← Ch.0414 | Ch.0416 → |
- Đại sư là đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện vừa trở về? Nhanh đi Đông Lai Sơn, lúc sáng sớm, toàn bộ Chủ Lô cùng với đan sư của Đan Đông nhất mạch, đều đã tập trung đi nơi đó, nghe nói là muốn tiến hành thí luyện Tử Lô!
Tu sĩ họ Tống lập tức mở miệng.
- Đông Lai Sơn?
Trong đầu Mạnh Hạo lập tức hiện lên một ngọn núi, núi này tồn tại ở phía đông Đông Lai Quốc, cách Tử Vận Tông không tính quá xa, cũng không tính rất gần.
- Đúng vậy a, lần này thí luyện tấn chức Tử Lô, oanh động mấy đại tông môn, sớm đã có tiền bối các tông tiến đến xem lễ, đại sư...
Tu sĩ họ Tống gấp giọng mở miệng, Mạnh Hạo thở sâu, sau khi ôm quyền thì không kịp nói thêm cái gì, hóa thành cầu vồng lập tức gào thét đi xa.
Hắn còn đem linh thức nháy mắt khuếch tán, thấy được trong Đan Đông nhất mạch, quả thật không còn một mống đan sư nào nữa, quay người, vận tốc độ cực nhanh, lập tức đi xa.
- Lão quái Đan Quỷ, ngươi nói chuyện không rõ ràng!!!
Mạnh Hạo cắn răng, dù là mỏi mệt cũng triển khai tốc độ cao nhất.
Đông Lai Sơn, ngọn núi cao nhất trong Đông Lai Quốc, núi này cao vút trong mây, từ ở giữa sườn núi đã bắt đầu có mây trắng như sương mù bao phủ quanh năm, như tiên vân lượn lờ, sử sách có không ít truyền thuyết, truyền lưu trong Đông Lai Quốc.
Đỉnh núi của núi này băng tuyết bao trùm, phàm nhân căn bản không có khả năng leo lên, nhất là ở bên ngoài Đông Lai Sơn này, quanh năm có tu sĩ Tử Vận Tông tu sĩ, khiến cho nơi đây như là một cấm địa.
Coi như là đệ tử Tử Vận Tông, nếu không có lệnh bài đặc thù, cũng không cho phép trèo lên núi này, lại càng không cần phải nói người ngoại tông rồi, trừ phi là một số sự tình cực kỳ long trọng đối với Tử Vận Tông, mới có thể bước lên Đông Lai Sơn này.
Còn nghe đồn, tại vạn năm trước, Tử Vận Tông thực sự không phải là ở vị trí địa phương như hôm nay, mà là ở tại Đông Lai Sơn, về sau xảy ra chuyện gì đó, mới khiến cho Tử Vận Tông không thể không rời đi.
Tuy nói như thế, nhưng Đông Lai Sơn này, lại thủy chung bị Tử Vận Tông nghiêm khắc thủ hộ, nói nó là cấm địa, không bằng nói là Thánh Địa!
Giờ phút này ở đỉnh núi Đông Lai Sơn, có một lò đan cực lớn, cái lò bên trên đan này tồn tại vô số phù văn lồi lõm, một cỗ cảm giác tang thương, từ trên lò đan này khuếch tán ra, giống như nó tồn tại tuế nguyệt, chừng cả vạn năm.
Nếu như Mạnh Hạo ở đây lúc này, nhất định liếc nhận ra, cái lò đan này... chính là lò đan hư ảnh cực lớn giữa không trung mà mỗi lần Đan Đông nhất mạch mở Tử Vận Tiên Thổ ra, thì tất cả mọi người đều thấy được!
Mà lò đan ở đỉnh núi kia, hiển nhiên mới chính là bản thể của nó!
Tại bên ngoài lò đan, giờ phút này ngàn vị Đan sư, trăm vị Chủ Lô, còn có cái kia tám vị Tử Lô đan sư của Đan Đông nhất mạch - Tử Vận Tông, như biển rộng mênh mông, cánh rừng bao la bạt ngàn toàn người là người, tất cả toàn bộ đều có mặt!
Thậm chí ở bên ngoài, toàn bộ Nam Vực ngũ tông tam tộc, còn có một số tông môn khác lấy luyện đan làm chủ, cũng có vài lão nhân của riêng mình, khoanh chân ngồi ở xung quanh đỉnh núi.
