← Ch.0723 | Ch.0725 → |
"Rất đơn giản, ta và Tuyền Ki Tử đạo hữu muốn cùng Hàn đạo hữu liên thủ, ba người chúng ta sẽ đi vào Trụy Ma Cốc lấy bảo vật. Đợi khi tìm được bảo vật, thực lực chúng ta tự nhiên sẽ tăng mạnh, không cần sợ ai nữa." Ánh mắt Nam Lũng Hầu chớp động nói, thần sắc phi thường bình tĩnh.
Hàn Lập nghe vậy, không có lập tức trả lời, hai mắt nhíu lại nhìn hai người đối diện chằm chằm không nói gì.
Sau khi nghe được chiếc nhẫn màu đen chính là Lưỡng Nghi hoàn được đồn đại, hắn liền lập tức nhớ tới một chiếc nhẫn khác lấy được từ trong tay sư tỷ của Nam Cung Nguyệt.
Nếu hắn đoán không sai thì vật nọ hẳn là Dương hoàn.
Thật không nghĩ tới mình vừa mới lấy được hai chiếc nhẫn kia liền lập tức biết được công dụng của nó.
Hàn Lập âm thầm cười khổ, cảm thấy thật sự quá trùng hợp.
"Nghe ý tứ của Nam Lũng đạo hữu, hẳn là đã tìm được phương pháp tiến vào Trụy Ma Cốc. Không biết nếu có Lưỡng Nghi hoàn tương trợ, đạo hữu đại khái có thể nắm chắc bao nhiêu phần tìm được bảo vật mà vẫn có thể toàn thân trở ra? Trụy Ma Cốc được xưng là Thiên Nam đệ nhất hiểm địa, chuyện như vậy không thể nói giỡn. Hàn mỗ cũng không nghĩ vì muốn lấy bảo vật mà nhận lấy kết cục tử vong." Hàn Lập thở dài một tiếng, do dự nói.
Nghe Hàn Lập nói thế, Nam Lũng Hầu cùng Tuyền Ki Tử liếc mắt nhìn nhau một cái, lát sau, sau đó Nam Lũng Hầu mới trầm giọng nói.
"Nếu Hàn đạo hữu đã hỏi như thế, tại hạ cũng không muốn giấu diếm. Theo lưu ngôn của Thương Không Thượng Nhân thì Trụy Ma Cốc đích xác rất nguy hiểm, một khi không cẩn thận sẽ bị hút vào trong một khe nứt không gian biến hóa vô thường, ngoài ra còn có rất nhiều khu vực lưu lại thượng cổ cấm chế cũng rất khó lòng phòng bị. Thành thật mà nói, mang đạo hữu đi vào thì không thành vấn đề, tối thiểu có tám chín phần nắm chắc thành công. Nhưng nếu là tầm bảo thì thật khó nói. Bởi vì địa phương càng nguy hiểm thì xác suất có thể có bảo vật càng lớn. Còn ở bên trong gặp phải cái gì, đừng nói là bản hầu, dù cho là Thương Khôn Thượng Nhân đi nữa cũng không thể nói rõ. Bởi vì tu vi Thương Không Thượng Nhân bị tổn hao nhiều nên năm đó cũng chưa từng xâm nhập vào trung tâm của Trụy Ma Cốc, chỉ là ở bên ngoài tìm bảo vật mà thôi. Tuy nhiên điều này cũng cho thấy bảo vật chân chính trong cốc từ thời kỳ thượng cổ cho đến bây giờ cũng không ai lấy được. Nếu mạo hiểm một chút khẳng định có thể thu hoạch rất lớn."
Càng nói giọng Nam Lũng Hầu càng gợi lên sự hấp dẫn.
"Đương nhiên, nếu đạo hữu thật không muốn mạo hiểm, cũng có thể đem Lưỡng Nghi hoàn bán lại cho hai người chúng ta. Thứ khác không có nhưng một ít linh thạch chắc là hai người chúng ta có thể xuất ra được. Nhưng lão phu cũng nói thật rằng tu sĩ thượng cổ có rất nhiều đan dược, hiệu lực thần kỳ đến khó tin. Nếu tìm được, đột phá Nguyên Anh trung hậu kỳ cũng chỉ là chuyện trong tầm tay. Thậm chí nói không chừng, còn có thể tìm được bí mật liên quan đến chuyện tu sĩ Hóa Thần Kỳ biến mất. Dù sao tu sĩ sau khi tiến vào Hóa Thần Kỳ, thật sự là đã phi thăng vào linh giới như trong truyền thuyết hay là xảy ra biến cố khác vẫn chưa ai biết. Không lẽ đạo hữu không muốn tìm hiểu đến cùng." Tuyền Ki Tử ở một bên, lúc này cũng đột nhiên mở miệng nói.
Tinh quang trong mắt Hàn Lập chớp động không thôi, sau khi trầm ngâm trong chốc lát, nói ra vài câu nằm ngoài dự kiến của hai người:
"Nếu Hàn mỗ đoán không sai, hai vị tựa hồ rất muốn tại hạ gia nhập hành trình tiến vào Trụy Ma cốc. Không biết có thể cho biết nguyên do không? Dù sao tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng có không ít, cần gì nhất định phải là tại hạ."
