← Ch.1249 | Ch.1251 → |
Tia chớp ầm ầm hàng lâm rồi dung nhập vào trong mi tâm người thanh niên hắc y. Thân thể người này chợt run lên, sinh cơ và hồn phách sắp tiêu tán đột nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng co rút giống như đang bị giam cầm.
Miệng vết thương trên mi tâm người này nhanh chóng khép lại, ngay cả miệng vết thương máu thịt mơ hồ trước ngực cũng được khôi phục lại trong khoảng thời gian cực ngắn. Đặt biệt là trên mi tâm, một ký hiệu tia chớp cực kỳ rõ ràng đã xuất hiện, khi ký hiệu lóe lên lập tức bùng ra hàng loạt u quang.
Một lúc sau, người thanh niên này chậm rãi mở mắt.
Trong hai mắt người thanh niên đã không còn vẻ nhu nhược và đau thương, trong đó chỉ còn cái nhìn lạnh băng và cực kỳ đau thương. Ánh mắt này giống như đã khám phá được tất cả thiên địa, nhìn thấu chân lý nhân sinh, vượt qua rất nhiều năm tháng.
Khoảnh khắc khi hai mắt người thanh niên mở ra thì khí tức lạnh lẽo đột nhiên từ trong cơ thể bùng ra bao phủ khắp bốn phía. Bãi cỏ bên dưới bị luồng khí tức lạnh lẽo này tràn đến thì lập tức trở nên run động, tất cả đều ngã rạp xuống giống như không có tư cách đứng thẳng.
- Bộ dạng và thân thể này cũng không tệ lắm.
Một luồng tu vi hùng mạnh chợt xoay chuyển trong thân thể, khoảnh khắc này lực lượng thiên địa từ bốn phương tám hướng phóng đến ngưng tụ lại. Nhưng cuối cùng tu vi của người thanh niên vẫn dừng lại ở mức Kết Đan Kỳ, không có bất cứ sự thay đổi và cải tạo nào.
Hắn chính là Vương Lâm.
Nói một cách chính xác hơn thì một bộ phận nguyên thần Vương Lâm tiến hành đoạt xá, còn bản thể của hắn đang ở trong lôi vực không giới hạn và dung nhập vào lôi trì. Vương Lâm không ngông cuồng đến mức cho rằng chỉ dựa vào sức lực của chính mình mà có thể chống được toàn bộ Thiểm Lôi Tộc. Vì Thiểm Lôi Tộc là một trong những bộ tộc cực lớn của Thái Cổ Tinh Thần, tất nhiên cường giả cũng không ít.
Nếu Vương Lâm cứ một mực xông thẳng đến hấp thu sấm sét bất diệt thì chờ đợi hắn phía trước chính là quan tài.
Cho nên Vương Lâm đã sớm có tính toán, hắn dùng phương pháp đoạt xá để trở thành người của Thiểm Lôi Tộc, sau đó mới bắt đầu kế hoạch hấp thu luồng sấm sét bất diệt. Hơn nữa chuyện hắn giả dạng làm người Thiểm Lôi Tộc sẽ không có bất kỳ điểm sơ hở nào, vì hắn cũng là dạng người có thể điều khiển được sấm sét.
Đặt biệt là lúc này Vương Lâm đoạt xá thân thể của người chưa hoàn toàn tử vong, vì vậy hắn lại càng phải cẩn thận. Thậm chí cũng coi như Vương Lâm gián tiếp cứu mạng của người này. Sau khi Vương Lâm hấp thụ sấm sét bất diệt và rời khỏi nơi đây thì người này có thể khôi phục lại quyền điều khiển thân thể. Hơn nữa vì Vương Lâm chỉ điều khiển thân thể này trong một thời gian ngắn nhưng người này sẽ nhận được những lợi ích khổng lồ.
Vương Lâm khẽ hoạt động thân thể, với tu vi của hắn thì không cần quan tâm đến những hạn chế xảy ra khi đoạt xá, hơn nữa hắn cũng không muốn chính thức đoạt xá.
