← Ch.0809 | Ch.0811 → |
Hàn Lập vừa thấy bạch lang Khôi Lỗi bị chế trụ thì không chần chờ hai tay bắt quyết dùng thần thức điều kiển để hai cái Khôi Lỗi bạo liệt.
Tam thủ cự mãng thân hình tuy cứng rắn vô cùng, nhưng trong miệng lại không có năng lực phòng ngự dị thường như thế. Mà hai con bạch lang Khôi Lỗi này đã được luyện chế từ không biết bao nhiêu loại trân hi tài liệu nên uy lực tự bạo cũng không phải chuyện đùa. Sau khi thanh âm bạo liệt vang lên, hai cái đầu rắn đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, lộ ra vẻ thống khổ đau không chịu nổi.
Cái đầu ở giữa lại không có bị ảnh hưởng chút nào lại càng thêm nổi giận.
Thân thể nó lúc lắc rồi cái đuôi rắn thật lớn hướng trước người đảo qua, bóng đen chợt lóe đã đem thanh mãng Khôi Lỗi kích bay đi, bắn ra xa hơn mười trượng rồi ngã xuống đất không dậy nổi.
Đồng thời cái đầu cúi xuống phía trước tìm tòi, dùng sức cắn mạnh, đem một con hồng ngưu Khôi Lỗi cắn nát bấy làm cho Hàn Lập ngay cả cơ hội khiến cho Khôi Lỗi tự bạo cũng không có.
Mà Nam Lũng Hầu cùng lão giả họ Lỗ tranh thủ thời gian Hàn Lập và Khôi Lỗi thú dây dưa với cự mãng sau khi kinh hãi qua đi rốt cục phát động công kích.
Đầu tiên là lão giả họ Lỗ đem hơn mười khối bạch hỏa cầu trước người đẩy đi, lập tức hỏa cầu đầy trời bay vụt đến.
Mà Nam Lũng Hầu cũng giương tay lên đánh một đạo pháp quyết vào chiếc nhẫn màu xanh biếc nọ. Chiếc nhẫn này chợt chớp lên một trận rồi đột nhiên biến hóa, một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám. Một hơi huyễn hóa ra hơn trăm cái nhẫn giống nhau như đúc. Chiếc nhẫn chính thức nằm trong đó hóa thành một mảnh bích lục quang ảnh bắn nhanh đi.
Hàn Lập bình tĩnh khẽ lộn bàn tay lấy ra một cái vật gì đó ném lên không trung.
Vật ấy đón gió bành trướng, trong ánh hắc quang hóa thành ngọn núi cao hơn mười trượng nhưng theo pháp quyết thúc dục thì lại tiếp tục cuồng trướng không ngừng.
Đây chính là cổ bảo Thiên Trọng Phong.
Đối mặt với cự mãng hình thể khổng lồ, da dày thịt béo thì dùng pháp bảo này là thích hợp nhất.
Chỉ là cự mãng này động tác quá nhanh nên trước hết phải nghĩ cách vây khốn nó mới được.
Hàn Lập tự đánh giá một chút thì thấy hai cái đầu cự mãng hai bên tựa hồ đang khôi phục lại, lại mở rộng miệng phun ra lưỡng đạo quang trụ to lớn.
Bạch sắc hỏa cầu cùng quang trụ va vào nhau nổ ầm lên. Hỏa cầu trong nháy mắt hóa thành bạch sắc hỏa lãng cùng quang trụ đan vào nhau, giằng co không phân thắng bại.
Mà chiếc nhẫn màu bích lục này thì sau khi trực tiếp xẹt qua quang trụ cùng hỏa lãng đang tranh đấu thì tiếp tục thẳng hướng bắn về phía ba cái đầu rắn.
Mà hắc sắc cự phong của Hàn Lập thì không nhanh không chậm nương theo lục ảnh từ từ bay đi.
Cự mãng chứng kiến lục sắc quang ảnh, tựa hồ cảm thấy bị uy hiếp nên cái đầu chính gầm nhẹ một tiếng. Linh quang chợt lóe, thanh sắc hà quang chợt bao lấy cả thân hình sau đó cái miệng to như cái bồn máu hé ra hướng về phía trước đánh tới.
