← Ch.0315 | Ch.0317 → |
- Dược đồng chính là làm các loại chuyện sản xuất, ngắt hái, thôi phát... Kỳ thực mục đích chính là phục vụ hệ thống luyện đan khổng lồ của toàn bộ tông môn. Đồng thời đối tượng phục vụ trực tiếp nhất chính là gần nghìn vị đan sư của tông môn.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên quảng trường cùng với rất nhiều dược đồng khác, nghe một nam tử trung niên ở phía trước xa xa nói về cách phân biệt mấy loại dược thảo dễ nhầm lẫn, thầm nghĩ trong lòng.
- Bái nhập Tử Vận Tông là một lựa chọn chính xác. Toàn bộ Nam Vực, chỉ có nơi đây mới có thể học được luyện đan chân chính, thậm chí có thể nói chỉ có Tử Vận Tông mới xuất hiện đại sư đan đạo! Cái danh đan đạo của Tử Vận Tông thậm chí cao hơn thuật pháp nhất mạch, trở thành thế lực mà tất cả các tông môn gia tộc ở Nam Vực này không thể coi thường.
Mạnh Hạo nghĩ thế, ánh mắt toát lên ánh sáng chờ mong.
- Mà muốn tiếp cận Đan Quỷ đại sư, làm cho Đan Quỷ đại sư giải độc cho ta thì chỉ có con đường thành đệ tử!
Mạnh Hạo nghĩ thế, ánh mắt hiện lên dã tâm.
Đây mới là mục đích thật sự khi hắn bái nhập Tử Vận Tông, muốn bái Đan Quỷ làm sư phụ, học đan đạo mạnh nhất của Nam Vực, tự mở trình độ luyện đan, như vậy thì ngày sau mình có thể thoải mái tự luyện chế đan dược chứ không cần phải hao tốn tâm tư đi cướp đoạt.
Đang suy tư, trên bầu trời bỗng vang lên tiếng chuông ngân ra. Tiếng chuông này truyền ra khắp tất cả sơn cốc trong Đan Đông nhất mạch, khiến mọi người nơi đây lập tức ngẩng đầu, ngay cả vị đan sư trung niên đang giảng giải kia cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Có thể nói giờ phút này tất cả dược đồng trong sơn cốc của Đan Đông nhất mạch đều ngẩng đầu lên, sắc mặt đầy kích động.
- Lô Chung vang lên, là đến ngày được vào Tử Vận tiên thổ!
- Ta nhớ lần trước là năm ngoái, không ngờ mới cách một năm là lại có thể bước vào tiên thổ!
Những tiếng xì xào vang lên, tiếng chuông khuếch tán bốn phía. Mạnh Hạo ngưng thần nhìn vào giữa không trung thì thấy giờ phút này lại xuất hiện ảo ảnh.
Đó là một lò luyện đan màu tím rất lớn, phải lớn tới mấy nghìn trượng, đứng sừng sững giữa trời đất, khí thế ngút trời. Bên cạnh lò luyện đan này có vài chục cây cầu vồng bay ra từ sơn cốc bên dưới, chia nhau ngồi xung quanh lò luyện đan, như đang trấn thủ.
Cùng lúc đó, những ánh sáng của trận pháp giao thoa trên bầu trời, như muốn phong lại trời cao, hào quang vạn trượng chiếu sáng khắp bốn phương tám hướng. Những tu sĩ lơ lửng giữa không trung cùng lò luyện đan khổng lồ này xen kẽ, tạo thành một màn ngũ sắc.
- Mười vạn dược đồng cùng tiến tiên thổ, lấy chín lá thảo dược đã chín.
Một giọng nói tang thương không rõ là vang lên từ nơi nào truyền ra khắp bốn phía. Lúc này lò luyện đan khổng lồ kia đột nhiên lóe lên ánh sáng, nhưng lại chia ra thành gần mười vạn tia sáng bắn xuống phía dưới. Cùng lúc đó ngọc giản ghi thân phận dược đồng của Mạnh Hạo phát ra ánh sáng, không chỉ có hắn mà tất cả ngọc giản tùy thân của các dược đồng khác đều như vậy.
Hô ứng lẫn nhau như vậy khiến ánh sáng này giáng xuống. Bên phía Mạnh Hạo có một tia sáng hạ xuống, dung hợp với ngọc bội rồi thì hóa thành một lực dẫn dắt, mang theo Mạnh Hạo chậm rãi bay lên.
Giờ phút này mười vạn dược đồng đều bay lên, được ánh sáng kia dẫn dắt, mười vạn dược đồng hóa thành cầu vồng bay thẳng vào lò luyện đan khổng lồ.
Lò luyện đan to lớn mấy nghìn trượng này như một cái động không đáy, chỉ phút chốc đã chứa hết mười vạn dược đồng.
