Vay nóng Tima

Truyện:Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 1935

Phàm Nhân Tu Tiên
Trọn bộ 2448 chương
Chương 1935: Phế Thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-2448)

Siêu sale Lazada


Ở phía xa, một tên hóa thân khác đang chiến đấu với linh khu như nhận được truyền tin, vầng huyết quang trên người chợt tăng bức lui linh khu, rồi thân hình văng ngược về phía sau bắn trở lui.

Trong nháy mắt, ba người hợp lại hóa thành một đạo độn quang, hướng phía xa mà chạy đi.

Tiếp theo một tiếng từ xa truyền lại.

Tiểu tử, việc này chưa thể xong được, bây giờ trong tay ta không mang theo bảo vật lên không thể làm gì được ngươi, nhưng lần sau gặp mặt lão phu nhất định phải đem ngươi trừu hồn luyện phách, để báo thù này.

Tên cầm đầu thiếu niên âm thanh trầm hùng, oanh long một cái truyền đến, mấy lời sau cùng vừa dứt, tựu đã biến thành một điểm huyết quang nơi xa tiêu thất

Ma đầu này vừa ý định, mà lại dị thường dứt khoát rút đi, một bộ đầu cũng không cần nhìn lại.

Hắn như là phi thường khẳng định Hàn Lập tuyệt đối không thừa cơ đuổi theo truy sát.

Kim mao cự viên đang đứng thẳng tắp lơ lững tại giữa không trung, khuôn mặt vô cảm nhìn về phía đại địch vừa biến mất, quả nhiên không có ý động thân đuổi theo.

Cũng không chỉ thế, linh khu phía bên kia bấm quyết lóe lên biến mất, một lát sau hiện ra bên cạnh cự viên thúc thủ vô sách mà đứng.

Cự viên bỗng hừ lạnh một tiếng, ngoài thân lóe lên kim quang đem pháp tướng ba đầu sáu tay biến mất, tiếp theo lại dẫm chân, thân thể theo đó biến nhỏ xuống mấy trăm lần, trút bỏ bộ lông cũng khôi phục hình người.

Nhưng sau khi hoàn lại hình dáng, Hàn Lập trên mặt cũng không có vẻ vui sướng, ngược lại hướng về phía xa nhìn lướt qua để lộ ra vài phần ngưng trọng.

Mới chỉ là mấy khối hóa thân vậy mà đã bị vướng tay đến thế. Nếu đổi thành bản thể đến còn không biết mạnh mẽ tới cỡ nào, tu sĩ Đại Thừa Kỳ quả là lợi hại Danh bất hư truyền! Nếu so với nghe đồn có lẽ càng phải đáng sợ ba phần. Hàn Lập thì thào đôi câu mới đưa ánh mắt thu về.

Sau đó hướng sang linh khu vẫy tay một cái.

Linh khu nhoáng lên liền hóa thành một đạo xanh mờ hướng về phía hắn nhanh chóng bắn đến, chớp lên một cái tựu nhập vào thân thể mất tăm.

Mười ba con tử văn Phệ Kim Trùng, cũng xoay quanh trên không lao tới.

Hàn lập đem tay áo bào vung lên, từ trong ống tay cuộn ra một mảnh thanh hà đem linh trùng đều thu thập vào trong tay áo, tiếp theo hai mắt nhắm lại bàn tay bấm pháp quyết miệng hé ra lẩm bẩm.

Sau đó một cái to bằng ngón cái Huyết tự bỗng từ giữa trán hiện ra, quang mang mờ mờ chớp động.

Sau một lát công phu, Hàn Lập hai mắt chợt mở ra, sắc mặt vui mừng tự nói một tiếng.

"Quả nhiên hữu hiệu, Tử ngôn đỉnh kia chạy không quá xa!"

Thanh âm chưa dứt, Hàn Lập tựu trong tay pháp quyết biến đổi, mười ngón không ngừng biến ảo ra các loại phức tạp thủ ấn, đồng thời huyết văn giữa trán, cũng chợt ám chợt minh chớp động đứng lên.

Không bao lâu sau, ở một chỗ khác xa xa một đạo độn quang màu đen đang độn quang rất nhanh bắn đến.

Phía trong độn quang, hiển nhiên là cái tử đỉnh đang quay tròn, chính là đỉnh lúc trước tự hành độn đi Tử Ngôn Đỉnh.

Nhưng cái đỉnh này vừa độn đến cách Hàn Lập mấy trăm trượng lại bỗng nhiên dừng lại, rồi hiện ra nguyên hình Tử Sắc tiểu đỉnh.

Cái này đỉnh bên ngoài thân tử quang co giãn bất định, lại phát ra từng tiếng ông minh, tựa hồ chần chừ không muốn tiếp cận với Hàn Lập.

Nhưng sau khi Hàn Lập thôi động huyết văn lại sinh ra một loại minh ấn liên hệ, làm cho đỉnh này nhất thời không muốn ly khai.

Hàn lập nhìn tiểu đỉnh, khóe miệng tươi cười càng đậm thêm mấy phần, huyết văn từ trong trán lóe lên, trực tiếp bay ra trước người rồi bắt đầu xoay quanh.