Vương Lâm lục lọi ký ức của người này, hắn biết được người này tên là Vu Phi, là một tộc nhân cực kỳ tầm thường của Thiểm Lôi Tộc. Cha mẹ tên Vu Phi này đều đã chết trước đó rất lâu, hắn chỉ còn lại một mình, sau khi vất vả Kết Đan thì được nhận truyền thừa là một tòa động phủ được cha mẹ để lại.
Động phủ của cha mẹ tên Vu Phi này ở vào vùng đất có linh mạch, coi như cũng thuộc loại không tệ nhưng với tu vi của hắn thì không thể nào có được động phủ. Sau khi hắn nhận được động phủ truyền thừa đến ngày thứ ba thì bị người ta cướp mất, sau đó tống cổ ra ngoài.
Hai trăm năm sau, tu vi Vu Phi vẫn một mực ngừng trệ, nếu không phải thể chất của người Thiểm Lôi Tộc có thể làm cho tuổi thọ được nâng cao thì hắn đã chết từ lâu rồi. Nhưng kiếp sống trong hai trăm năm đối với hắn mà nói là cực kỳ đau khổ, bị người ta chèn ép, cực kỳ đau thương.
Đặt biệt là những ngày gần đây hắn phải phụ thuộc vào thế lực của một tu sĩ Nguyên Anh trong bộ tộc. Tên tu sĩ Nguyên Anh này chính là kẻ đã cướp động phủ truyền thừa của hắn khi xưa.
Trong động phủ có một cây Lôi quả được chính cha mẹ giữa lại cho hắn. Khi nuốt vào loại Lôi quả này thì sẽ làm cho ký hiệu tia chớp của người Thiểm Lôi Tộc mở rộng ra thêm một chút, thậm chí ngay cả tuổi thọ cũng được gia tăng.
Nhưng nếu muốn lôi quả chính thì nhất định phải là tu sĩ có tu vi thấp nhất là Kết Đan, nếu không sẽ chẳng có đủ lực lượng sấm sét để tẩm bổ cho cây này.
Tu sĩ Nguyên Anh kia không cần phải sử dụng Lôi Quả.
Vu Phi biết được tu vi của mình ngừng trệ, tuổi thọ leo lắt như ngọn đèn trước gió, vì vậy sau khi do dự đã trực tiếp trồng chín cây lôi quả. Nhưng khi hắn nuốt vào một quả thì tai họa lại ập đến.
Nếu không phải quy định của Thiểm Lôi Tộc là không được chiến đấu sinh tử thì hắn đã chết sớm từ lâu. Nhưng tuy không chết thì hắn cũng chẳng có được kết cục tốt hơn, nhận lấy trọng thương, tu vi của hắn bị người ta hút đi, sau đó lại bị xua đuổi.
Trí nhớ của Vu Phi rất ngắn, trong đó lại tràn đầy rất nhiều mặt tiêu cực, hơn nữa lại có một luồng hận ý ngập trời. Hắn hận chính mình, hận Thiểm Lôi Tộc, hận tất cả tộc nhân, tính cách của hắn rất quái dị.
Thần thức của Vương Lâm rời khỏi trí nhớ của Vu Phi, ánh mắt hắn hơi lóe lên.
- Lôi quả. tộc ấn mở ra nhiều hơn một chút.
Sau khi Vương Lâm đi vào Thái Cổ Tinh Thần, sau khi thôn phệ rất nhiều tu sĩ thì lúc này đã rất quen thuộc với phương pháp tu luyện trong Thái Cổ Tinh Thần.
Thái Cổ Tinh Thần hoàn toàn khác biệt với nội giới, đám người ở đây đều không tu luyện ý cảnh, tất cả tu vi đều nằm trong ký hiệu trên mi tâm. Ký hiệu này thuộc về truyền thừa, mở ra càng nhiều thì tu vi càng cao.
