Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngã Dục Phong Thiên - Chương 1243

Ngã Dục Phong Thiên
Trọn bộ 1965 chương
Chương 1243: Thần hỏa đốt tiên!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1965)

Siêu sale Lazada


Sắc mặt của hai người đại biến, đang muốn né tránh. Với tu vi của bọn họ, cho dù nguy cơ hiện giờ, nhưng cũng giống vậy có thể né tránh ra ngoài. Ngặt nỗi đúng lúc này, ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra ý tàn nhẫn.

- Bản tôn thứ hai, bạo!

Thần niệm của Mạnh Hạo vừa ra, bản tôn thứ hai của hắn chớp động đôi mắt, đưa ra hai cánh tay, trong phút chốc tự bạo ầm ầm. Đó là Chân Tiên hồn tự bạo, đó là máu thịt của hắn nổ tung, bên trong cũng có ma niệm, trong nháy mắt nổ ầm ầm, chấn động tinh không. Tạo thành một cỗ hào quang rực rỡ, xa xa nhìn lại, giống như một vầng mặt trời.

Ầm ầm ầm!

Bản tôn thứ hai bất ngờ tự bạo, loại quyết đoán này thường nhân rất khó làm được. Nhưng Mạnh Hạo ở đây, hắn tu hành nhiều năm, đã trải qua sống chết, tính tình quyết đoán, không chần chờ chút nào, một niệm tự bạo.

Tiếng nổ ầm ầm ngập trời, hai người áo đen vốn là muốn né tránh, nhưng dưới sự tự bạo, cho dù bọn họ, cũng đều thân thể chấn động. Từng người tràn ra máu tươi, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất né tránh.

Cùng lúc đó, sát cơ ngập trời trong mắt Mạnh Hạo. Hắn cầm đèn cổ đồng thau, thổi mạnh một cái trước mặt. Dưới một cái thổi đó, giữa một cỗ gió quay về, ngọn lửa trên đèn cổ đồng thau trong chớp mắt một tiếng ầm bành trướng. Sau đó nó trực tiếp bị đốt lên, tạo thành một cái biển lửa, phía trước Mạnh Hạo, tản mạnh ra từ trên cây đèn đồng thau này.

Tinh không gào thét, biển lửa điên cuồng.

Không có bao trùm quá xa, chỉ có mấy chục trượng, nhưng bên trong mười mấy trượng này, ngọn lửa long trời lở đất, tinh không đều bị đốt cháy vặn vẹo. Xa xa nhìn một cái, biển lửa này rõ ràng là một con hỏa diễm hồ điệp to lớn, giương cánh bay một cái, hủy thiên diệt địa.

Hai người áo đen phát ra tiếng hét thảm thê lương trong ngọn lửa. Bọn họ cũng từng người lấy ra pháp bảo đi chống cự, nhưng người áo đen thứ ba, tất cả pháp bảo trước người toàn bộ bị vỡ nát. Thân thể trong chớp mắt, bị ngọn lửa tràn ngập, da tróc thịt bong. Gã trực tiếp bị đốt thành tro, túi trữ vật của gã, hết thảy của gã, ngay cả xương cốt, đều trở thành tro bụi.

Tất cả dấu hiệu tồn tại vào một khoảnh khắc này trực tiếp bị hủy diệt.

Sự bá đạo của ngọn lửa này, Mạnh Hạo trước đó đã có dự liệu, nhưng giờ đây nhìn lại, cũng hô hấp dồn dập. Mà người áo đen thứ hai am hiểu tốc độ kia một dạng hét thảm, nhưng gã trước khi chết, cũng lộ ra dữ tợn cùng điên cuồng, không biết triển khai thần thông gì, toàn thân khoảnh khắc đang bị khô héo thiêu đốt, hóa thành một cỗ lực mạnh bạo phát ầm ầm.

- Đồng quy vu tận!

Gã phát ra một tiếng gào thét cuối cùng của sinh mệnh. Dưới cổ lực mạnh bạo phát đánh sâu vào đến trước người Mạnh Hạo, quấn lấy thân thể của hắn vào bên trong.

