← Ch.0313 | Ch.0315 → |
Lời Hàn Lập vừa ra khỏi miêng đã làm cho Chung Vệ Nương mặt mày hớn hở, không ngồi im một chỗ được, cả Lưu Tĩnh cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Còn Tống Mông thì tiến lên vỗ mạnh vào hai bả vai Hàn Lập, miệng mở to nói:
"Ta quả nhiên không nhìn lầm người. Nếu tiểu tử ngươi mà không muốn đi, Tống mỗ sẽ tuyệt giao với ngươi. Tuy nhiên ta đã biết Hàn sư đệ là người can đảm và chính trực."
Nói xong những lời đó, Tống Mông lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Vũ Huyền, xem ra tình huynh đệ đối với Vũ Huyễn không được tốt lắm.
Vũ Huyền nhìn thấy thế hừ một tiếng, nói:
Một khi đã như vậy thì ta sẽ tìm một nơi khác thu xếp ổn thỏa, không quấy rầy đại sự của các ngươi. Những việc ở đây ta sẽ kể lại toàn bộ cho sư phụ, hy vọng người sẽ không trách tội các ngươi." Nói xong lời này, mặt Vũ Huyền không chút thay đổi đi ra khỏi phòng, trực tiếp ngự khí bay ra khỏi Tần phủ.
"Lục Sư huynh thực tệ quá, lâm trận lùi bước, uổng thay cho người sư huynh như hắn." Chung Vệ Nương rất bất mãn nói"
"Tính làm gì, mỗi người có chí hướng riêng, không thể cưỡng cầu. Tiếp theo nên sớm an bài kế hoạch, càng sớm hành động thì càng chắc chắn hơn. Dù sao không ai biết tên giáo chủ Hắc Sát giáo có thể xuất quan trước hay không." Lưu Tĩnh trịnh trọng nói.
"Sư huynh nhiều kinh nghiệm tiêu diệt đám tu sĩ bại hoại như vậy, ngươi nên an bài đi, nói thế nào thì chúng ta làm thế đó. Dù sao đến lúc đó, ta chỉ phụ trách chém giết là được." Trong mắt Tống Mông hiện ra vẻ hưng phấn nói.
"Tống Sư đệ, ngươi!"
Lưu Tĩnh dở khóc dở cười không nói gì, bộ dáng không biết làm gì với Tống Mông.
Hai mắt Chung Vệ Nương nhíu lại thành hình trăng lưỡi liềm, cười ngọt ngào.
Mà Hàn Lập thì chỉ mỉm cười không nói.
"Thất sư muội, muội quen với Trần sư muội đệ tử của Huy Minh sư bá, muội ấy lần này đang ở Nam Ô thành, do muội đi nhờ hỗ trợ sẽ dễ nói hơn một chút." Lưu Tĩnh khôi phục lại vẻ mặt bình thường, bình tĩnh nói với Chung Vệ Nương.
"Trần sư muội cũng ở đây sao? Muội đã một thời gian không gặp. Tuy nhiên giao tình giữa ta và muội ấy cũng tốt, chuyện hỗ trợ sẽ không có vấn đề gì." Nàng nghe vậy, rất tự tin nói.
Hàn Lập nghe thấy mấy chữ "Trần Sư muội" thì trong lòng rùng mình, ngạc nhiên thầm nghĩ:
"Sẽ không trùng hợp đến vậy chứ? Chẳng lẽ là người đó sao?"
Lúc Hàn Lập đang hồ nghi, thì bên tai truyền đến lời nói của Lưu Tĩnh đối với hắn.
"Hàn sư đệ, mấy người chúng ta chỉ sợ phải ở lại Tần phủ một thời gian dài, cần đệ báo với người của Tần gia một chút, an bài nơi ở và chỗ tĩnh tu cho chúng ta." Vị Tam sư huynh này cẩn thận nói.
Hàn Lập tự nhiên sẽ lập tức đáp ứng.
"Đệ làm gì?" Tống Mông nhịn không được hỏi, có vẻ như không nhịn được.
"Đệ chịu khó ở lại Tần phủ, đề phòng người của Hắc Sát giáo đột nhiên tập kích. Ta thì phải ra đường xem người của Hắc Sát giáo có động tĩnh gì không. Hàn sư đệ đã đối mặt với bọn hắn, tự nhiên không tiện lộ mặt lần nữa." Lưu Tĩnh nhàn nhạt nói.
"Biết." Vừa nghe thấy lời đó, Tống Mông chẳng có chút tinh thần gì nữa, hờ hững đáp.
Những ngày tiếp theo rất yên tĩnh.