Vương Lâm đưa tay sờ lên ký hiệu trên mi tâm, ký hiệu này do chính hắn ngưng tụ ra, nhìn thì khá giống với ký hiệu của Thiểm Lôi Tộc nhưng thực tế lại rất khác biệt.
Ký hiệu của Thiểm Lôi Tộc đạt được từ trong luồng sấm sét bất diệt đã tồn tại từ muôn đời. Nếu coi luồng sấm sét bất diệt này là một sinh linh thì tất cả ký hiệu trên mi tâm tộc nhân Thiểm Lôi Tộc chính là một nhánh của sinh linh này.
Nhưng ký hiệu trên mi tâm Vương Lâm lại được hắn tự mình sinh ra, cấp độ của ký hiệu này cao hơn rất nhiều. Ký hiệu của Thiểm Lôi Tộc và luồng sấm sét bất diệt chính là một trạng thái hoàn toàn giống nhau.
- Ký hiệu này cần phải nghiên cứu thêm. hơn nữa còn liêu quan đến Thiểm Lôi Tộc.
- Tên Vu Phi này vì trở ngại tu vi mà không hiểu được nhiều lắm, có lẽ tu sĩ Nguyên Anh sẽ hiểu biết nhiều hơn một chút.
Vương Lâm trở nên trầm ngâm rồi thân thể tiến về phía trước một bước. Hắn hóa thành cầu vồng dựa vào trí nhớ của Vu Phi mà phóng về phía động phủ được truyền thừa.
Tinh cầu này rất lớn, Vương Lâm cũng không nóng lòng thuấn di mà trực tiếp phi hành, đảo mắt qua mọi vật trên mặt đất, thần thức của hắn mơ hồ bùng ra để quan sát.
Không lâu sau trước mặt Vương Lâm xuất hiện ba luồng cầu vòng gào thét phóng đến. Trong ba luồng cầu vòng có ba người một nam hai nữ. Người thanh niên mặt y phục trắng, tướng mạo anh tuấn, hai cô gái sau lưng đều rất xinh đẹp.
Ba người đạp trên phi kiếm vừa đi về phía trước vừa cười nói đàm đạo với nhau. Người thanh niên tu vi đã đạt đến Kết Đan hậu kỳ, hai cô gái thì Kết Đan sơ kỳ.
Tên thanh niên vừa nói chuyện vừa đảo mắt nhìn về phía trước, hắn lập tức thấy được Vương Lâm đang phi hành ở phương xa. Đặc biệt là khi Vương Lâm trực tiếp phóng người qua cũng chẳng thèm nhìn hắn.
- Vu Phi, ngươi đến đây!
Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ, thần thức hắn đảo qua vùng đất phía dưới giống như đã mơ hồ phát hiện một vài bí ấn có liên quan đến tu chân tinh này. khi Vương Lâm vẫn còn đi về phía trước, tên thanh niên áo trắng nhìn thấy Vương Lâm vẫn không để ý tới mình thì trong mắt chợt lóe lên hàn quang. Hắn hừ lạnh một tiếng, thân thể lóe lên rồi đột nhiên thay đổi phương hướng phóng về phía Vương Lâm. Tay phải người thanh niên này vung lên, một thanh phi kiếm lấp lánh hôi quanh lập tức lóe ra từ trong túi trữ vật. Tên thanh niên áo trắng gầm lên mang theo tiếng như sấm động:
- Vu Phi, ngươi thật to gan, nhìn thấy bản công tử mà không đến bái kiến sao?
Lôi quang trên trường kiếm lập tức phóng ra ầm ầm, nhưng khoảnh khắc tiến đến gần Vương Lâm thì lập tức chấn động rồi ngừng giữa không trung và liên tục run rẩy. Vương Lâm thu hồi thần thức, hắn xoay người dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tên thanh niên áo trắng.
- Ngươi đang nói chuyện với ta sao?