Chiếc nhẫn màu xanh biếc biến thành quang ảnh dưới thế đánh hung mãnh của cự mãng vừa tiếp xúc một cái đã tan thành mây khói.
Chỉ có hắc sắc cự phong núp ở phía sau chiếc nhẫn nhẹ nhàng thoáng một cái trong nháy mắt đã biến mất rồi hiện ra trên đỉnh đầu cự mãng.
Tiếp theo quang mang đại phóng ra, đã hóa thành một đạo lục khí. Dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh xuống.
Phía dưới cách đầu rắn bảy thốn nhất thời hiện ra một ngọc hoàn lục sắc bị phóng đại vô số lần nay đột nhiên co rụt lại, liều mạng ghìm chặt, dấn sâu vào trong da thịt cự mãng.
Cho dù cự mãng hình thể khổng lồ như thế nhưng vị trí đó một khi bị chế trụ thì đồng dạng cũng không chịu nổi sự đau đớn này.
Nó lập tức thống khổ quay cuồng. Cái đầu ở giữa đột nhiên đập xuống mặt đất một trận đồng thời chỗ thất thốn dưới đầu có ánh lục quang lóe ra không ngừng, tựa hồ muốn liều mạng giãy thoát ra khỏi cấm chế của ngọc hoàn.
Hai cái đầu nhỏ hai bên tựa hồ cũng chịu ảnh hưởng nên trên mặt lộ vẻ thống khổ.
Theo đó, quang trụ đang cùng bạch sắc hỏa lãng giằng co đột nhiên đình chỉ.
Lỗ Vệ Anh thấy vậy, trong mắt sáng ngời. Nhân cơ hội này, ngọn lửa màu trắng dưới sự thúc dục của hắn đã bốc lên cao vài chục trượng hướng về phía trước đánh tới.
Biển lửa này trong nháy mắt đem cự mãng bao phủ ở trong đó.
Bất quá thanh sắc hà quang trên thân hình cự mãng vô cùng lợi hại, bạch hỏa ngay cả khi đã bao quanh thân nhưng trong lúc nhất thời cũng chỉ thấy đi thanh quang chớp động không thôi. Cự mãng này ngay cả vì bị lục hoàn ghìm chặt lăn lộn trên mặt đất nhưng thân hình lại không có bị hao tổn chút nào.
Đột nhiên phía trên đầu cự mãng hắc quang chợt chớp động rồi xuất hiện một hắc sắc sơn phong cao ước hơn mười trượng.
Ngọn núi này tại không trung chuyển động quay tròn rồi theo chiều quay phun ra một mảng lớn hắc hà từ dưới đáy, đem cự mãng phía dưới bao lại.
Thân hình cự mãng trong hắc quang bị ngưng trệ một chút, nhất cử nhất động cũng phảng phất phải mang theo ngàn cân khí lực trên người.
Mà hắc sắc sơn phong thì nhân cơ hội này rơi thẳng xuống.
Ba cái đầu của cự mãng cảm giác được chuyện không ổn nên đầu tiên là miễn cưỡng ngẩng lên, hướng lên không trung cuồng phun ra vài khối quang đạn muốn ngăn cản cự phong hạ xuống.
Nhưng số quang đạn này một khi tiến vào trong màn hắc sắc hà quang mà chưa kịp chạm tới sơn phong, ngay trên đường đi đã tự động phân giải hội tán.
Cự mãng thấy vậy, vẫn không cam lòng thúc thủ đợi chết.
Nó dùng hết khí lực toàn thân hướng trên mặt đất dùng cái đuôi to lớn đập mạnh một cái, cả thân hình cự đại bay vọt ra khỏi ánh hà quang. Nhưng lúc này bạch sắc hỏa diễm bốn phía chợt hóa thành mười mấy luồng hỏa liên cự đại đem thân hình cự mãng cuốn lấy khiến cho nó mới bay ra được hơn mười trượng thì đã rơi xuống trên mặt đất.
Sơn phong rốt cục đã nện xuống.