Đồng thời mấp máy miệng đại phát ra một loạt chú ngữ, mười ngón bắn ra từng đạo pháp quyết các màu lòe lòe, thi nhau chìm vào trong tiểu đỉnh.

Tiểu đỉnh lập tức run lên, phát ra một tiếng rồng ngâm thật lớn, hơi chớp lên rồi nhanh chóng hướng thẳng về phía huyết văn bắn tới.

Tiếp theo quang mang lóe lên đem huyết văn cũng chìm luôn vào trong tiểu đỉnh.

Đỉnh này ba chân phía ngoài đều nổi lên một tầng huyết sắc, đồng thời mấy cái âm thanh ngân dài lên vang dội, tựa hồ đang trở lên vui mừng dị thường.

Hàn lập coi thấy cười nhẹ một tiếng, lúc này mới nhấc tay hướng tiểu đỉnh hơi điểm một chút.

Tử sắc tiểu đỉnh hoảng động một cái, nhưng tỏ ra nge lời cực kì bay đến rồi hóa thành vài tấc nhỏ mê người vững vàng rơi vào lòng bàn tay hắn.

Hàn Lập trong lòng mừng rỡ, thở dài một hơi đem tiểu đỉnh hướng trước mắt nhấc lên, hai luồng lam mang trong mắt chợt lóe cẩn thận xem xét.

Chỉ thấy tiểu đỉnh một màu tím nhạt, nhưng mặt ngoài minh ấn vô sô thần bí phù văn, lại có một tầng trống chứa hắc khí đem toàn bộ đỉnh bao phủ vào trong.

Hàn lập hai mắt hơi nheo lại, bỗng nâng đỉnh lên, rồi vô thanh vô tức đem mấy đạo kim sắc phù văn dán lên tiểu đỉnh

Tiểu đỉnh chỉ kịp phát ra một tiếng ngân nhỏ, linh quang bên ngoài chợt tắt trở thành một đỉnh bình thường, không còn dáng vẻ yêu dị thông linh như trước nữa.

Cũng không chỉ như thế, Hàn Lập mười ngón tay hơi động, ầm ì tiếng sấm kim sắc hồ quang theo đầu ngón tay bắn ra, hóa thành một cái lưới điện màu vàng thẳng tiểu đỉnh mà chụp vào trong.

Sau khi một trận đùng đùng rồi thu nhỏ lại biến thành một khỏa kim sắc tiểu cầu nằm gọn trong lòng bàn tay.

Hàn Lập lúc này mới thần sắc buông lỏng, phất tay một cái liền hiện ra một cái hộp bạch ngọc tinh xảo.

Kim cầu lóe lên liền bị thu vào trong đó.

Tiếp theo ống tay áo lại nhanh chóng hướng hộp ngọc vẫy ra, một loạt các loại bùa chú đủ mọi màu sắc bắn ra dán lên, hình thành mấy cái trận pháp mini khảm sâu tại nắp hộp.

Hàn Lập vậy mà lại thuần thục đem tiểu đỉnh tạm thời phong ấn lên.

Sau khi đem hộp ngọc thu hồi, hắn mới thở dài một hơi, lúc này mới chân chính thả lòng người.

Tuy rằng cái tử ngôn đỉnh này, dùng bí thuật của Xa Kỵ Cung mà cướp đoạt trong tay tên hóa thân Huyết quang thánh tổ, nhưng hiện giờ đỉnh này vẫn còn lưu giữ một tia thần niệm của lão ma, cũng chưa khu trừ rồi tân luyện chế lại, hắn sao có thể lỏng lẻo mà cất dấu.

Bất quá có thể được đến một kiện huyền thiên tàn bảo này, trong lòng Hàn Lập thực sự vui sướng dị thường, nhưng đối với kiện vạn kiếm đồ bị hỏng cũng đau lòng vài phần.

Bảo vật này hắn chỉ mới tế luyện hoàn thành, vốn là kiện lợi khí dùng để đối phó với Ma tộc đại quân, kết quả chỉ đánh một trận lại biến thành hư ảo, tự nhiên trong lòng không tránh khỏi hơi chút phiền muộn.

Nhưng khi Hàn Lập chợt nhớ tới tên Ma cầm đầu trước lúc đi nói, sắc mặt lại bất giác ngưng trọng mấy phần.

Cũng như Ma này nói mà thôi, sở dĩ lúc này có thể đánh lui ba gã hóa thân Đại Thừa, cái chính là đối phương vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà vội vã tìm tới cửa, cộng thêm dựa vào hai kiện huyền thiên tàn bảo đều ngoài ý muốn, cái khắc chế cái mất.

Nếu như chờ đến hóa thân đang thống lĩnh Ma tộc đại quân mượn tiếp bảo vật, rồi đem thủ pháp phòng bị choThải quang tháp, sau đó mới tìm tới thì không chắc đã đẩy lui được ba gã hóa thân Huyết quang thánh tổ, quả thật là một việc không hay.

Hàn Lập yên lặng nghĩ, ánh mắt chớp động bất định.