Lời kia vừa thốt ra, thần sắc Nam Lũng Hầu cũng Tuyền Ki Tử liền khựng lại, tiếp theo lộ ra một tia xấu hổ.
Nam Lũng Hầu nhếch miệng, sau khi cười khổ, liền lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Kỳ thật nếu đạo hữu không hỏi, tại hạ cũng muốn nhắc tới việc này. Trong Trụy Ma Cốc nọ ngoại trừ nguy hiểm đến từ cấm chế, khe nứt không gian, bên trong còn có vài con man hoang cổ thú vẫn còn tồn tại cho đến nay. Một trong số đó chính là Hỏa Thiềm (cóc lửa) cổ thú đáng lẽ sớm đã diệt chủng. Mặc dù linh trí con Hỏa Thiềm này vẫn chưa khai mở nhưng đã sống không biết bao nhiêu vạn năm, một thân Thiên Lân Yêu Hỏa cực kỳ lợi hại. Theo di ngôn thuật lại của Thương Khôn Thượng Nhân, yêu hỏa của nó so với anh hỏa của tu sĩ Nguyên Anh chúng ta thì lợi hại hơn nhiều. Mà ngày đó thấy đạo hữu thi triển ra lam sắc hàn diễm, có thể trong nháy mắt ngưng kết pháp thể tu sĩ Nguyên Anh kỳ, công pháp Băng thuộc tính bình thường so với công pháp của đạo hữu thực không thể sánh bằng. Hẳn là có thể khắc chế con Hỏa Thiềm này."
"Lời này của đạo hữu là có ý gì? Chẳng lẽ con Hỏa Thiềm kia chắn trên đường vào cốc?" Hàn Lập sau khi sửng sốt, mặt liền lộ vẻ cổ quái hỏi.
"Cái này không phải mà là cổ thú nọ có liên quan đến một khối di hài của cổ tu sĩ. Vị trí khối cổ hài này cực kỳ an toàn, xung quanh không có thượng cổ cấm chế, cũng không có xuất hiện cái khe nứt không gian nào. Nhưng cái hang của con Hỏa Thiềm nọ lại nằm gần ngay đó. Năm đó Thương Khôn thượng nhân cũng định tiến lại gần nhưng khi giao thủ sơ qua với Hỏa Thiềm nọ, liền biết không địch lại nên vội vàng thối lui nhưng vẫn bị dính hỏa độc, thiếu chút nữa không thể sống sót ra khỏi Trụy Ma Cốc." Tuyền Ki Tử cũng khôi phục thần sắc bình thường nói.
"Ta hiểu rồi. Hai vị đạo hữu là muốn ta đối phó với con Hỏa Thiềm này rồi nhân cơ hội lấy bảo vật." Hàn Lập cười khổ vài tiếng, lẩm bẩm nói.
"Đối phó Hỏa Thiềm thú, chung quy so với đối mặt thượng cổ cấm chế cùng khe nứt không gian tốt hơn nhiều. Chỉ cần có phương pháp thích đáng, hơn nữa có công pháp Băng thuộc tính của đạo hữu thì hoàn toàn không thành vấn đề. Huống hồ cũng không phải kêu đạo hữu diệt sát con thú này, chỉ là muốn dẫn dụ nó rời đi để có thể lấy bảo vật. Chỉ cần tìm được Túi trữ vật của cổ tu sĩ, bảo vật bên trong cũng đủ cho chúng ta phân chia." Nam Lũng Hầu có chút hưng phấn bổ sung.
"Chiếu theo hai vị nói, chỉ cần sau khi vào cốc đối phó con Hỏa Thiềm nọ, không cần xông loạn vào khu vực khác, hẳn là vẫn an toàn." Hàn Lập sau khi ngẫm lại, không chút biểu tình hỏi.
"Nếu vận khí tốt, bảo vật trong di hài có lẽ cũng đủ. Hiển nhiên không cần mạo hiểm nữa." Nam Lũng Hầu gật đầu khẳng định.
"Cho dù như vậy hai người hoàn toàn có thể mượn thế lực của Thiên Cực Môn đi làm việc này, chung quy so với ba người chúng ta đơn đả độc đấu thì mạnh hơn nhiều. Ta cũng không tin, bên trong Thiên Cực Môn không tìm được tu sĩ có công pháp Băng thuộc tính." Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, như cười như không nói.
"Khụ! Xem ra đạo hữu không biết lợi hại của Bắc Cực nguyên quang, cho dù ba người chúng ta có được Lưỡng Nghi hoàn nhưng uy lực của nó nhiều lắm cũng chỉ có thể che chở ba người mà thôi. Nếu thêm một người cũng không được. Về phần Thiên Cực Môn, đạo hữu hẳn là càng rõ ràng. Sau khi trải qua chuyện đám người Quỷ Linh Môn, bản hầu sao còn có thể dễ dàng tin người. Dù là Hàn đạo hữu, nếu không phải tại Mộ Lan thảo nguyên vẫn không động thủ đối với tại hạ, lúc gần đi còn giúp ta một tay thì bản hầu cũng không tìm đạo hữu để hợp tác đâu." Hai mắt Nam Lũng Hầu vốn vô thần, đột nhiên hiện lên hàn quang, có chút cứng rắn nói.