Mỗi lần Đan Đông nhất mạch thí luyện tấn chức Tử Lô, chẳng những là việc trọng đại của Tử Vận Tông, mà còn là đại sự của cả Nam Vực, bởi vì ngoại trừ nguyên nhân Tử Lô đan sư là đan sư dưới đỉnh phong ra, thì nguyên nhân trọng yếu hơn là...
Cái thí luyện gọi là tấn chức Tử Lô này, trên thực tế, chính là một hồi Đan Quỷ thu đồ đệ!
Hiện nay ở Tử Vận Tông, tám vị Tử Lô đan sư, đều là đệ tử ký danh của Đan Quỷ đại sư, trở thành Tử Lô, đây là một phương pháp chính thức bái Đan Quỷ làm thầy!
Trừ lần đó ra, trường hợp như Sở Ngọc Yên cùng Đinh Tín năm đó, đều là bởi vì được Đan Quỷ đại sư coi trọng tư chất luyện đan, mới thu vào làm đồ đệ. Bất quá thân phận như vậy, trên thực tế cũng không được đan sư của Đan Đông nhất mạch quá tán thành, bọn họ duy chỉ có tán thành là dựa vào cố gắng của mình, từ dược đồng bắt đầu từng bước một đi lên đan sư, Chủ Lô, cho đến một bước cuối cùng vào Tử Lô, sau đó bái Đan Quỷ làm thầy.
Bất quá Sở Ngọc Yên còn đỡ một chút, thân phận của nàng trong tong môn khá cao, quan trọng hơn là bản thân nàng trên phương diện luyện đan tại Đan Đông nhất mạch danh khí không nhỏ, cộng thêm dung nhan xinh đẹp, những điều này đều là những nguyên nhân mà làm cho mọi người có thể tiếp nhận nàng.
Nhưng cho dù là thế, tấn chức Tử Lô đối với nàng mà nói, cũng là rất quan trọng. Giờ phút này Sở Ngọc Yên cũng đứng trong đám người, hai mắt nàng lộ ra tia sáng chấp nhất, đối với cái cơ hội tấn chức Tử Lô lần này, nàng nhất định phải nắm được.
Ánh mắt của nàng lúc này rơi vào bóng lưng của một nam tử trung niên cách đó không xa, cũng là một người tham dự thí luyện tấn chức Tử Lô đan sư. Người này mặt trắng không râu, tướng mạo tuấn lãng, vẻ mặt còn có khí tức không giận tự uy, một thân trường bào, có từng trận đan hương tràn ra, nhìn qua thì có chút bất phàm.
Hơn nữa ở trên nét mặt y, lại lộ ra một tầng cô độc ngạo nghễ, giống như có khác biệt rõ rang với mọi người. Loại vẻ mặt này, loại bộ dáng này, loại cảm giác này, cơ hồ giống như đúc Đan Đỉnh đại sư trong suy nghĩ của Sở Ngọc Yên.
- Y chính là đối thủ trong lần tấn chức Tử Lô này của ta...
Sở Ngọc Yên than nhẹ trong lòng, nhìn qua người nam tử trung niên cao ngạo kia, người này là một trong những thiên kiêu trong số Chủ Lô đan sư, kỳ danh Diệp Phi Mục.
Trong số những Chủ Lô đan sư, Diệp Phi Mục này được công nhận, tạo nghệ đan đạo cao, tư chất mạnh, ngàn năm hiếm thấy, thậm chí được vinh dự có khả năng trở thành Tử Lô Đan sư nhất. Nhiều năm trước, khi y vừa vào tông môn, liền lập tức kinh động đến Đan Đông nhất mạch, hơn nữa còn có Tử Lô Đan sư Diệp Vân Thiên, bởi vì đôi bên đều là họ Diệp, còn kinh diễm với tư chất người này, đối với y cũng có nhiều chiếu cố.
Một đường thẳng tiến, đã trở thành đệ nhất nhân trong số dược đồng năm đó, sau lại đã trở thành đệ nhất nhân trong các đan sư, dùng thân phận như vậy bước vào Chủ Lô, yên lặng nhiều năm. Tạo nghệ đan đạo của y được người đồn đại, là đã sớm trở thành Chủ Lô đỉnh phong, có thể liệt vào hàng nửa bước Tử Lô.
