← Ch.1582 | Ch.1584 → |
"Không phải, Hàn mỗ chỉ là cảm thấy thông linh khôi lỗ quả nhiên danh bất hư truyền, nếu không phải tại hạ cũng am hiểu một ít về khôi lỗi thuật và thần niệm bí thuật thì sợ rằng đã xem thông linh khôi lỗi này như người thật. Linh áp, khí tức trên người nàng hóa ra lại giống như người tu tiên chúng ta."
Hàn Lập nở nụ cười, thở dài khen.
"Ha ha, Hàn đạo hữu đã nhìn ra! Hắc hắc, trong số đồng đạo dưới thánh tộc đến động phủ của ta, đạo hữu tuyệt đối là người đầu tiên nhìn ra nữ tử này là khôi lỗi. Khôi lỗi này là năm đó ta tự tay luyện chế, lúc đầu đã giấu diếm được không biết bao nhiêu bạn tốt."
Giáp Thiên Mộc nghe Hàn Lập nói vậy, không hề uể oải mà ngược lại cao hứng cười ha ha, dường như chuyện Hàn Lập phát hiện ra thân phận của khôi lỗi đã làm hắn sinh ra cảm giác tri kỷ.
"Tại hạ cũng chỉ là may mắn thôi, bất quá cấp bậc thông linh khôi lỗi này tựa hồ không quá cao, chỉ chú trọng về hình dáng."
Hàn Lập nhìn khôi lỗi giống y như người thật này, mỉm cười nói.
"Hàn huynh tuệ nhãn như đuốc a, khôi lỗi này ta luyện chế chỉ có thực lực thượng tộc tam giai, hoàn toàn theo đuổi phương diện linh tính. Nhưng đáng tiếc là ta bồi dưỡng cho đến bây giờ, linh tính cũng không được đề cao."
Giáp Thiên Mộc thở dài một hơi, quay lại nhìn thoáng qua nữ tử, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Mà đúng lúc này tỳ nữ khôi lỗi phảng phất hướng Giáp Thiên Mộc mỉm cười, nhưng lập tức thu lại vẻ tươi cười, lần nữa mặt không biểu tình. Hàn Lập chứng kiến cảnh này thì có chút không biết nói gì!
"Được rồi, Hàn huynh xem thông linh khôi lỗi trong hộp đi, xem thử có hài lòng không?"
Sau khi Giáp Thiên Mộc thu hồi ánh mắt thì hướng Hàn Lập cười hỏi một câu.
"Như vậy tại hạ cũng không khách khí."
Hàn Lập gật đầu, tay áo phất lên một cái, một mảnh thanh hà bay ra. Một tiếng "két" vang lên, hộp gỗ mở ra, hiện ra vật trong hộp.
"Đây là?"
Hàn Lập ngưng thần nhìn, trên mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Trong hộp gỗ bất ngờ là một con bạch xà dài một thước, toàn thân trong suốt sáng long lanh, được bao phủ bởi một tầng linh quang.
"Đây là thông linh khôi lỗi hình dáng mới mà tiểu đệ luyện chế không lâu, cảnh giới đại khái tương tự với đạo hữu, cũng là thượng tộc thất giai. Mặc dù cấp bậc không cao nhưng lại có thể biến hóa ra hai loại hình thái. Nếu không phải Hàn huynh đã cứu tiểu đệ một mạng thì Giáp mỗ thật đúng là không nỡ lấy ra khôi lỗi này."
Giáp Thiên Mộc lộ ra vài phần không nỡ.
"Hai loại hình thái?"
Hàn Lập nghe vậy có chút kinh ngạc.
"Không sai, mặc dùng không trích huyết nhận chủ nhưng ta cũng có thể thao túng đơn giản một chút, để Hàn huynh nhìn thử xem."
Giáp Thiên Mộc vừa nói, tiếp theo tay bắt quyết, hướng hộp gỗ nhẹ điểm một chỉ. Nhất thời một tia bạch quang mang bắn ra, sau khi chợt lóe liền chui vào trong thân thể bạch xà.
Linh quang chợt lóe, nguyên bổn bạch xà bất động đột nhiên giãy dụa, lập tức bạch quang đại phóng, hóa thành một đạo bạch quang từ trong hộp bắn ra. Sau đó hóa thành bạch mãng dài một trượng, bay lượn trên không trung của đại sảnh.
Từ xa nhìn lại, mãng xà này hai mắt màu đỏ, lân phiến chớp động, một cỗ hung sát chi khí đập vào mặt, so với cự mãng thật thì không hề khác nhau. Đột nhiên Giáp Thiên Mộc quát khẽ một tiếng, tay giơ lên đánh ra một đạo pháp quyets.
