Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngã Dục Phong Thiên - Chương 0991

Ngã Dục Phong Thiên
Trọn bộ 1965 chương
Chương 0991: Lão Tổ cứu mạng! (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1965)

Siêu sale Lazada


- Mưa là nước, nước có thể thành hồ, hồ mong hóa thành biển. Mặt biển có sóng gợn quanh quẩn, làm xuất hiện chấn động, có thể chống lại vạn lực!

Khi thanh âm Cổ Ất Đinh Tam Vũ quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo, hắn mở to mắt, nhận ra thanh âm này. Nhưng không đợi hắn kịp ôn chuyện, lời nói của đối phương, như đánh thức hắn, thân thể hắn lập tức có chút chấn động nhỏ.

Hết thảy những điều này nói rất dài dòng, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Khi hắc quang tới gần, xuyên thấu qua màn mưa, thì bị tiêu tan hơn phân nửa, nhưng vẫn còn lại một chút, đánh lên người Mạnh Hạo. Tiếng nổ vang quanh quẩn, toàn thân Mạnh Hạo chấn động, sinh ra một cỗ lực lượng kỳ dị. Dường như toàn bộ lực phòng ngự của thân thể hắn, đều ngưng tụ tại một vị trí, tại trong chấn động không ngừng này, trong chớp mắt va chạm trăm lần, không ngừng đối kháng với hắc quang.

Thân thể Mạnh Hạo chấn động, phun ra máu tươi. Khi cả người lập tức bay ngược, thì mưa hóa thành thiếu nữ, ôm cổ Mạnh Hạo, thuyền linh hiển hóa, vung tay áo, hư vô vặn vẹo, bảo hộ Mạnh Hạo lui về phía sau.

Tuy bọn họ hóa giải hắc quang, nhưng dao động tản ra, khiến cho mặt đất phía dưới sụp đổ, hoàn toàn vỡ nát, lộ ra một hố sâu cực lớn.

Khi Mạnh Hạo lui về phía sau, ánh mắt lộ ra một chút tàn khốc.

- Kháo Sơn lão rùa đen, ngươi là hộ đạo giả của ta. Ta không tin, cấm chế trên người ngươi, có thể cho phép ngươi có thể trơ mắt nhìn ta ngã xuống, mà không bùng nổ!

Hắn vừa nói ra, đệ thập Tổ Vương gia nháy mắt đã tiến đến, khóe miệng lộ ra ý trào phúng, tay phải đã giơ lên, trong mắt mang theo ý diệt tuyệt, một chưởng đè xuống.

Một chưởng xuất ra, trời đất hôn ám. Dường như toàn bộ thế giới đều trở thành một chưởng này, một khi hạ xuống, chẳng những Mạnh Hạo sẽ sụp đổ, mà toàn bộ mặt đất cũng sẽ vỡ vụn hoàn toàn.

- Con bà nó chứ, Lão Tổ ta phải đi ra!

Khi thấy một chưởng này muốn hạ xuống, trong hành cung, Kháo Sơn Lão Tổ ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống to. Lời nói của Mạnh Hạo đâm chọc nội tâm của lão. Thật sự là lão không thể trơ mắt nhìn Mạnh Hạo chết đi.

Hơn nữa, lửa giận trong bụng mấy ngày qua, cộng thêm một chưởng này của đệ thập Tổ Vương gia, thế mà lại muốn tiêu diệt toàn bộ mặt đất này. Mọi thứ cộng lại, khiến cho Kháo Sơn Lão Tổ, trong tiếng hô, thân thể cất bước, lập tức đi ra khỏi ...

Hành cung!

Mới vừa xuất hiện, toàn bộ Thánh Đảo lập tức chấn động. Kháo Sơn Lão Tổ mặc một thân áo bào màu xanh, tóc dài phiêu diêu, nhìn như tang thương, nhưng hai mắt lại tựa như ánh sao. Trên mặt lão lúc này đã nổi đầy gân xanh, có thể thấy được lão tức giận cỡ nào, đã đến lúc nhất định phải phóng thích...

Chỉ một bước, liền trực tiếp vượt qua nửa Thánh Đảo. Lão hiện ra tại trước người Mạnh Hạo, đứng ở giữa đệ thập Tổ Vương gia và Mạnh Hạo!

Tay phải nâng lên, chợt vung về phía trước. Một mảnh hơi nước mông lung lập tức dựng lên, tản mát yêu khí động trời, lóng lánh ánh sáng bảy màu, ầm ầm va chạm cùng một chưởng kia của Đệ thập Tổ Vương gia.

- Ngươi cút ngay cho Lão Tổ!

Đầu tóc Kháo Sơn Lão Tổ cuồng loạn. Lão ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, thanh âm cuồn cuộn như lôi đình, nổ vang cả trời đất.

Hơi nước cùng một chưởng kia tại giữa không trung vô hình đụng chạm.

Trong nháy mắt, ở nơi này nổ vang, chấn động bát phương. Thân thể Kháo Sơn Lão Tổ thụt lùi, toàn thân giống như bị cuồng phong càn quét, khi ngẩng đầu, trên mặt lão lộ ra vẻ dữ tợn.