Một câu nói vô cùng đơn giản mà ai cũng có thể nói ra khỏi miệng, nhưng những lời này lại được chính Vương Lâm nói ra, dù hắn bây giờ đang ở trong thân thể Vu Phi nhưng những luồng sáng lạnh lùng bùng ra trong mắt lại hóa thành rất nhiều hàn băng sắc như kiếm. Tất cả hóa thành một luồng gió bão không có giới hạn rồi quét ngang thiên địa.
người thanh niên áo trắng đứng mũi chịu sao, khoảnh khắc khi hắn nhìn vào hai mắt Vương Lâm thì Kim Đan trong cơ thể nổ lên ầm ầm giống như bị sét đánh trúng, cũng giống như đã rơi vào trong hàn băng vô tận. Tên thanh niên này đột nhiên sinh ra một loại cảm giác giống như tất cả thân thể như trần trụi trước cái nhìn đối phương, không còn bất cứ bí mật nào tồn tại.
Càng làm cho tên thanh niên áo trắng cảm thấy hoảng sợ chính là Kim Đan trong cơ thể giống như nổ vang và ngừng xoay chuyển dưới cái nhìn của đối phương. Lúc này trên Kim Đan xuất hiện vết nứt giống như không thể chịu nổi ánh mắt của đối phương mà muốn nổ tung.
Không những chỉ có tên thanh niên áo trắng, hai cô gái phía sau vốn cũng dùng ánh mắt tràn đầy chế nhạo và khinh thường nhìn về phía Vương Lâm, nhưng khi Vương Lâm xoay người và nói ra một câu, ánh mắt hắn xoay chuyển làm cho hai cô gái kia cảm giác được thiên địa nổ lên vang vọng, phong vân đảo lộn giống như trời sập. Khoảnh khắc này giống như tên Vu Phi nhu nhược đứng trước mặt các nàng đã trở thành một mãnh thủ viễn cổ, đang bùng ra lửa giận ngập trời.
Lúc này hai cô gái đều sinh ra một loại cảm giác, chỉ cần đối phương có một ý niệm thì chính mình đều nổ tung mà chết.
Trong lòng đám người một nam hai nữ đều vang lên những tiếng nổ ầm ầm, nhưng thiên địa bên ngoài lại cực kỳ yên tĩnh. Cảm giác lúc này đúng là cực kỳ quỷ dị.
Vẻ mặt người thanh niên áo trắng trở nên tái nhợt, hai mắt tan rã và bùng lên nỗi sợ hãi không thể nào tưởng tượng.
Vương Lâm nhíu mày, với tu vi của hắn cũng thật sự không muốn ức hiếp loại tiểu bối này ở ngoại giới. Hắn thu hồi ánh mắt rồi xoay người phóng về phía phương xa.
Một lúc lâu sau khi Vương Lâm phóng đi. người thanh niên áo trắng mới phun ra một ngụm máu tươi, hai cô gái đi sau cũng vậy. Lúc này vết nứt trên Kim Đan trong cơ thể họ vẫn không ngừng lại, vẫn tiếp tục tràn ra.
Vẻ mặt hai cô gái trở nên trắng bệch, tu vi lập tức thụt lùi, khoảnh khắc sau đã từ Kết Đan Sơ kỳ xuống Trúc Cơ.
Kim Đan của tên thanh niên áo trắng cũng vỡ vụn, ánh mắt của hắn nhìn về phía Vương Lâm biến mất, trong đó tràn đầy hoảng sợ và hãi hùng.
- Hắn. hắn.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau không nói nên lời, thậm chí ngay cả ý nghĩ oán hận cũng bị quét sạch, ngược lại trong lòng còn bùng lên cảm giác được sống sót sau đại họa.
Động phủ trong trí nhớ của Vu Phi cũng không xa, một lát sau nó đã xuất hiện trong mắt Vương Lâm. Tòa động phủ này cũng không tồi, nó nằm trong một sơn cốc ở vùng đất chứa linh mạch. Vương Lâm còn nhìn thấy trong sơn cốc có một dòng sông nhỏ, con sông này rửa sạch linh mạch rồi tiến đến, nước sông trong vắt, mơ hồ tràn đây linh khí.