Càng làm cho người kinh diễm hơn, là người này chẳng những tư chất đan đạo cực cao, tu hành cũng là kinh người, nhiều năm trước đã Kết Đan, tuy rằng còn chưa có tu ra đan khí. Nhưng rất nhiều người đều suy đoán, nếu như không phải người này đắm chìm trong luyện đan, hôm nay chắc chắn đã là Kết Đan trung kỳ hoặc hơn.
Lần thí luyện tấn chức Tử Lô này, Diệp Phi Mục, là người được xem trọng nhất, tiếp theo mới là Sở Ngọc Yên, mặc dù là lần này cũng có vài người khác tham dự, nhưng có thể nói, lần thí luyện này, là trấn đấu thuộc về y cùng với Sở Ngọc Yên.
Ưu thế duy nhất của Sở Ngọc Yên trong lần này, là nàng đã là đệ tử của Đan Quỷ. Mà Diệp Phi Mục, ưu thế của y rất mạnh, cho dù là Sở Ngọc Yên cũng hiểu được áp lực thật lớn, y gần như được hơn 90% Chủ Lô đan sư tán thành, có năm vị Tử Lô đan sư coi trọng, thậm chí Đan Quỷ đã từng không chỉ một lần tán thưởng. Tất cả những việc này, đều là điểm đáng để Diệp Phi Mục ngạo nghễ.
Trọng yếu hơn... là thiên kiêu Diệp Phi Mục này, ở trong một năm qua, được ngoại giới cùng với trong tông môn đồn đại một thân phận, càng ngày càng có nhiều người, bắt đầu đồn đại y... chính là Đan Đỉnh đại sư!
Mà từ đầu đến cuối, cái người Diệp Phi Mục này đều không có lên tiếng giải thích qua đối với chuyện bàn luận này. Hành động này càng khiến cho việc này được lưu truyền càng ngày càng lớn, dần dần đã có không ít người chắc chắn khẳng định, Đan Đỉnh, chính là Diệp Phi Mục này.
Mà sở dĩ dùng đỉnh làm ấn, là bởi vậy danh tự của người này là, Phi Mục!
Phi Mục là đỉnh!
Càng ngày càng có nhiều Chủ Lô đồng ý với việc này, thậm chí trong số các Tử Lô Đan sư cũng có mấy người đồng quan điểm.
Đối với việc của Đan Đỉnh, Sở Ngọc Yên chú ý cực cao, nàng thậm chí còn tự mình đi tìm Diệp Phi Mục hỏi thăm, mặc dù đối phương không có trực tiếp thừa nhận, nhưng này loại lặng yên ngầm thừa nhận này, Sở Ngọc Yên lại há có thể nhìn không ra.
Chỉ là, sau khi biết được đáp án, Sở Ngọc Yên lại có chút mất mát, loại cảm giác này rất khó hình dung, giống như là tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp, phiền muộn phát hiện, sự thật cùng mộng cảnh, nhìn như đồng dạng, nhưng lại ẩn chứa bất đồng mơ hồ.
- Cho dù y là Đan Đỉnh đại sư, nhưng lần thí luyện tấn chức Tử Lô này, ta cũng muốn cùng y thoải mái tranh giành một lần!
Sở Ngọc Yên thở sâu, nội tâm kiên định, nàng chẳng biết tại sao, trong một chớp mắt khi kiên định, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người khác, đó là Phương Mộc.
- Làm sao lại nghĩ đến hắn...
Sở Ngọc Yên khẽ lắc đầu, xua tan bóng dáng Phương Mộc trong đầu.
Sáng sớm Đông Lai Sơn, mặt trời không tới đỉnh, đỉnh núi là một vùng thế giới băng tuyết, cái lò đan cực lớn kia càng tràn ra khí tức tuế nguyệt tang thương, bốn phía rất yên tĩnh.
Tám vị Tử Lô đan sư của Đan Đông nhất mạch, lần lượt khoanh chân ngồi ở bốn phía, ở phía sau bọn họ, Chủ Lô, Đan sư, hơn một ngàn người, toàn bộ ở chỗ này khoanh chân ngồi xuống.
Ở bên ngoài thì lại đông nghẹt người của những tong môn khác đến xem lễ, nếu có người tấn chức Tử Lô thành công, bọn họ sẽ chứng kiến chứng nhận một màn này, tuyên cáo Nam Vực, Tử Vận Tông xuất hiện vị Tử Lô thứ chín, Đan Quỷ đại sư lại thu thêm một vị đệ tử.
← Ch. 0414 | Ch. 0416 → |