Thân thể Đệ thập Tổ Vương gia vừa dừng lại, hai mắt lộ ra một chút tinh mang, đồng thời cười lạnh.

- Chỉ là Trảm Linh, lão ta chính là người mà Mạnh tiểu oa nhi ngươi dựa dẫm sao? Lão phu trước hết diệt người này, chặt đứt hy vọng của ngươi.

Đệ thập Tổ Vương gia thản nhiên mở miệng, đối với lão mà nói, việc giết chết Kháo Sơn Lão Tổ, cực kỳ đơn giản.

Trên thực tế dưới cái nhìn của lão, giết chết một tu sĩ Trảm Linh quả thực rất đơn giản. Nếu không phải là sợ không cẩn thận giết chết Mạnh Hạo, không thể cướp đoạt đạo cơ. Mạnh Hạo căn bản là không có nửa điểm khả năng sinh tồn trong tay lão.

Lão có quá nhiều đạo pháp, có thể trực tiếp đuổi giết tất cả.

- Tổ tiên Vương gia ta, từng tự nghĩ ra ba chỉ. Trong đó, hai chỉ thất truyền, nhưng này Tịch Diệt Chỉ, vẫn còn được truyền thừa cho đời sau.

Trong lúc nói, tay phải đệ thập Tổ Vương gia đã nâng lên, chỉ về phía trước. Một chỉ này như tịch diệt, chỉ trong nháy mắt, sức sống vạn vật trong trời đất, dưới một chỉ này, toàn bộ đều phải khô héo.

Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, lập tức cảm nhận được sức sống trên thân thể lại rất nhanh khô héo. Hàn quang trong mắt hắn lóe lên, thân thể rất nhanh lui về phía sau, lại dùng phương pháp chấn động vừa hiểu ra. Thân thể trong nháy mắt, dường như xuất hiện hơn trăm lần chấn động, phong tỏa sức sống trong cơ thể, khiến việc khô héo chậm lại.

- Giờ phút này không phải là lúc rời đi. Đợi thêm một chút, đợi đến khi Kháo Sơn lão rùa đen và Vương gia lão khốn kiếp này chiến đến mức kiệt sức, càng đánh càng nộ khí, đó mới là lúc ta nên rời đi.

Mạnh Hạo ý nghĩ xoay chuyển hàng trăm lần. Hắn sở dĩ dừng lại tại Thánh Đảo, chính là muốn dẫn đệ thập Tổ Vương gia tiến đến, rồi mượn sức mạnh của Kháo Sơn Lão Tổ chém giết đối phương, giải trừ mối nguy hiểm cho chính mình.

Ở bên người Mạnh Hạo, vẻ mặt Cổ Ất Đinh Tam Vũ ngưng trọng. Mắt thuyền linh lộ ra tinh quang, thủ hộ ở một bên.

Cùng lúc đó, theo thiên địa biến sắc, Thánh Đảo chấn động. Cường nhân trong Tiêu Diêu Tông, giờ phút này cũng đều cấp tốc mà đến, dù biết rõ nơi này đang rất nguy hiểm. Nhưng môn quy Tiêu Diêu Tông nghiêm ngặt, coi trọng nhất bối phận. Lão Tổ ở bên ngoài ra tay, bọn họ cho dù không địch lại, nhưng nếu Lão Tổ không có mệnh lệnh không được đến gần, thì bọn họ vẫn nhất định phải tới.

Mà giờ khắc này, khẩn trương nhất, lại chính là tu sĩ Nguyên Anh muốn cướp Mạnh Hạo lúc trước, giờ phút này đã run rẩy tới cực hạn trên mặt đất. Lão trợn to mắt nhìn từng cảnh tượng này, liên tục hít vào mấy hơi thật sâu, đầu óc ong ong đã mất đi khả năng suy nghĩ.

Bất kể là Mạnh Hạo, Kháo Sơn Lão Tổ, hay vị đệ thập Tổ Vương gia từ đâu tiến đến kia, đều là những người lão muốn cũng không thể chạm tới. Đời này xem ra lão là vị tu sĩ xui xẻo nhất, mới bị cuốn vào trong trận chiến đấu này.

Đệ thập Tổ Vương gia chỉ tay ra, thiên địa tịch diệt, dường như toàn bộ đều trở thành màu xám. Mà chỉ có lão ta, mới là sắc thái duy nhất của thế giới này.

Chỉ xuống đại địa, thế giới nổ vang.

Kháo Sơn Lão Tổ nhướn mày. Giữa lúc tay phải bấm niệm pháp quyết, yêu khí tung hoành ngang dọc.

- Tịch Diệt Chỉ cái chó má gì chứ, Lão Tổ ta cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua. Yêu Pháp, Thiên Địa PHÁ... !

Tay phải Kháo Sơn Lão Tổ bấm niệm pháp quyết, đồng dạng chỉ tay về phía trước. Chỉ này ra, móng tay dường như đã trở thành trời, bụng ngón tay lại thành mặt đất. Mà đầu ngón tay, thì trong chớp mắt này, như hóa thành lưỡi dao sắc bén, có thể phá nát thiên địa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1965)