Ngoại trừ Chung Vệ Nương đã sớm đến Nam Ô thành cầu viện, thì những người còn lại đều lưu lại trong Tần phủ tu thân luyện khí. Mà vị Tam sư huynh Lưu Tĩnh thì đúng như lời nói ra ngoài vài lần, nhưng không tìm được tin tức có tác dụng gì cả. Dường như tất cả đệ tử của Hắc Sát giáo đều ẩn đi vậy.
Mà Vũ Huyền thì đến ở trong một khách điếm của Việt Kinh, nghe nói đã viết một bức thư cho Lý Hóa Nguyên, rút cuộc bên trong nói gì thì không ai biết. Tuy nhiên sau đó hắn liền nhàn nhã du ngoạn ở các nơi phồn hoa náo nhiệt của Việt Kinh, không có chút nào nghĩ đến Tần phủ.
Nam Ô thành cách Việt Kinh không quá xa, nên Chung Vệ Nương rời đi có ba ngày thì đã mang về ba nam hai nữ.
Trong đó có một nữ tử xinh đẹp lạnh lùng, đúng là Trần Xảo Thiến mà Hàn Lập đã biết. Điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút bất an trong lòng.
Trần Xảo Thiến nhìn thấy Hàn Lập cũng hơi lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng không nói gì.
Hàn Lập đối với nàng mà nói cũng không có gì lạ lẫm, cho dù giữa hai người còn chưa nói với nhau một câu nào.
Ba nam một nữ còn lại là đồng môn của Trần Xảo Thiến. Hai người là Trúc Cơ trung kỳ, hai người là Trúc Cơ sơ kỳ, hơn nữa vừa nhìn thấy Lưu Tĩnh thì rất nhiệt tình, xem ra đều đã biết nhau.
Chung Vệ Nương giới thiệu một chút người sư đệ mới Hàn Lập với mấy người này. Kết quả vừa nghe thấy tên của Hàn Lập thì ngoại trừ Trần Xảo Thiến thì mấy người còn lại đều giật mình.
"Ngươi chính là Hàn sư đệ, quả thực tuổi không lớn. Tuy nhiên mấy người chúng ta sớm đã nghe nói đến đại danh của Hàn Sư đệ, một người ở biên giới giết chết hơn mười vị tu sĩ Ma Đạo Trúc Cơ kỳ, thật sự rất đáng sợ a." Một vị sư tỷ đồng môn của Trần Xảo Thiến thản nhiên cười cười nói.
Vị nữ tử xinh đẹp khoảng hai bảy, hai tám tuổi này rất khâm phục Hàn Lập.
Những lời này vừa nói ra, khiến cho Lưu Tĩnh và Chung Vệ Nương lắp bắp kinh hãi.
Hai người bọn họ trước kia có nhiệm vụ khác ở bên ngoài, nên không tham gia đợt đại chiến thứ hai giữa Thất đại phái và Ma Đạo, nên không biết được "kỳ tích vĩ đại" của Hàn Lập.
Hôm nay, nghe mấy người quen thuộc này nói như vậy, cảm thấy rất kinh hãi.
Phải biết rằng vị Tam sư huynh này mặc dù đánh chết vô số tu tiên giả bại hoại, nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì chỉ có vài ba người đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, mỗi lần đều là phải khổ chiến mới giành được thắng lợi.
Mà "kỳ tích vĩ đại" đánh chết hơn mười tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Hàn Lập, khiến hai người bọn họ khiếp sợ, không khỏi quay lại dò xét vị Hàn sư đệ bình thường kia, nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa rất nhiều.
"Tứ sư huynh, chúng ta không biết chuyện của Hàn sư đệ, huynh nên nói ra rõ ràng mới phải, sao lại không kể cho ta nghe?" Chung Vệ Nương sau lúc giật mình đột nhiên nhớ đến cái gì đó, lập tức lớn tiếng hỏi Tống Mông đang đứng một bên cười trộm, ra vẻ trách tội.
"Tiểu sư muội, muội không có hỏi qua việc này a. Chỉ hỏi về tu vi công pháp của Hàn sư đệ mà thôi, ta còn tưởng rằng sư muội sớm đã biết rồi chứ!" Tống Mông dương dương đắc ý nói.
Hắn sớm đã nghĩ sẽ thấy được vẻ giật mình của hai vị đồng môn khi biết chuyện này. Hôm nay quả nhiên làm hắn mở rộng tầm mắt.
Lời nói bao biện này, Chung Vệ Nương sao không hiểu chứ, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, có vẻ chưa muốn bỏ qua thì Lưu Tĩnh đã cười lớn nói:
"Tốt, không ngờ rằng Hàn Sư đệ lại khá như vậy. Thế này thì việc đối phó tên Giáo chủ Hắc Sát giáo càng thêm nắm chắc."
