← Ch.0439 | Ch.0441 → |
Hàn Bối cũng mở ra miệng nhỏ, cũng không có hô hấp, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, cái danh hào của Đan Đỉnh đại sư quá lớn, như sấm bên tai nàng, nhưng hôm nay lại hoảng sợ phát hiện, thì ra, chính là Phương Mộc!
Tên mập cũng hô hấp dồn dập, vẻ kính nể trên mặt cũng mãnh liệt đến cực hạn.
Còn có Trần Phàm, còn có Lý Đạo Nhất, còn có Lý Thi Kỳ, tất cả đệ tử của các tông môn ở đây đều trong thoáng chốc, bị thân phận Mạnh Hạo oanh động tâm thần.
Cho dù là những người nửa bước Lão Tổ, cũng đều là một vùng trầm mặc, đang nhìn về hướng Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra quang mang kỳ dị. Bọn họ có thể tưởng tượng được, qua hôm nay, dùng không được bao lâu, thân phận Đan Đỉnh đại sư, sẽ hoàn toàn truyền khắp Nam Vực.
Đến khi đó Phương Mộc, này... sẽ ở bên trong đan đạo của Nam Vực, không thể nói là như mặt trời ban trưa, nhưng cũng là thanh danh hiển hách!
- Diệp Tử Lô, không biết cái thân phận này của Phương mỗ, có đủ không?
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, nhìn về phía Diệp Vân Thiên đang sắc mặt tái nhợt.
Diệp Vân Thiên muốn mở miệng nói cái gì đó, thậm chí muốn đi nói đối phương mạo danh Đan Đỉnh, nhưng lời nói ở trong cổ, lại không có cách nào, cũng không có thể diện nào mà nói ra.
- Ta ủng hộ Phương Mộc Chủ Lô!
An Tại Hải tại ngay thời khắc này, bỗng nhiên mở miệng, sau ông, Lâm Hải Long không chút do dự theo đó lên tiếng ủng hộ, sau đó là nữ tử trung niên kia. Ngay sau đó, mấy Tử Lô đan sư nói ủng hộ Diệp Phi Mục lúc nãy đều là đáy lòng thầm than một tiếng, truyền ra lời ủng hộ.
Ngay sau đó, còn lại là Chủ Lô đan sư, theo một đám Chủ Lô đan sư mang theo thanh âm kích động truyền ra, gần trăm Chủ Lô, trong nháy mắt, nhưng lại vượt qua chín thành đều nói ra lời ủng hộ.
- Ta ủng hộ Đan Đỉnh đại sư!
- Ta ủng hộ Phương Mộc Chủ Lô!
Thanh âm của bọn họ quanh quẩn, tầng tầng điệp lên, dần dần đã trở thành thanh âm duy nhất của nơi đây, truyền khắp bát phương.
Diệp Phi Mục cười thảm, nhìn Mạnh Hạo, đáy lòng mất mát đã đạt tới cực hạn, y khát vọng đã trở thành Tử Lô, vì trở thành Tử Lô, y bỏ qua tư chất tu hành của mình, dùng tất cả thời gian, đắm chìm vào trong chấp nhất đối với đan đạo.
Y vẫn cho rằng chấp nhất của mình, tạo nghệ đan đạo của mình, đích thị là Tử Lô, điểm này Diệp Vân Thiên cũng cho y khẳng định, thậm chí vài Tử Lô khác, cũng đều đối với y rất là tán thành.
- Vì sao... hắn lại xuất hiện... Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông, có Diệp Phi Mục ta, vì sao, còn muốn có Phương Mộc hắn...
Diệp Phi Mục trong tiếng cười thảm, thân mình lảo đảo lui ra phía sau vài bước, phun ra một ngụm tiên huyết.
Y không có không phục, trong chớp mắt khi biết Mạnh Hạo là Đan Đỉnh, y đã chịu phục rồi, cũng không có không cam lòng, tài nghệ không bằng người, chẳng trách người khác, y chỉ là có chút muốn cười, cho dù là cười thảm.
Nhưng niềm kiêu ngạo của y tự nói với mình, chẳng sợ đối phương xác thực so với chính mình cường đại hơn, chẳng sợ đối phương là Đan Đỉnh đại sư, nhưng là Diệp Phi Mục y, là Chủ Lô đỉnh phong của Đan Đông, trừ lần này ra, đặt ở bất kì một tràng thí luyện thăng chức Tử Lô nào lúc trước, đều nhất định sẽ trở thành đệ nhất nhân!
Nhưng hôm nay, y vẫn bại, thậm chí y có thể tưởng tượng ra, từ nay về sau, ánh mắt của người trong tông môn nhìn y, chắc chắn mang theo khinh miệt, không phải khinh miệt đan đạo của y, mà là khinh miệt y từng ngầm thừa nhận cái thân phận Đan Đỉnh này.