Toàn thân của Mạnh Hạo chấn động. Thân thể bị vỡ nát dưới cổ lực mạnh mà mắt thường có thể thấy được, nhưng cùng lúc đó, cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn lại điên cuồng vận chuyển, làm thân thể hắn chia năm xẻ bảy hỏng mất. Chỉ có cây đèn đồng thau lơ lửng, bên trong ngọn lửa, người áo đen thứ hai toàn thân trở thành tro bụi. Hồn phách cũng tiêu tán, nhưng gã trước khi chết, không có tiếc nuối, gã đã hoàn thành nhiệm vụ.

Một màn này bị người áo đen xa xa cùng cá sấu giao chiến thấy được. Gã trợn mắt há hốc mồm, hô hấp dồn dập. Bên trong thần sắc lần đầu lộ ra khủng khiếp cùng hoảng sợ.

- Đây là lửa gì?

Gã không nghĩ tới, Mạnh Hạo này không ngờ kinh người như thế. Vì giết hắn, hai người Thất Cảnh Tiên tử vong, cuối cùng vẫn dựa vào đồng quy vu tận mới diệt sát được người này.

Nhất là ngọn lửa kia khiến sắc mặt của người áo đen tái nhợt, nội tâm nổ ầm ầm, cũng có sợ hãi mãnh liệt. Gã trong kinh hãi may mắn mình trước không bức bách Mạnh Hạo quá sát sao, nếu không, thời khắc này tử vong nhất định là gã.

- Mạnh Hạo thật là ác độc, vì đánh chết địch nhân, hắn quyết đoán tự bạo phân thân. Nếu không có phần tàn nhẫn đó, với tu vi của hai người kia nhất định có thể trốn, sẽ không rơi vào kết quả hình thần câu diệt.

- Nếu hắn không chết yểu, ngày sau Đệ Cửu Sơn Hải, tên của hắn nhất định nổi lên!

- Đáng tiếc, hắn vẫn phải chết!

Trong mắt của người áo đen phút chốc lộ ra tham lam. Khi gã giao chiến với con cá sấu, nhìn về trong một mảnh máu thịt, ngọn đèn đồng thau nọ lơ lửng, bên cạnh nó còn có túi trữ vật của Mạnh Hạo.

- Chí bảo đó thuộc về ta, còn có lôi đỉnh có thể đổi vị, cũng thuộc về ta!

- Phần công lao đánh chết Mạnh Hạo lại thuộc về ta!

Khi người áo đen đang phấn chấn, bỗng nhiên sắc mặt gã bất chợt đại biến, lộ ra không thể tin, thất thanh lên tiếng.

- Không thể nào!

Chỉ thấy bốn phía cây đèn đồng thau, máu thịt tan rã của thân thể Mạnh Hạo không ngờ một chớp mắt lần nữa ngưng tụ với nhau. Một cỗ khí tức cổ xưa tràn ra, dường như vĩnh hằng vậy. Thân ảnh của hắn ở thời gian mấy hơi thở, bất ngờ lần nữa xuất hiện!

Sắc mặt của hắn tái nhợt, nhưng sát cơ như cũ tràn ngập bên trong đôi mắt. Lúc ngẩng đầu, hắn nhìn người áo đen, trong mắt lạnh như băng, như nhìn người chết. Ánh mắt đó khiến sắc mặt của người áo đen đại biến. Với tu vi của gã, không ngờ sinh ra sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng con cá sấu nổi điên ngăn trở.

Thần sắc của Mạnh Hạo lạnh lùng, cầm lên túi trữ vật, lấy ra một bộ y phục, không nhanh không chậm sau đó mặc vào. Hắn thu cây đèn đồng thau vào bên trong túi trữ vật. Ngọn lửa trên cây đèn rõ ràng ảm đạm rất nhiều, dường như dùng một vài lần nữa thì sẽ hoàn toàn tắt.

