← Ch.1942 | Ch.1944 → |
Đi rồi... đều đi rồi.
Mạnh Hạo lập tức già đi rất nhiều, yên lặng về núi thứ chín, về tới trước giường Hứa Thanh, nhìn Hứa Thanh già nua, trong mắt hắn lộ ra nhu hòa.
- Để muội... đi thôi... Hứa Thanh mở mắt ra, thanh âm khàn khàn, nhẹ giọng nói.
Thân thể Mạnh Hạo run lên, mà tiết tục lấy máu tươi của mình kéo dài tính mệnh Hứa Thanh.
Rất lâu, Hứa Thanh đã ngũ, Mạnh Hạo ngóng nhìn Hứa Thanh, hồi lâu trong mắt hắn xuất hiện tơ máu, hắn đứng dậy đi tới ốc xá của ông ngoại, nhìn thiên địa, trong mắt mang theo uy lực, hắn đang tính toán, tính toán trừ bỏ hồn chủng còn có biện pháp nào khác hay không để thân nhân còn tại.
300 năm sau, Đan Quỷ tử vong...
Tử vong của Đan Quỷ, hóa thành đan dược mục nát, đó là hồn chủng của hắn, Mạnh Hạo chảy nước mắt, nhìn đan dược, từng hình ảnh ký ức nổi lên trong đầu.
Trân trọng đặt đan dược này ở trong băng sơn, Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh càng thêm hư nhược, hắn tiếp tục thi triển uy lực.
200 năm sau, Đổng Hổ tử vong...
Đổng Hổ trước khi chết, đưa một hạt châu cho Mạnh Hạo, hắn nói với mình cả đời nay chính là người tự châu, vì người khác tự châu, người khác này chính là Mạnh Hạo.
Hạt châu này lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo, Anh Vũ trầm mặc bay ra, hắn cùng Bì Đống mấy ngàn năm vẫn không xuất hiện, bọn chúng yên lặng nhìn bi thương của Mạnh Hạo, cảm động lây, nhưng lại không thể giúp.
Hạt châu kia được Anh Vũ dung hợp trên gương đồng, trong nháy mắt có ánh sáng rực rỡ từ bên trong tràn ra nhưng chút ít này Mạnh Hạo không chú ý.
- Đi rồi, đều đi rồi... Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, chua xót tiếp tục truyền lực.
Thời gian trôi qua, đã qua đi ngàn năm, khoảng cách Mạnh Hạo trở thành chủ tinh không đã hơn bảy ngàn... năm, hơn bảy ngàn năm này hắn không hiện ra, tên của hắn đã không sai biệt bị quên mất, còn những thứ người biết hắn chậm chậm suy đón Mạnh Hạo đã rời khỏi vùng tinh không này.
Dù sao trong Sơn Hải Giới đã xảy ra những chuyện tử vong này, có thể lừa gạt rất nhiều người, nhưng không giấu diếm được ánh mắt đám người thiếu niên áo bào vàng.
Nhưng bọn họ còn chần chờ, không dám xác định, đè nén sóng trong lòng xuống, yên lặng chờ đợi.
Trong Sơn Hải Giới, trên núi thứ chín, Hứa Thanh đã đi đến di lưu tế, mặc dù là máu tươi của Mạnh Hạo cũng không thể để nàng tiếp tục tồn tại, nàng hẳn là rất sớm sẽ trở thành cát bụi.
Cũng chính lúc này Mạnh Hạo thông qua lão tổ Kháo Sơn ngủ say, nghĩ ra một phương pháp, vì thế hắn đi ngoài tinh không Sơn Hải lại ra ngoài Thương Mang, cho đến khi trở về, nhìn Hứa Thanh hư nhược sắp tạ thế, hắn nhắm nhiền hai mắt, rất lâu sau đó, mở hai mắt ra, hắn hít sâu, kiên định lẩm bẩm.
- Thanh nhi, nhắm mắt lại, ngủ một giấc... rất nhanh ta sẽ gọi muội dậy. Mạnh Hạo ôn nhu nói, nhấc tay lên, đặt lên ấn đường Hứa Thanh.
Hứa Thanh mỉm cười, hai mắt nhắm nghiền, không có tử vong nhưng cũng không có hít thở, Mạnh Hạo không tiếc hao phí căn nguyên bản thân, thân thể Hứa Thanh không già nua nữa, mà khôi phục thanh xuân, về tới thời điểm nàng xinh đẹp nhất.
Cùng lúc đó, một luồng hàn khí theo tay Mạnh Hạo khuếch tán vào toàn thân Hứa Thanh, tiếng "rắc rắc" truyền ra, từng tầng hàn băng xuất hiện, cho đến khi đóng băng hoàn toàn Hứa Thanh, tạo thành một quan tài băng.
Hứa Thanh ngủ say trong quan tài, đóng băng.