Bên ngoài động phủ có một chút cấm chế bảo vệ, nhưng trong mắt Vương Lâm thì những cấm chế này thật sự. chả ra gì.
Vẻ mặt Vương Lâm cực kỳ bình tĩnh, hắn tiến về phía trước và giẫm chân vào trong trận pháp ngoài động phủ. Khi hắn vừa đến gần cũng không thi triển ra bất kỳ thần thông gì nhưng sơn môn đã mở ra ầm ầm tạo thành một con đường.
Vương Lâm cũng không dừng lại mà tiến thằng vào trong động phủ, khi hắn tiến về phía trước thì những tiếng nổ liên tục vang vọng bên cạnh, những luồng sáng rực rỡ lóe lên dữ dội, tất cả cấm chế trong động phủ đều được mở ra khi Vương Lâm tiến vào.
Vương Lâm cũng không thèm đảo mắt nhìn, hắn chỉ tiến từng bước về phía trước trong tiếng nổ ầm ầm.
Mười trượng trước mặt Vương Lâm có một lão già áo xanh đang khoanh chân ngồi thổ nạp, cặp mắt hung ác của lão già trợn trừng rồi ngơ ngác nhìn Vương Lâm đang tiến về phía trước, lúc này trong mắt lão đã bùng lên vẻ sợ hãi cùng cực.
Hai mắt lão già nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, vẻ hoảng sợ và không thể tin hiện rõ trên gương mặt và khó thể nào che dấu. Lão vốn đang ngồi xuống nhập định, không có bất kỳ phát hiện nào thì cửa động phủ đã ầm ầm mở ra.
Chuyện quỷ dị thế này lão tu đạo mấy trăm năm nhưng chưa từng bao giờ gặp qua, càng làm lão cảm thấy sởn tóc gáy chính là khoảnh khắc khi cánh cửa động phủ mở ra thì một hình bóng cực kỳ quen thuộc lập tức đi từ bên ngoài vào.
Trong động phủ này được ẩn giấu rất nhiều cấm chế, trong đó có một bộ phận được giữ lại từ trước, những thứ khác đều do chính lão già này tự mình tạo ra trong mấy trăm năm qua. Một khi tất cả cấm chế đều được mở ra thì tu sĩ Kết Đan đi vào chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì, dù lão quái Nguyên Anh tiến vào cũng sẽ bị trọng thương, thậm chí cũng bị diệt vong.
Nhưng. nhưng lão vẫn phải trơ mắt nhìn hình bóng quen thuộc tiến vào từng bước trong những tiếng nổ vang vọng của cấm chế và những luồng sáng pháp thuật, hình bóng này chậm rãi đi tới.
Khoảnh khắc này da đầu lão chợt trở nên tê dại, đặt biệt là ánh mắt lạnh lùng của đối phương giống như hàng vạn mũi tên xuyên qua tim. Khi ánh mắt của hình bóng kia chuyển lên mặt thì lập tức làm cho Nguyên Anh lão già trở nên đau đớn giống như hóa thành thực chất, toàn thân xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể thoát ra ngoài.
Hơn nữa còn có một luồng uy áp vô hình dần bùng ra khi đối phương tiến tới từng bước, mỗi bước chân giống như đang giẫm lên Nguyên Anh làm vẻ mặt lão già càng trở nên tái nhợt. Thân thể lão trở nên run rẫy, lão phun ra máu tươi, trong mắt bùng lên vẻ hãi hùng, không kịp đứng lên mà cứ liên tục lết về phía sau.
Vương Lâm đi qua tầng tầng cấm chế, hắn tiến vào trong động phủ, ánh mắt chuyển lên người tiểu bối Nguyên Anh ở phía trước. Sau đó hắn thu hồi ánh mắt để quan sát động phủ.