Tầm mắt Mạnh Hạo mờ ảo đi, khi hắn thấy rõ mọi vật trước mặt thì hắn khiếp sợ, không thể tin tưởng được. Với hắn mà nói, có thể xuất hiện vẻ mặt như vậy thì có thể thấy nơi đây khác thường như thế nào.
Ở phía trước Mạnh Hạo là một mảnh dược điền căn bản nhìn không thấy cuối. Nơi này như tự hình thành một thế giới, bầu trời không có mây mà có tới chín mặt trời. Mà xung quanh chín mặt trời này lại có chín mặt trăng, đây chính là bầu trời cửu nhật cửu nguyệt.
Dưới bầu trời dạng này, dược thảo nơi đây được sinh sống trong môi trường đặc thù, thích hợp cho sinh trưởng, đồng thời cũng khiến cho nơi đây như bị phong ấn. Mạnh Hạo vừa bước vào liền cảm nhận nơi đây có một loại dược hương khó có thể hình dung, gần như say lòng người.
Mười vạn dược đồng hiển nhiên phần lớn là đã tới nơi đây, nay tuy kích động nhưng không hề bị choáng ngợp như Mạnh Hạo.
Ngoài ra điều khiến Mạnh Hạo thấy khiếp sợ là ở trong dược điền nhìn không thấy cuối này, hắn thấy được cả vùng đất này có chừng một nghìn người khổng lồ với chiều cao tới gần trăm trượng. Những người khổng lồ này như những người còn sót lại từ thời viễn cổ, lúc này đang bước đi trong dược điền, động tác cẩn thận, đúng là đang gieo trồng.
Trên bầu trời cũng có mấy trăm chiếc chiến xa đang tỏa ra khí tức tang thương. Những chiến xa khổng lồ này đan xen nhau như những tầng mây, khiến cho vài khu vực dưới mặt đất thường xuyên nằm trong bóng râm.
Thậm chí ở một nơi xa hơn nữa, Mạnh Hạo còn nhìn thấy một cây đại thụ cao tới nghìn trượng. Cây này toàn thân màu tím, không có tán cây, mà mọc ra một con mắt thật lớn, phải to đến vô số trượng, đang quan sát bốn phía. Cây như vậy, Mạnh Hạo quét mắt qua thì thấy trong dược điền vô tận này có không dưới mấy trăm cây.
- Tử Vận tiên thổ, thánh địa của Đan Đông nhất mạch Tử Vận Tông ta!!
Bạch Vân Lai chẳng biết khi nào thì bước đến bên cạnh Mạnh Hạo, cảm khái.
- Kể lại rằng nơi đây vốn là một vùng tiên thổ, bị Tử Đông Chân Nhân di chuyển tới nơi đây, sáng tạo ra dược điền vô tận này. Thậm chí ở nơi đây còn có một vài loại dược thảo mà bên ngoài đã tuyệt diệt. Chúng ta thân là dược đồng, thường cứ một thời gian lại được truyền tống vào đây để ngắt hái dược thảo, đồng thời lại cho chúng ta cơ hội phân biệt dược thảo. Bởi vì ở khắp Nam Vực, cũng chỉ có nơi đây mới có thể thấy được vô số chủng loại dược thảo, gần như vô tận.
Bạch Vân Lai nhìn bốn phía, nói tiếp.
Những tiếng xì xào vang lên khắp nơi, đúng lúc này giọng nói tang thương bỗng vang lên từ trên bầu trời, khiến đám dược đồng này đều im lặng.
- Một tháng để hái chín lá dược thảo thành thục. Loại dược thảo mà các ngươi hái được không những phải là thứ mà bản thân nhận thức được, mà còn lý giải được toàn bộ tập tính của nó. Một tháng sau giao nộp lên cần khắc một chiếc ngọc giản, coi như là một trong những khảo hạch thăng chức đan sư. Hãy tự bắt đầu đi.
Lúc giọng nói tang thương đó vang lên, mười vạn dược đồng nơi đây đều hít sâu một hơi, rồi rối rít tản ra bốn phía.
Bạch Vân Lai không đi cùng Mạnh Hạo, mà lượn qua lượn lại, không rõ đi hướng nào. Mạnh Hạo ánh mắt đầy hưng phấn, mấy ngày nay hắn đọc được vài cuốn sách về thảo dược, đã xem qua mười vạn thảo dược mấy lần, tuy chưa hoàn toàn nhớ kỹ, nhưng cũng hiểu biết không ít, nhân dịp ở đây đi chứng nhận những gì mình học được, thế là hắn chạy thẳng tới phía xa xa.
Trong lúc mười vạn dược đồng phân tán ra bốn phía, trong một mặt trăng trên bầu trời kia mơ hồ hiển lộ ra bóng dáng bảy tám người.
← Ch. 0315 | Ch. 0317 → |