Thân hình bạch mãng bỗng nhiên run lên.
Bạch quang đại phóng, bạch mãng liền trong nháy mắt biến thành một nữ tử đẹp như tranh vẽ, áo bào trắng tung bay, chỉ là trong mắt hơi mờ mịt, huyền phù giữa không trung không nhúc nhích.
"Thế nào, thông linh khôi lỗi này vô luận đối địch hay dùng như tỳ nữ trong động phủ thì cũng cực kỳ thích hợp. Khuyết điểm duy nhất là tiêu hao linh thạch khá nhiều, gấp mấy lần thông linh khôi lỗi khác. Hơn nữa bởi vì bản thân khôi lỗi hơn phân nửa chỉ dùng hàn quang tinh thiết luyện chế, cho nên cũng có thể dùng linh thạch băng thuộc tính cực kỳ hiếm mới có thể sử dụng. Đạo hữu nếu thật sự muốn thì sau này khẳng định tiêu hao linh thạch không hề ít."
Giáp Thiên Mộc giải thích.
"Linh thạch băng thuộc tính tuy hiếm, nhưng Hàn mỗ cũng thu thập được một chút. Chỉ cần khôi lỗi này hữu dụng thì ta không khách khí nhận lấy."
Hàn Lập ngưng thần nhìn bạch bào nữ tử trên không trung một hồi lâu, sau đó nhoẻn miệng cười.
"Ha ha, chỉ cần Hàn huynh hài lòng là được. Khôi lỗi này một khi trích huyết nhận chủ thì không ai khác có thể thao túng."
Giáp Thiên Mộc cười, tay bắt quyết, điểm về khôi lỗi trên không trung một cái, nhất thời bạch bào nữ tử thoáng một cái, trực tiếp hóa thành bạch quang bay vụt về phía Hàn Lập. Sau khi xoay tròn thì hóa thành một bạch xà rơi vào trong hộp. Cùng lúc đó, Hàn Lập phất tay, thanh hà cuộn lên đem nắp hộp lần nữa đóng lại.
"Giáp đạo hữu, mới vừa rồi nghe người ta nói, thông linh khôi lỗi là do tự tay ngươi làm, như vậy tạo nghệ luyện chế khôi lỗi của đạo hữu chắc cũng rất cao. Trong tay tại hạ trùng hợp cũng có một số loại khôi lỗi loại mới rất thú vị, đạo hữu có muốn nhìn một chút không..."
Hàn Lập thu hộp gỗ về, sau đó liền hướng Giáp Thiên Mộc cười nói.
"Ồ, khôi lỗi loại mới! Đạo hữu mau lấy ra để ta nhìn một chút."
Giáp Thiên Mộc nghe nói vậy, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng. Hàn Lập cười cười, tay lật lại, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất ra một hộp ngọc, phía trên linh quang lập lòe, có dán mấy đạo cấm chế phù toản.
Sau khi tháo phù toản xuống, hắn vỗ nhẹ vào hộp.
Nhất thời từ trong ngọc hạp bay ra hơn mười tiêu nhân nhỏ cỡ một tấc.
Đúng là thứ Hàn Lập có được từ yêu vương huyết bào nhân ở Địa Uyên, một nhóm thị linh khôi lỗi.
Những người này vừa bay ra đại sảnh thì đột nhiên phát ra một đoàn ngũ sắc vân vụ, sau khi vân vụ tản ra hết thì trong đại sảnh xuất hiện mười hai mỹ nữ mặc ngũ sắc y sam, dáng người thướt tha, xinh đẹp quyến rũ.
Mà hai bên sườn đại sảnh thì đồng thời xuất hiện hai mươi bốn nam tử trẻ tuổi, mi thanh mục tú, cầm trong tay đủ các loại nhạc khí, khoanh chân mà ngồi.
Hàn Lập không thúc dục bất cứ pháp quyết gì, đột nhiên tiếng nhạc êm tai vang lên trong đại điện, làm cho người ta nghe xong vui vẻ thoải mái. Mà mỹ nữ thân hình nhoáng lên, nhảy múa theo điệu nhạc.
Chỉ thấy nữ tử eo thon, ngũ sắc sam y tung bay, mang theo mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp nơi.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh khắp nơi đều là lệ ảnh mê người, xinh đẹp cực kỳ động lòng người.
Từ khi những người này xuất hiện, Giáp Thiên Mộc liền mở to hai mắt, nhìn thẳng không hề chớp mắt.
Không biết bao lâu sau, tiếng nhạc động lòng người kia dừng lại, mỹ nữ cũng ngừng múa, đều thúc thủ đứng một bên.