Ở chỗ sơn phong đánh xuống đã phát ra một luồng hắc mang, làm cho mọi người nhất thời không cách nào nhìn thẳng vào được.
Ba cái đầu rắn đều kêu lên bi thảm rồi nhanh chóng bị âm thanh "ầm ầm" lấn át.
Nam Lũng Hầu mặt lộ vẻ vui mừng còn lão giả họ Lỗ thì thở phào một hơi.
Chỉ có Hàn Lập thì sau khi quan sát một chút, lông mày khẽ nhăn lại.
Hắc mang dần dần tan đi lộ tình hình bên trong.
Chỉ thấy hắc phong hạ xuống, ba cái đầu rắn cũng không có lập tức bị đập nát. Còn có một cái đầu lộ ra phía ngoài cự phong đang liều mạng giãy giụa đung đưa qua lại, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng.
Cự mãng này sức sống mãnh liệt thực sự khiến cho người ta phải ca thán.
Lỗ Vệ Anh hừ một tiếng, tay giương lên bắn ra một đạo bạch sắc quang tuyến lên trên trên đầu rắn.
Cái đầu của cự mãng một khi không có thanh sắc hà quang hộ thể dễ dàng bị chém rơi xuống. Xà huyết từ thân hình phun ra mấy trượng, không lâu sau đã không còn nhúc nhích.
"Cuối cùng cũng giải quyết xong. Bất quá có chút ngoài ý muốn. Tam thủ ô xà này tựa hồ không được lợi hại như trong lời đồn?" Lão giả họ Lỗ thần sắc buông lỏng thì thào nói.
"Đây có thể không phải là ô xà chính thức. Không nên quên tam thủ ô xà chính thức trừ thân dài, có ba đầu ra thì khi sinh ra đã có một đôi cánh bằng thịt (nhục sí). Nghe nói ba cái đầu này có thể đồng thời thi triển ra đại thần thông bất đồng thuộc tính. Cự mãng này một điểm cũng không giống. Nếu không, chúng ta làm sao có thể dễ dàng đắc thủ như thế." Nam Lũng Hầu cũng lắc đầu, trong mắt chợt hiện vẻ nghi hoặc.
"Có lẽ cự mãng này là do loại xà thú khác biến dị mà thành, cũng không phải là có có ba đầu thì nhất định phải là tam thủ ô xà. Chúng ta cũng không cần biết rõ ràng lai lịch của nó, tốt hơn hết là nhanh chóng tiến vào thông đạo thôi" Hàn Lập thản nhiên nói, sau đó nhìn cự phong khẽ điểm một cái. Sơn phong nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một đạo hắc mang bay vào trong tay áo, không còn thấy bóng dáng. Tại chỗ cự mãng chỉ còn lộ ra đống thịt vụn.
Nam Lũng Hầu cũng vung tay, một đạo kim quang cùng một đoàn lục quang từ trong xác rắn bỗng nhiên hiện lên, sau khi kêu vù vù một tiếng thì trước sau bay vụt lên rồi quay về. Đúng là khẩu kim sắc phi kiếm cùng chiếc nhẫn màu xanh biếc nọ.
Phi kiếm trực tiếp nhập vào trong cơ thể mà chiếc nhẫn sau khi khôi phục nguyên hình thì một lần nữa đeo vào ngón tay Lỗ Vệ Anh. Lỗ Vệ Anh nhìn sang phía xác rắn, hơi trầm ngâm một chút rồi thân hình chớp động một cái đã đến bên cạnh. Hắn tiện tay hướng phía đầu cự mãng hư không đánh ra một trảo, một viên thanh sắc nội đan to cỡ ngón cái hiện ra trên tay.
Lão giả lộ ra một tia vui mừng. Sau khi xem hai cái đầu khác một chút thì đồng dạng mỗi đầu cũng lấy ra một quả nội đan khác.
Lúc này sau khi đem Khôi Lỗi thú còn lại thu hồi, Hàn Lập cùng Nam Lũng Hầu cũng bay lại.
Lão giả không nói gì, cầm nội đan trong tay hướng về mỗi người ném tới một viên.