Thu thập xong hết thảy, Mạnh Hạo nhìn chỗ mà bản tôn thứ hai sụp đổ, tay phải nâng lên hư không chộp một cái, lập tức một đoàn máu thịt bay tới. Chân Tiên hồn cũng chưa hoàn toàn tiêu tán, nhưng lại tổn thất gần như chín thành. Chỉ còn lại có một đoàn máu thịt này, bên trong ngưng tụ toàn bộ ma niệm, thoạt nhìn, đoàn máu thịt này dường như một trái tim màu đen.

Mạnh Hạo phong ấn nó sau đó thu hồi, hắn đi tới phía người áo đen đang cùng cá sấu giao chiến.

Một trận chiến này, hắn tổn thất thảm thiết, nhưng nếu không như thế, Mạnh Hạo cho dù có cảnh giới Vĩnh Hằng, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Sắc mặt của người áo đen biến hóa, nội tâm lại sinh ra hoảng sợ đối với Mạnh Hạo. Hắn đi tới, dường như một hung thần viễn cổ, đang từng bước một tiến tới gần.

Dưới sự hoảng sợ, người áo đen trước đó vốn bị thương, giờ này nội tâm loạn một cái, lập tức bị cá sấu cắn một cái trên đùi phải. Một tiếng răng rắc, đùi phải của gã vỡ vụn. Một cái chớp mắt đó, Mạnh Hạo chợt lại tới, dưới chân của hắn có lốc xoáy màu đỏ. Lốc xoáy càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, gần như hóa thành một cái biển máu vậy.

- Không được tới!

Người áo đen gào thét, thân thể bay nhanh lui về sau. Nhưng có cá sấu kềm chế, thương thế gã nặng hơn, thời khắc này tu vi có thể phát huy ra đã không còn hoàn chỉnh, có thể so với Ngũ Cảnh Tiên vậy.

Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, biển máu dưới chân càng ngày càng khổng lồ. Đến cuối cùng, vòng xoáy của biển máu cuồn cuộn, sau đó trực tiếp bao phủ toàn thân của Mạnh Hạo. Thân ảnh của hắn biến mất, có thể thấy được chỉ là một cái vòng xoáy của biển máu.

Ầm!

Người áo đen bấm quyết, thần thông biến ảo, cách không đánh một cái. Biển máu chấn động, có chút muốn sụp đổ, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục như thường, như cũ tiến tới gần. Sắc mặt của người áo đen tái nhợt, không ngừng bấm quyết, không ngừng đánh. Thân thể lui về phía sau, thậm chí không tiếc bị cá sấu lần nữa đả thương.

Chiến ý của gã đã biến mất, ngay khi hai người đồng bạn tử vong, gã đã bị Mạnh Hạo nơi này rung động. Nhất là khi gã thấy được Mạnh Hạo chết mà sống lại, sự rung động đó càng mãnh liệt hơn.

Nhưng mặc cho gã đánh như thế nào, vòng xoáy biển máu mà Mạnh Hạo hóa thành cho dù là phá thành mảnh nhỏ, cũng đều trong nháy mắt khôi phục. Cho đến sau thời gian mấy hơi thở, một tiếng ầm, vòng xoáy biển máu đụng phải người áo đen, trong nháy mắt bao phủ toàn thân gã vào bên trong.

Tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn, người áo đen hét thảm thê lương buồn buồn truyền ra, . Theo tiếng nổ ầm ầm, mảng vòng xoáy biển máu này không ngừng sụp đổ, nhưng trước sau không có nổ tung. Mỗi một lần sụp đổ, đều sẽ trong nháy mắt khôi phục, dần dần, tiếng hét thảm thê lương bên trong lại từ từ hư nhược, cho đến sau nửa nén hương, hoàn toàn mất đi tiếng thở.

Sau đó, mảnh biển máu mới chậm rãi thu hồi, ngưng tụ thành Mạnh Hạo. Phía trước hắn, thân thể của người áo đen đã khô héo, đôi mắt mở to, mang tuyệt vọng trước khi tử vong. Máu thịt của gã, tu vi của gã, hồn của gã, hết thảy tất cả đều bị Mạnh Hạo nuốt sạch sẽ.