Bỗng nhiên, hắn liền cười khẽ một tiếng đứng lên.

Ta thật là buồn lo vô cớ rồi! Hắn như thế nào lại để cho đối phương cơ hội lần thứ hai ngăn chặn mình, tính toán thời gian, nếu đối phương đến đại bản doanh Ma tộc, tối thiểu cũng phải ba bốn tháng thời gian, mà thời gian dài như thế thì hắn đã sớm lén chạy về Thiên Uyên thành rồi. Hàn Lập trong lòng nghĩ thầm vì đó mà nới lỏng, trên mặt thần sắc lại khôi phục như thường.

Bất quá trước đó hắn còn phải làm một việc, chính là tìm đến cách đây không xa chỗ có Hoàng Tuyền Địa Hỏa một chuyến.

Lúc trước hắn đối với Xa Kỵ Cung phát lời thề, cũng không muốn vì thế mà gặp tâm phải Tâm ma phản phệ.

Cùng lúc hắn đối với với hỗn độn nhị khí kia đích xác rất là động tâm.

Bây giờ huyết quang thánh tổ hóa thân bị hao tổn thối lui, nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn tuyệt không khả năng tiếp tục truy tới, thật là cơ hội tốt để làm việc này.

Nhưng Xa Kỵ Cung một khi đã là Ma Tộc Thánh Tổ, hắn tự nhiên tuyệt đối không hoàn toàn tin vào lời nói của đối phương, mà âm thầm làm tiếp chuẩn bị rồi sau đó mới có thể theo lời của đối phương mà làm.

Về phần số phận Ỷ Thiên thành những danh hợp thể tồn tại đã bị bại lui, tuyệt nhiên vô pháp bảo vệ, cũng không cần phải trở lại.

Hàn Lập tâm tư linh động, trong nháy mắt đã xác định chủ ý, lúc này quay người lại, bên ngoài thân thanh quang chợt lóe, liền hóa thành một đạo thanh sắc cầu vồng phá không bay lên.

Lúc này, Cự ma đã chạy một lúc lâu đến hơn mấy vạn dặm, liền đem pháp thân thu lại, rồi đem tế ra huyết sắc tiểu thuyền, cùng hai tên hóa thân khác đứng ở trên nó, thôi động bảo này thẳng hướng Ỷ Thiên thành chạy đi.

Trên đường phi độn, ba gã Huyết Quang thánh tổ hóa thân đều thần sắc ngây ra, không nói một lời.

Mấy ngày sáu, ba ma tựu từ phía xa thấy được những bức tường chỉ còn một nửa của Ỷ Thiên thành, mà Ỷ Thiên thành phía trên không lại từ lâu bao phủ hơn nửa bởi ma khí đen kịt,

Khi huyết sắc tiểu thuyền tiến tới tường thành, trong chốc lát, phía trên không ma khí lập tức quay cuồng, hiện ra một đội ma thú giáp sĩ cung kính tiến lên nghênh đón.

Lập tức đem chỗ truyền tống trận đến thánh tộc đại quân gần nhất mở ra, bọn ta muốn ngay lập tức rời đi nơi đây!

Tên thiếu niên cầm đầu chờ đến gần Vạn tượng ma kỵ một chút, lập tức băng lãnh phân phó.

"Tuân mệnh, thánh tổ đại nhân!"

Lúc trước Huyết Quang thánh tổ thần niệm phủ xuống ký phụ một màn, nơi đây trung cao giai Ma tộc cũng đều tận mắt nhìn thấy, đội vạn tượng Ma kỵ này cũng nhận ra được hóa thân Thánh Tổ, lúc này kỵ sỹ cầm đầu khiêm tốn khom người, cung kính thi lễ.

Nửa tháng sau, Hàn Lập biến thành thanh cầu vồng tại vạn trượng cao một nơi địa phương một đường đi nhanh.

Lúc này hắn độn quang kỳ ảo vô cùng, lại đem pháp lực to lớn đem không trung ba động đều thu liễm vào bên trong, nếu không phải là thần niệm của đại thần thông chi sĩ tỉ mỉ quan sát, tuyệt đối vô pháp phát hiện ra thanh cầu vồng tồn tại.

Bây giờ Hàn Lập đang từ một tòa nhân tộc thành trì trên không bay qua.

Tòa thành này cũng không tính đại, dù trước khi Ma tộc phủ xuống cũng bất quá là một tòa thành nhỏ. Nhưng lúc này trải rộng cỏ hoang phế tích, một bóng người đều không thể nhìn thấy, sớm bị nhân tộc buông tha hơn trăm năm lâu rồi.

Lấy Hàn Lập độn tốc, chỉ khoảnh khắc công phu trên không trung liền lướt qua, nhưng khi hắn thần niệm hướng phía dưới tùy ý đảo qua, lại bỗng nhiên miệng thốt một tiếng "Di", thanh quang vụt tắt hiện ra nguyên hình, đem độn quang lập tức dừng lại đứng ở trên cao.

Hai mắt hắn hướng phía dưới đảo qua, ánh mắt chớp động không thôi, trên mặt tràn đầy vẻ ngoài ý muốn!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2448)