"Nói như vậy thì Nam Lũng huynh dĩ nhiên tin tưởng tại hạ. Hàn mỗ thật sự cảm thấy rất vinh hạnh!" Hàn Lập nghe lời này, cũng không lộ ra khác thường, chỉ là mỉm cười nói.
"Hàn đạo hữu, hai người chúng ta chuyện gì cũng đã nói hết. Đạo hữu có phải là nên quyết định hay không?!" Tuyền Ki Tử nhẹ thở một hơi, sau đó nhìn Hàn Lập chằm chằm không chớp mắt nói.
"Hai vị đạo hữu định lúc nào đi Trụy Ma Cốc lấy bảo vật, chẳng lẽ trong thời gian sắp tới đây?" Hàn Lập không có trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi một câu.
"Cái này không phải. Mặc dù khe nứt không gian Trụy Ma Cốc nọ hơn phân nửa là xuất hiện ngẫu nhiên nhưng cách mỗi năm mươi năm sẽ có một thời kỳ ổn định, dài khoảng một năm. Mà lúc trước khi tiến vào Mộ Lan thảo nguyên, ta đã đặc ý quan sát một lần. Thời điểm ổn định kế tiếp, tối thiểu còn có ba bốn năm nữa. Trước đó chúng ta cũng có đủ thời gian để chuẩn bị." Nam Lũng Hầu không chần chờ nói.
"Nếu có thời gian dài như thế, tại hạ cần phải cẩn thận suy tính một chút. Như vậy đi, cách thời gian Trụy Ma Cốc ổn định trước một năm, tại hạ sẽ cho hai vị câu trả lời rõ ràng. Đến lúc đó cho dù tại hạ không thể đi vào Trụy Ma Cốc, tại hạ cũng sẽ đem Lưỡng Nghi hoàn cho hai vị mượn." Hàn Lập sờ sờ cằm, trong lòng rút cuộc đã có chủ ý, nói.
Nghe câu trả lời nước đôi như thế, hai người Nam Lũng Hầu hiển nhiên là không quá hài lòng.
Nhưng Hàn Lập cũng không thể tùy tiện đáp ứng đi tới địa phương hung hiểm như thế một cách chắc chắn được.
Dù sao hắn khác với hai người, nhìn Nam Lũng Hầu cùng Tuyền Ki Tử, Hàn Lập cũng thấy được hai người bọn họ đã sắp đến gần thọ nguyên, vì cơ hội cuối cùng, bọn họ đương nhiên nguyện ý mạo hiểm một phen, ngược lại hắn vẫn còn trẻ, chuyện mạo hiểm này thật sự có chút trù trừ, tự nhiên nếu có thể kéo dài thì nên kéo dài."
Dù sao thế sự biến ảo rất nhanh, đợi sau khi quan sát tình huống một chút rồi quyết định cũng không muộn.
Cũng may Hàn Lập cuối cùng cũng đáp ứng đến lúc đó nhất định đem Lưỡng Nghi hoàn giao cho hai người nên bọn họ cũng không cưỡng bách thêm gì nữa. Lúc này ba người trò chuyện một chút về chuyện tình Trụy Ma Cốc rồi Hàn Lập liền mở miệng cáo từ.
Ttrước khi rời đi, Tuyền Ki Tử giao cho Hàn Lập một khối lệnh bài.
Nói nếu có lệnh bài này, Hàn Lập có thể điều động bất kỳ một gã đệ tử Thiên Cực Môn nào liên lạc với lão.
Hàn Lập không khách khí thu lấy vật ấy, sau đó liền rời khỏi căn phòng đá dưới đất, trở lại tiệm tạp hóa bên trên.
Sau đó dưới sự cung kính tiễn đưa của chưởng quầy, hắn liền rời đi, sau đó đứng trên đường ngẫm nghĩ.
Hắn tin rằng khi mình rời đi, hai người nọ cũng sẽ không ở lại lâu.
Đặc biệt trọng thương trên người Nam Lũng Hầu chưa lành nên hắn sẽ càng nóng lòng tìm một chỗ an toàn để hồi phục nguyên khí.
Bất quá bị thương nặng như thế, chỉ sợ tại trong vòng vài năm, Nam Lũng Hầu cũng sẽ rất khó hồi phục. Nói không chừng do nguyên khí tổn hao quá nhiều, cảnh giới có thể sẽ bị rơi xuống một tầng.
Hàn Lập âm thầm lắc đầu, tạm thời đem việc này gác lại phía sau, không nhanh không chậm đi về chỗ ở của mình.
Chuyện tình Trụy Ma Cốc còn cách khá lâu, sự tình cấp bách trước mắt chính là việc pháp sĩ Mộ Lan xâm lấn.
Chuyện này cũng không phải rời đi là hắn có thể tránh được. Hàn Lập suy nghĩ về việc này, thân ảnh dần dần khuất xa.
← Ch. 0723 | Ch. 0725 → |