Hàn Lập một tay tiếp nhận vật ấy, sau khi xem qua một cái thì bất động thanh sắc thu lấy.
Nam Lũng Hầu tự nhiên cũng không có khách khí thu nhận.
Hắn tiện tay thả ra một viên hỏa cầu đem thân hình cự mãng hóa thành tro bụi. Lão giả họ Lỗ mới mở miệng nói:
"Nếu là chúng ta một mình đụng độ với con thú này thì sợ rằng cũng rất là khó giải quyết. Nhưng ba người liên thủ mà nói thì diệt sát loại cổ thú này không tính là khó khăn. Nếu hỏa thiềm thú nọ cũng dễ đối phó như thế thì chuyến đi này dễ dàng hơn nhiều!"
"Hy vọng là như thế. Bất quá hơn phân nửa là hỏa thiềm thú nọ sẽ khó giải quyết hơn một chút. Dù sao Thương Khôn Thượng Nhân năm đó cũng bị đại thương nguyên khí mà đào tẩu thì yêu thú đó khẳng định là không đơn giản" Nam Lũng Hầu thở dài một hơi, cười khổ nói.
Lão giả họ Lỗ nghe vậy tự đánh giá một chút rồi cũng không nói gì mà gật đầu.
Lúc này, Hàn Lập hóa thành một đạo thanh quang đem tất cả trận kỳ bày bốn phía thu hồi lại sau đó bay vụt quay về nói:
"Đi thôi! Hỏa thiềm thú kia rốt cuộc lợi hại như thế nào không lâu chúng ta sẽ thấy." Hàn Lập trầm giọng nói sau đó dẫn đầu bước đi.
Nam Lũng Hầu cùng lão giả liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng lập tức theo sát sau.
Dù sao dưới bắc cực nguyên quang toàn bộ cần nhờ vào lưỡng nghi hoàn của Hàn Lập thì mới có thể qua được. Cự mãng một khi bị diệt thì sương mù kia tất nhiên không tính là gì, phía trước hết thảy đều vô cùng rõ ràng.
Phía xa hơn trăm trượng trước mắt vẫn là bầu trời mênh mông đỏ như máu – chính là ánh sáng do cấm chế phát ra, không cách nào thấy rõ ràng cái gì.
Ba người Hàn Lập phi hành trên khoảng không cao khoảng năm sáu trượng, chậm rãi đi về phía trước. Sau khi bay được khoảng hai mươi dặm thì mới thấy cảnh sắc trước mặt biến đổi, xuất hiện một thạch bích cao lớn màu vàng nhạt.
Thạch bích lộ ra một cái sơn động tối đen rộng khoảng bảy tám trượng.
"Là nơi này! Xuyên qua sơn động này là vào nội cốc. Nhưng ở trong động thì có bắc cực nguyên quang tồn tại trong quãng đường dài hơn mười dặm. Hàn đạo hữu! Tất cả đều trông chờ vào lưỡng nghi hoàn của đạo hữu" Nam Lũng Hầu thở ra một hơi rồi xoay mặt nhìn Hàn Lập nói.
"Nếu biết trong sơn động có bắc cực nguyên quang thì không thể từ phương khác thông qua thạch bích được sao? Chẳng lẽ không thể không đi qua sơn động này?" Lỗ Vệ Anh sờ sờ cằm, ánh sáng trong mắt khẽ lóe lên, nói.
"Phương pháp này căn bản là không thể thực hiện được. Lỗ huynh, các ngươi có thể dùng bảo vật công kích thạch bích này, thì sẽ biết nguyên do trong đó." Nam Lũng Hầu lắc đầu, bình tĩnh nói.
"Ồ, để cho ta thử một chút." Hiển nhiên lão giả chưa từ bỏ ý định, tay áo vung lên bắn ra một đạo bạch sắc quang luyện hung hăng trảm trên thạch bích.
Hàn Lập lần này thấy rõ ràng, quang luyện này là một cái đoản nhận kỳ lạ, phảng phất là phi đao pháp bảo hiếm thấy nào đó.
← Ch. 0809 | Ch. 0811 → |