Đây là phương pháp cuối cùng Mạnh Hạo nghĩ tới, phương pháp này, không giống với luân hồi hồn chủng, mà là vô số quy tắc của hắn phối hợp với pháp phong thiên, lại tiến hành truyền lực ngàn năm, cuối cùng hoàn thiện một phương thức.
Ngăn cách... nguyền rủa!
Với băng này, sáng lập một thế giới nhỏ, thế giới này chỉ lớn bằng quan tài, làm người bên ngủ say, nguyền rủa không thể xuyên thấu.
Biện pháp này cũng đến từ quan sát Đạo Nguyên trong cơ thể Mạnh Hạo, đối với thế giới vẽ ra trong cơ thể, hắn nghĩ qua để người đi vào thế giới cơ thể mình, ở nơi này ngăn cách nguyền rủa, nhưng lại không làm được, hắn tuy là Tổ, nhưng thế giới trong cơ thể còn không hoàn thiện.
Ngóng nhìn Hứa Thanh đóng băng trong quan tài, ánh mắt Mạnh Hạo nhu hòa, đứng dậy, hắn được một nơi trên núi thứ chín này, cha mẹ trong ốc xá.
Trong thế giới này, thời khắc bồi bạn với hắn cuối cùng dường như chỉ còn cha mẹ.
Khi hắn nói kế hoạch đóng băng của chính mình, cha mẹ Mạnh Hạo trầm mặc, đã lâu, bọn họ nhìn nhau, lại nhìn Mạnh Hạo, lắc đầu.
Bọn họ không lựa chọn tồn tại sống tiếp như vậy, mà lựa chọn mỉm cười lẫn nhau đi hết cả đời này, bao nhiêu năm rồi, đã trải qua hết thảy, hai vợ chồng này đã thỏa mãn.
Có thể thấy được Mạnh Hạo đi nơi này đến đỉnh phong bây giờ bọn họ đã không có tiếc nuối.
Mặc cho Mạnh Hạo khuyên thế nào, đến cuối cùng phụ thân hắn trực tiếp nghiêm nghị, Mạnh Hạo trầm mặc, hắn nhìn thấu kiên quyết của cha mẹ, tiếp nhận trong năm tháng, Mạnh Hạo yên lặng bồi bạn cha mẹ, trong Sơn Hải Giới này bồi tiếp bọn họ đi qua một ngàn năm.
Cho đến một ngàn năm sau, hắn mang theo theo nước mắt, quỳ ở nơi đó, nhìn thân ảnh cha mẹ hóa thành Sơn Hải Điệp kia, dần dần tiêu tán, nhưng trong lúc bọn hắn muốn tán đi trong nháy mắt, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, bỗng nhiên nâng tay lên, bấm quyết, Đạo Nguyên trong cơ thể ầm ầm bùng phát, hàn khí bốn phía trong nháy mắt kinh thiên, chớp mắt, tiếng động "rắc rắc" quanh quẩn, bốn phía hết thảy, toàn bộ trong nháy mắt đóng băng.
Sơn Hải Điệp kia bị đóng băng trong lớp băng này, lớp băng từ từ nhỏ lại, đến cuối cùng hóa thành một quan tài, được Mạnh Hạo trân trọng nâng lên.
Nhìn Sơn Hải Điệp, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra nhu hòa, đó là cha mẹ hắn, là không muốn hắn nơi này hao phí dù chỉ một tia căn nguyên, lo lắng Mạnh Hạo sẽ bị cha mẹ ảnh hưởng.
Vì con trai, bọn họ có thể từ bỏ hết thảy, đây là sự lựa chọn của bọn họ.
Đồng dạng, vì cha mẹ, Mạnh Hạo cũng có thể bỏ ra tất cả, đây là sinh mệnh của hắn, trọng yếu nhất là hai người cho nên, hắn cũng có lựa chọn của mình.
Băng quan Sơn Hải Điệp, đặt Hứa Thanh trong quan tài bên cạnh, Mạnh Hạo nhìn quan tài trước mắt, tồn tại này là thân ảnh cả đời này hắn không thể nào dứt bỏ.
Hắn bi thương, chua xót, cảm giác cô độc đó như thủy triều che mất Mạnh Hạo, hắn yên lặng ngồi ở nơi kia, tùy ý để thời gian trôi qua, tùy ý để năm tháng thay đổi, thủy chung như thế.
Cho đến ngồi ở nơi này một ngàn năm, khi hắn trở thành chủ tinh không đã mười ngàn năm, Mạnh Hạo phong ấn tất cả hồn chủng cùng quan tài yên lặng đi ra, nhìn thiên địa Sơn Hải Giới, hết thảy nơi này đối với hắn là xa lạ rất nhiều.
- Ta xem biển cả hóa nương dâu, cảnh còn người mất... Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm.
← Ch. 1942 | Ch. 1944 → |