Cho nên y, chỉ có thể cười thảm, như mất hết can đảm.
- Đan đạo của ta, không thể bại... Thất bại một lần, ta có thể thừa nhận, thất bại hai lần, ta cũng vẫn có thể thừa nhận, nhưng nếu vẫn thất bại... đan đạo của ta, từ nay về sau sẽ đóng băng.
Khóe miệng Diệp Phi Mục lại tràn ra máu tươi.
- Bại là cá nhân ta, không phải đan đạo của ta!
Diệp Phi Mục lau đi máu tươi nơi khóe miệng, hai mắt lộ ra chấp nhất mãnh liệt.
- Đan đạo của ta, vĩnh viễn không thua, trước đó chưa từng có, độc nhất vô nhị, khai thiên địa tiên hà, đây là ngô đan đại đạo!
Diệp Phi Mục hô hấp dồn dập, nhìn Mạnh Hạo.
Sở Ngọc Yên trầm mặc, đầu óc nàng rung động, giờ phút này mới chậm rãi bị ép xuống, nàng ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, đáy lòng nổi lên chua xót trước nay chưa từng có. Nàng đã sớm thất bại, từ một khắc bước ra khỏi thế giới tiên thổ, nàng liền hiểu được, chính mình... Thất bại.
Nếu không có Phương Mộc, nếu không có Diệp Phi Mục, như vậy nàng nhất định có thể trở thành Tử Lô, nhưng hôm nay, nàng muốn chứng minh chính mình, lại cũng không có cơ hội nữa.
Thí luyện thăng chức Tử Lô, đan sư cả đời chỉ có một lần cơ hội.
Bỏ lỡ lúc này đây, cho dù là hạng người kinh diễm đến đâu đi nữa, cũng chỉ có thể tiếc nuối cả đời, không còn lần thí luyện thứ hai nào xuất hiện nữa cả.
- Nếu đan đạo tìm kiếm một đường sinh cơ của ta đã bị mất đi, thì nay, đối với ta mà nói, một đường sinh cơ này đã hoàn toàn tiêu thất, rốt cuộc tìm không được nữa. Đan đạo của ta.... . từ nay về sau không thê tiến thêm một bước nào nữa.
Sở Ngọc Yên bên trong chua xót, khóe miệng tràn ra máu tươi, đó là đả thương trong lòng, là đau thương đối với đan đạo.
Mọi người xung quanh trầm mặc, Diệp Vân Thiên chua xót, lão không thể nói thêm gì nữa rồi, tim của lão đang đau đớn, lão chỉ có thể trơ mắt nhìn con đường của Diệp Phi Mục ngưng hẳn ở tại nơi này, có lẽ ở nhiều năm sau, trở thành cát bụi.
Tu sĩ bát phương đều đang nhìn một màn này, đáy lòng hiện lên đủ loại suy nghĩ. Con đường đan đạo này, bởi vì lý niệm bất đồng, bởi vì chấp nhất khác biệt, mà đường đi của mỗi người đều bất đồng.
Giữa mỗi người không thể dễ dàng so sánh, một khi so sánh, bên thất bại, bại không chỉ là cá nhân mà còn bại chính con đường đan đạo của người đó, bởi vì không thể lại kiên định, cho nên hỏng mất đã là sớm hay muộn.
Ngay khi khắp nơi đều đang tĩnh lặng, theo một tiếng thở dài trong thiên địa từ xa xa truyền tới, Đan Quỷ đại sư chậm rãi đứng lên, ánh mắt của lão đảo qua tất cả đan sư, từng người khi đối mắt với lão đều một đám cúi đầu, vẻ mặt cung kính.
Cho đến khi ánh mắt Đan Quỷ rơi trên người Diệp Phi Mục.
- Bất bại đan đạo, thứ chân chính bất bại, là tâm của đan tu, mặc dù là đánh bại một vạn lần, nhược tâm có thể vĩnh hằng, thì đan đạo sẽ luôn tồn tại. Ngươi rất tốt, từ ngày nhập tông môn, vẫn chấp nhất bước đi trên con đường này.
- Con đường này nhiều kích thích, một đường khúc chiết, chỉ có lấy tâm vĩnh hằng, dũng cảm đi đối mặt thất bại, mới có thể chân chính tiêu sái đi đến cuối cùng, đi ra một bước, bước lên con đường bất bại thuộc về ngươi.
- Bại, không đáng sợ, đáng sợ là từ bỏ.
Thân thể Diệp Phi Mục run lên, ngơ ngác nhìn Đan Quỷ, trong trầm mặc ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
- Đa tạ Lão Tổ điểm ngộ.
- Ngươi, có thể trở thành Tử Lô, từ nay về sau, là đệ tử ký danh của ta.
Đan Quỷ thản nhiên mở miệng, thân thể Diệp Phi Mục run run, trên mặt lộ ra vẻ kích động.
← Ch. 0439 | Ch. 0441 → |