"Quả nhiên có chút ý tứ, những người này không phải là Hàn đạo hữu làm chứ?"
Giáp Thiên Mộc thở dài một hơi, ánh mắt chớp động lầm bầm nói.
"Đạo hữu cũng nhìn ra, khôi lỗi này gọi là linh thị, là một loại khôi lỗi nửa linh vật. Nó khác với thông linh khôi lỗi, chính là đem một loại tinh hồn của linh trùng kết hợp với khôi lỗi. Lại nói tiếp, so với thông linh khôi lỗi của đạo hữu cũng có chút khúc mắc, đồng dạng chỉ làm theo bản năng, không có linh trí, càng không thể để cao linh tính."
Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Đem linh thể hòa hợp với khôi lỗi, loại suy nghĩ này trước kia ta cũng từng nghĩ qua, nhưng sau khi thử nghiệm nhiều loại tinh hồn của linh thú mà vẫn không thành công. Những linh thị này dung nhập loại linh thể nào vậy?"
Giáp Thiên Mộc nghe Hàn Lập nói vậy, lộ ra vẻ vui mừng lận sợ hãi, không chần chừ hỏi ngay.
"Linh thị này là trong lúc ta vô ý tìm được, dung nhập loại linh thể nào thì cũng không rõ lắm. Nhưng có những linh thị này trong tay, đạo hữu tách chúng ra, hẳn là có thể tìm ra chân diện mục, đây chắc là chuyện không khó."
Hàn Lập sờ sờ cằm, thâm ý nói.
"Điều này cũng đúng! Cái gì, chẳng lẽ Hàn huynh nguyện ý tặng những khôi lỗi này cho tại hạ?"
Giáp Thiên Mộc có chút tỉnh ngộ, nhưng lập tức lại kinh hãi.
"Những linh thị này mặc dù thú vị, nhưng đối với tại hạ cũng không hữu dụng. Mà tạo nghệ khôi lỗi thuật của đạo hữu thật kinh người, có chúng nó thì nói không chừng có thể tiến thêm một bậc."
Hàn Lập bình tĩnh nói.
"Những linh thị này đích xác rất hữu dụng với tại hạ, nhưng thứ quý giá như vậy, tại hạ nào có thể dễ dàng nhận lấy. Nếu được thì tại hạ sẽ dùng linh thạch để mua chúng."
Giáp Thiên Mộc cuống quít lắc đầu nói.
"Linh thạch thì quên đi, Giáp đạo hữu nếu thật sự không muốn nhận không công thì tại hạ có mấy vấn đề muốn hỏi đạo hữu. Nếu đạo hữu có thể trả lời một chút thì tại hạ đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, rốt cục nói ra mục đích của mình.
"Vấn đề? Hàn huynh có vấn đề gì cứ nói ra, nhưng dính đến bí ẩn trong tộc chúng ta thì tại hạ không thể tiết lộ được."
Giáp Thiên Mộc nghe vậy ngẩn ngơ, nhưng sau đó cẩn thận trả lời.
"Điều này hiển nhiên, vấn đề của tại hạ tuyệt đối không dính đến bí ẩn của quý tộc."
Hai mắt Hàn Lập híp một chút, khẽ cười.
"Vậy Hàn huynh cứ việc hỏi."
Thần sắc trên mặt Giáp Thiên Mộc thả lỏng, gật đầu nói.
"Mấy ngày nay tại hạ ở trong thành, nghe người ta nói Thiên Vân dường như có một truyền tống trận đến đại lục, không biết việc này có thật hay không, nếu như là có thì không biết ai đang nắm giữ."
Hàn Lập nghiêm nghị hỏi.
"Truyền tống trận đến đại lục? Đích xác là có một cái như vậy, nhưng pháp trận này không nằm trong tay một tộc này, mà là đồng thời được vài tộc trong mười ba tộc chúng ta cử người trông coi."
Giáp Thiên Mộc hiển nhiên đối với câu hỏi của Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, nhưng lại dễ dàng trả lời.
"Không biết là những tộc này trông coi?"
Hàn Lập lại hỏi tiếp.
"Bởi vì pháp trận này phải được trông coi cẩn thận, cũng thường xuyên tu sửa cho nên do Tinh Tộc, Thạch Kiến Tộc, Đa Thủ Tộc, cùng với Vạn Cổ Tộc chúng ta trông coi. Hàn đạo hữu, người cảm thấy hứng thú với cách bố trí pháp trận này, hay là muốn sử dụng truyền tống trận?"
Giáp Thiên Mộc một bên tùy ý trả lời, một bên như nghĩ tới điều gì đó, hỏi một câu.
← Ch. 1582 | Ch. 1584 → |