Lúc hắn nói vậy thì trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng. Nhưng Hàn Lập lại cảm thấy lạnh cả sống lưng, rất là bất an, không khỏi thầm nghĩ:
"Vị Tam sư huynh này sẽ không để hắn một mình đấu với Giáo chủ Hắc Sát giáo chứ?"
Ý niệm buồn cười này vừa hiện ra trong đầu thì đã bị Hàn Lập tự giễu một chút, quăng ra khỏi đầu.
Tiếp theo, liền đón tiếp mấy người Trần sư muội. Mặc dù Tu vi đến trình độ của bọn họ, có thể thời gian dài không cần ăn. Nhưng một khi đã vào thế tục, đương nhiên phải nhập gia tùy tục thưởng thức một phen, thỏa mãn cái miệng.
Sau khi dùng cơm, Hàn Lập kêu hạ nhân của Tần phủ dọn dẹp yến tiệc, mọi người bắt đầu thương lượng việc đối phó với Hắc Sát giáo và xông vào Hoàng thành.
Lưu Tĩnh lúc này nói rõ tình nguyện một mình gánh chịu hậu quả vi phạm cấm lệnh của Thất đại phái, cho nên đã làm cho đám người Trần sư muội không còn e ngại trong lòng nữa, đáp ứng cùng nhau hành động.
Bởi vì từ tin tức tình báo mà Hàn Lập có được thì thấy, bây giờ trong Hoàng Cung ngoại trừ Tứ đại huyết thị ra thì đám cao thủ cấp Đàn chủ đều đang ở các nơi trong Việt Quốc chủ trì giáo vụ, đồng loạt xuất hiện ở trong Hoàng Cung là rất thấp.
Cho nên Lưu Tĩnh cho rằng, dựa vào mấy người bọn họ đã thừa để đối phó với người của Hắc Sát giáo, nên sớm ra tay với thủ đoạn "Sét đánh không kịp bưng tai" để tránh đêm dài lắm mộng.
Những người khác nghe xong cũng thấy có lý, liền chuẩn bị đợi đám người Trần sư muội thu xếp xong rồi đợi đến đêm ngày mai thừa lúc phàm nhân trong Hoàng thành ngủ say, sẽ lẻn vào trong Hoàng cung đại nội ra tay trừ tà.
Hàn Lập đứng bên mỉm cười nhìn bộ dạng càng nói càng hưng phấn của người khác, nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh.
Mấy người này thật đúng là nghĩ người của Hắc Sát giáo là bùn đất, đối phó dễ vậy sao.
Đợi sau khi đại chiến chấm dứt, những người nói chuyện trong này không biết còn lại bao nhiêu.
Nếu không phải từ trong miệng Tiểu Vương gia biết được một bí mật có thể có tác dụng rất lớn đối với việc Kết Đan sau này của hắn, thì hắn sẽ không hề mạo hiểm xông vào Hoàng Cung làm gì. Người khác tu luyện Huyết tế tà công có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ cần đem tin tức này truyền ra ngoài thì sẽ có những gia tộc và bằng hữu của người bị hại đến báo thù.
Đối với việc trừ gian diệt ác, duy trì chính nghĩa, Hàn Lập luôn tự lượng sức mà làm.
Nếu không có gì mạo hiểm, không cần tiêu phí quá nhiều tinh lực, hắn sẽ rất vui vẻ giải quyết. Nhưng nếu đối thủ quá mạnh, lại chẳng có quan hệ gì với mình, thì hắn không muốn dùng mạng nhỏ của mình đi quản đến việc nhàn rỗi của người khác, đó là một việc chẳng khôn ngoan gì.
Tên Lục sư huynh Vũ Huyền kia mặc dù thoạt nhìn thì thật đáng ghét, nhưng không thể không phủ nhận là sớm biết cách tránh khỏi chuyện này, đúng là một người biết bảo vệ mình. Nếu không, sau một phen nhiệt huyết dâng trào, thì sẽ gặp nguy hiểm bị hồn phi phách tán.
Hàn Lập lần này, chính là mạo hiểm đáp ứng cùng xông vào hang ổ của đám Hắc Sát giáo với những người này, đúng là đã phản lại nguyên tắc "Lập thân bảo mệnh" của mình, nhưng hắn cho rằng đáng giá mạo hiểm một lần.
Bởi vì linh căn của Hàn Lập thật sự quá kém, chỉ cần có thể tăng khả năng Kết Đan lên vài phần, hắn đều sẽ không dễ dàng buông tha. Huống hồ, hắn vẫn có vài phần nắm chắc khi có thể toàn thân lui ra.
Vì thế Hàn Lập còn đặc biệt chuẩn bị một đòn sát thủ, đảm bảo mình không bị làm sao. Nếu không với tính cách cẩn thận như hắn, không thể nào vô duyên vô cớ đáp ứng chuyện này.
← Ch. 0313 | Ch. 0315 → |