Động phủ này khá lớn, bên trong có sáu thạch thất đâm xuyên qua sơn cốc, bên trong cũng có một con đường nhỏ đi vào cốc.
Vương Lâm mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, bầu không khí trong cốc còn có một mùi hương thơm ngát, rõ ràng nơi đây đã trồng rất nhiều linh thảo.
Đồng phủ rất sạch sẽ, gọn gàng, tường đá bốn phía bóng loáng, mơ hồ có thể phản xạ lại ánh sáng. Đặt biệt là trên động phủ được chạm khắc một trận pháp khổng lồ, trận pháp đang chậm rãi xoay chuyển, một khi mở ra có thể nhìn thấy bầu trời bên trên, đồng thời tường đá cũng trở nên trong suốt để người ngồi bên trong có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Trái tim lão già Nguyên Anh đập thình thịch nhưng không dám có bất kỳ hành động nào. Trong mắt lão lúc này vẫn bùng lên cái nhìn cực kỳ hoàng sợ, trong mắt lão thì Vương Lâm đã giống như một chủ nhân thật sự của động phủ, hắn nhàn nhã quan sát, mà chính lão đã trở thành người ngoài, đứng ngồi không yên, tâm trí bàng hoàng.
Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn trận pháp, dù trận pháp này nhìn qua rất thô sơ nhưng lại có chỗ tinh diệu.
Khoảnh khắc khi Vương Lâm ngẩn đầu, trong mắt lão già chợt bùng lên sát khí, thân thể lão phóng thẳng về phía trước đồng thời đã thì triển thuật thuấn di chỉ có tu sĩ Nguyên Anh trở lên mới làm được.
Chỉ trong nháy mắt lão già đã xuất hiện sau lưng Vương Lâm, lão há miệng phun ra một luồng lục quang ẩn giấu một luồng sấm sét, mơ hồ còn ẩn giấu rất nhiều hư ảnh oan hồn thê lương. Lúc này tất cả hư ảnh oan hồn đều bao quanh luồng sấm sét rồi đánh thẳng về phía Vương Lâm.
Lão già kia cũng không muốn nhìn kết quả, lão trực tiếp phun ra bản mệnh pháp bảo để bảo vệ phía sau muốn thuấn di ra khỏi động phủ.
Nhưng khoảnh khắc khi lão chuẩn bị thuấn di thì hai mắt trợn trừng, thân thể hoàn toàn dừng lại giữa không trung, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vương Lâm vốn đang ở phía sau nhưng lúc này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt lão, hắn đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão.
- Ta cho ngươi đi sao?
Vương Lâm dùng hai ngón tay phải bóp chặt luồng sấm sét lục quang rồi hất tay áo lên, thân thể lão già lập tức bị văng về phía sau. Lão phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể đâm vào vách tường phía sau phát ra một tiếng nổ ầm ầm vỡ vụn. Lúc này vẻ hoảng sợ bao trùm ánh mắt lão, lão thất thanh nói:
- Ngươi. sao có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?
Hai ngón tay Vương Lâm bóp nhẹ, sấm sét thiên lôi đột nhiên bị dập tắt rồi tiêu tan.
Tình cảnh này giống như búa tạ đập thẳng vào tâm thần lão già, thân thể lão chấn động, vẻ mặt không còn chút máu, Nguyên Anh trong cơ thể trở nên uể oải, khỏe miệng chảy ra dòng máu đen.
- Ngươi không thể giết ta! Người cùng tộc không được phép chém giết sinh tử, nếu ngươi giết ta thì trưởng lão nhất định sẽ.
Lúc này cảm giác sợ hãi đã bao phủ toàn thân lão già, sự hùng mạnh của Vương Lâm đã vượt qua sức tưởng tượng của lão. Một tên tu sĩ Kết Đan trước đó bị mình tùy ý đuổi đi, nhưng chỉ sau vài ngày đã mạnh đến mức khủng bố như vậy.