Sắc mặt của Mạnh Hạo ửng đỏ, đứng ở tinh không nhắm mắt. Hồi lâu sau hắn mở mắt ra, lộ vẻ mệt mỏi, nhưng trong sự mệt mỏi, lại có tràn ngập sát cơ.

- Quả nhiên là... Phương gia!!

Động tác cuối cùng mà Mạnh Hạo dùng ra là Huyết Yêu Đại Pháp đến cực hạn, biến hóa ra một loại thần thông kinh khủng. Chẳng qua là thần thông này có một tệ đoan trí mạng, cần thời gian.

Vả lại trong thời gian thôn phệ, không thể đối mặt ngoại giới công kích, cho nên Mạnh Hạo chưa dùng qua. Thuật này có thể hoàn chỉnh hấp thu toàn bộ tất cả ký ức của đối phương.

- Ha ha, khá lắm một cái gia tộc, ta còn trên đường, đã có người không nhịn được muốn tới giết ta...

- Đây là không muốn để cho ta sống về tới Phương gia...

- Đáng tiếc người áo đen này, không ngờ trước khi tới đã bị người trừ đi rất nhiều ký ức trong đầu. Hiển nhiên người an bài bọn họ tới giết ta, cũng có kiêng kỵ rất sâu.

Mạnh Hạo mỉm cười, nhưng nụ cười đó cũng rất âm lãnh.

Hắn vào giờ khắc này, không còn là Mạnh Hạo sau khi nhận biết phụ mẫu, có chỗ dựa vào, mà là lần nữa biến thành hắn không quen biết trước đó, vô pháp vô thiên.

- Có người càng không muốn ta sống đi trở về, ta cố tình sẽ phải đi một chuyến Phương gia.

Sát cơ nhoáng lên một cái trong mắt của Mạnh Hạo. Dần dần sát cơ nội liễm, sau đó không lộ ra. Hắn mở ra túi trữ vật của người áo đen, bên trong không có bao nhiêu vật phẩm, nhưng có một món phi toa.

Vật này cần linh thạch thôi phát, nhưng tinh không vượt qua, trên nguyên tắc chỉ cần có linh thạch, nó cũng sẽ không mất hiệu lực. Cho dù nguyên nhân của nhân tài chất cùng trận pháp, tốc độ có cực hạn, nhưng nếu là phẩm chất của linh thạch cực cao, cũng có thể khiến nó đột phá tốc độ.

Khi Mạnh Hạo thấy được phi toa này, cẩn thận kiểm tra một phen, sau khi xác định không có gì đáng lo, lập tức lạc ấn thần thức tự thân ở trên đó. Giữa cái phất tay, phi toa chợt bành trướng, biến thành khoảng chừng mười trượng. Mạnh Hạo một bước khoanh chân ngồi ở phía trên, chần chờ một chút, có chút đau lòng lấy ra một linh thạch thượng phẩm lấp vào. Một tiếng ầm, phi toa khoảnh khắc cấp tốc đi về phía trước.

Cùng lúc đó, trong tinh không cách phạm vi nơi này chút ít, một người áo đen có tu vi vượt qua Tiên Cảnh đỉnh phong, đang cất bước đi về phía trước. Bỗng nhiên bước chân người nọ chợt ngừng, tay phải nhấc lên, trong tay của gã xuất hiện ba cái ngọc giản vỡ vụn.

- Chết rồi sao?

- Ba người hắn đi đánh chết một tên tu sĩ Linh Cảnh, không ngờ tự thân tử vong... Hay là có người làm quấy rầy?

Người áo đen trầm ngâm một lát, tốc độ chợt tăng nhanh, tự mình đi tìm Mạnh Hạo.

- Vì đánh chết Mạnh Hạo, chủ thượng không tiếc phái người phong ấn thập cửu công tử, lúc này mới tạo ra một cơ hội như vậy, không cho phép thất bại. Mạnh Hạo này... Nhất định phải chết, không thể để cho hắn còn sống về tới Đông Thắng Tinh.


oOo----------



Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1965)