiên Bia thu hào quang vào mang theo thân hình bốn người đồng thời biến mất ngay tại chỗ.
Mấy người cách Ma Uyên Tháp tương đối xa, cộng thêm do Ma Thiên thi pháp mở ra Hồn Thiên Bia nên sinh ra ma khí chấn động cực kỳ nhỏ nhoi, cũng không có khiến cho mấy người Liễu gia chú ý.
Nhưng mà Ma Thiên không có chứng kiến, một chỗ cách bọn họ mấy trăm trượng lơ lửng một con mắt màu xám đã đem tình huống mấy người cùng quá trình chiến đấu vừa rồi giữa Hoàng Phủ thế gia cùng Ma Thi kim sắc đều thấy rất rõ ràng.
Mắt thấy Hồn Thiên Bia biến mất ngay tại chỗ, mọi người Liễu gia cũng khoanh chân ngồi xuống, con mắt màu xám giữa không trung nháy vài cái, mặt ngoài có hôi quang lóe lên liền chậm rãi ẩn núp bên trong sương mù đỏ sậm.
Trong không gian Hồn Thiên Bia, đám người Liễu Minh vây quanh Hoàng Phủ Ngọc Phách ở bên cạnh.
Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh đã từng tới bên trong Hồn Thiên Bia còn Âu Dương Minh thì đây là lần đầu tiên đi vào, mắt hắn dò xét khắp chung quanh, ánh mắt lộ thêm vài phần tò mò.
Giờ phút này Hoàng Phủ Ngọc Phách nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, máu tươi chỗ đứt rời hai chân sớm đã ngừng lại, ngoại thương đối với một Thông Huyền cảnh cũng chẳng coi là gì cả, chỉ cần sau khi nàng khôi phục nguyên khí thì rất nhanh có thể dài ra.
Chỉ là giờ phút này chẳng biết tại sao làn da khắp toàn thân Hoàng Phủ Ngọc Phách hiện ra màu sắc đen kịt, khuôn mặt cũng lộ ra có chút tiều tụy, thoạt nhìn thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Ánh mắt Liễu Minh có chút lóe lên, trước khi Hoàng Phủ Ngọc Phách trọng thương bỏ chạy về hướng đám người Liễu Minh thì Triệu Thiên Dĩnh không biết như thế nào thông qua Sơn Hà Châu đã biết được tình huống ở bên ngoài liền năn nỉ Liễu Minh xuất thủ cứu Hoàng Phủ Ngọc Phách.
Nguyên lai, Hoàng Phủ Ngọc Phách dĩ nhiên cũng là sư tôn giảng dạy nàng.
Liễu Minh suy nghĩ một chút liền ra tay cứu giúp Hoàng Phủ Ngọc Phách gần như sắp mất đi ý thức.
Sau Khi Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn thấy Triệu Thiên Dĩnh, sắc mặt vốn là vui vẻ nhưng sau đó còn chưa mở miệng nói cái gì liền trực tiếp lâm vào hôn mê, thân thể biến thành cái dạng như hiện tại.
Thiên Dĩnh tràn đầy lo lắng, vừa nãy ở bên ngoài vì sợ bị người Liễu gia phát giác nên nàng không có ra tay trị liệu cho Hoàng Phủ Ngọc Phách, giờ phút này đã đến không gian Hồn Thiên Bia, nàng không tiếp tục cố kỵ nữa, lật tay lấy ra một đống lớn đan dược cùng phù lục ra sức cho Hoàng Phủ Ngọc Phách ăn vào.
Triệu Thiên Dĩnh thân là con gái Ma Hoàng mặc dù là bị bắt cóc đi, nhưng trên người nàng luôn mang theo các loại vật trị liệu như đan dược phù lục tất nhiên đều là đồ thượng đẳng, nhưng mà liên tiếp cho Hoàng Phủ Ngọc Phách ăn vào cũng không ít, trên người cũng dán một tí phù lục trị liệu nhưng thương thế của Hoàng Phủ Ngọc Phách lại không có tốt lên chút nào.
"Ngươi làm như vậy cũng sẽ vô dụng thôi, trước tiên phải điều tra rõ nguyên nhân thương thế của Hoàng Phủ trưởng lão." Liễu Minh liếc nhìn, ngăn cản lại hành động lãng phí đan dược của Triệu Thiên Dĩnh.
"Liễu huynh hẳn là đã nhìn ra điều gì?" Triệu Thiên Dĩnh nhưng lại là khuôn mặt vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Liễu Minh nói ra.
Nàng cũng không phải là lãng phí đan dược, mà là sau khi kiểm tra thân thể Hoàng Phủ Ngọc Phách căn bản không có phát hiện ra nguyên nhân gây bệnh, vì vậy lúc này mới sốt ruột.
Màu da Hoàng Phủ Ngọc Phách giờ phút này hiện ra nhan sắc đen kịt, thoạt nhìn hình như là trúng độc, thế nhưng mà nàng kiểm tra nhiều lần cũng không có điều tra ra đó là loại độc tính nào, hơn nữa Triệu Thiên Dĩnh liên tiếp cho Hoàng Phủ Ngọc Phách ăn vào vài khỏa đan dược giải độc cực phẩm, nhưng mà sắc đen kịt trên người nàng lại không giảm bớt chút nào.
Lúc này Âu Dương Minh cũng chuyển mắt nhìn qua, nhìn thấy tình huống hiện tại của Hoàng Phủ Ngọc Phách, hắn nhíu mày suy tư thật lâu nhưng cũng là không có đầu mối, chỉ đành nhìn về phía Liễu Minh.
Lông mày Liễu Minh ngưng tụ, trong miệng nói lẩm bẩm, trong lòng bàn tay bắn ra vài đạo hắc quang, tức thì lóe lên nhao nhao chui vào trong cơ thể Hoàng Phủ Ngọc Phách.
Sau một lát, hắn từ từ thu tay lại.
"Tình huống hiện tại của vị Hoàng Phủ trưởng lão này xác thực là trúng độc, nhưng mà cũng không phải loại độc tầm thường, mà là một loại khổ độc cổ xưa." Liễu Minh nhàn nhạt nói ra.
"Khổ độc?" Âu Dương Minh nhíu mày, hắn nhớ lại những điển tịch về ưu điểm độc vật đã xem trước kia cũng chưa bao giờ nghe nói qua về loại độc này.
"Loại độc này khi ta ở trong bí tàng Hoàng gia ở Trung Ương Hoàng cung đã từng gặp qua ghi chép liên quan nó, nó chính là dị độc thời kỳ Thượng Cổ, hình như có chút quan hệ cùng cổ độc." Triệu Thiên Dĩnh trầm ngâm một lát, chợt mở miệng nói ra.
"Đúng vậy, khổ độc kỳ thật là một loại kịch độc được tinh luyện từ cổ trùng mà ra có tên gọi là Khổ Tâm Cổ, cực kỳ lợi hại, cho dù là đại năng Thông Huyền vô ý trúng phải nó cũng rất khó thoát khỏi, huống chi bản thân Hoàng Phủ trưởng lão vốn còn đang bị trọng thương." Liễu Minh gật đầu nói, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
← Ch. 1368 | Ch. 1370 → |