Nhưng lão già còn chưa kịp nói xong thì thần thức Vương Lâm đã bùng ra rồi hóa thành một bàn tay vô hình phóng lên hư không trực tiếp đặt lên thiên linh lão già. Lúc này Sưu Thần Thuật của Vương Lâm lập tức vận chuyển, dưới tu vi hùng mạnh của hắn thì lão già này không có tư cách để phản kháng. Thân thể lão lập tức run rẫy, lúc sau đã ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Khi lục lọi ký ức của lão, ánh mắt Vương Lâm lại lóe lên, hắn rơi vào trầm tư.
Vương Lâm cũng không giết chết nhiều người Thiểm Lôi Tộc trong Thái Cổ Tinh Thần, nhưng hắn đã đoạt được tất cả ký ức của đám người bị giết, vì vậy mà cũng hiểu khá rõ Thiểm Lôi Tộc.
- Dùng phương pháp phân tán và nuôi dưỡng, bắt buộc đám người trong tộc đấu đá lẫn nhau để bọn họ ngày càng mạnh hơn.
- Dùng phương pháp này để chọn ra những người xuất sắc nhất!
Mười sáu tu chân tinh màu vàng, ngoài ba mẫu tinh có rất nhiều người thì mười ba tu chân tinh còn lại đều là những tinh cầu rèn luyện của tộc nhân Thiểm Lôi Tộc. Cứ sau trăm năm sẽ có một danh sách tiến vào thánh địa, chỉ có một danh sách duy nhất, tất cả tộcnhaanj trên mươi ba tu chân tinh đều có thể tham gia tranh đoạt.
Người nào có thể tiến vào thánh địa, có thể tự mình tiếp xúc với sấm sét bất diệt thì tộc ấn sẽ được mở ra ngày càng nhiều, đồng thời tu vi kẻ đó cũng tăng mạnh.
Lúc này khoảng thời gian đến cuộc chiến tranh đoạt danh sách chỉ còn bảy năm. Nhưng phương pháp được Thiểm Lôi Tộc đưa ra để chọn người vào trong danh sách cũng cực kỳ thú vị, thật sự không phải chỉ dựa vào chiến đấu, hơn nữa còn phải đạt được Lôi Tinh.
- Bảy năm sau, kẻ nào có Lôi Tinh nhiều nhất sẽ được tiến vào thánh địa, cơ hội này không thể nào bỏ qua được, nó có thể cho ta cơ hội tiến vào thánh địa một cách quang minh chính đại để hấp thu luồng sấm sét bất diệt.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn vung tay vung một trảo lên hư không, ký hiệu trên mi tâm lão gia đột nhiên trở nên rung động. Trong mi tâm chợt lóe lên u quang rồi bay ra một khối ngọc giản.
Người Thái Cổ Tinh Thần thường rất ít dùng túi trữ vật, thường thì trên mi tâm bọn họ đều ẩn dấu không gian trữ vật, tất cả mọi vật đều có thể để vào trong đó.
Trong ngọc giản này ẩn dấu một trận pháp bất cứ lúc nào cũng có thể vận chuyển, nó mơ hồ dung hợp cùng thiên địa, nội dung bên trong có thể thay đổi bất cứ lúc nào, bao gồm một danh sách.
Trên danh sách này có một loạt tên người, tổng cộng khoảng tám trăm cái tên, phía sau mỗi tên đều có một con số khá dài, số này chính là Lôi Tinh.
Rõ ràng tộc nhân của Thiểm Lôi Tộc tuyệt đối không phải chỉ có tám trăm, nhưng chỉ khi nào tiến vào trong đám tám trăm người này mới có tư cách xếp vào danh sách đi lên thánh địa.
- Mười chín tỷ bảy trăm.
Vương Lâm nhìn lướt qua người có số lượng Lôi Tinh đứng đầu danh sách, hắn khẽ nhăn mày, người xếp ở vị trí thứ nhất có tên là Vân Sam Tử.
- Mười ba tỷ chín ngàn.
Người xếp vị trí thứ hai chính là Phù Dung.
Vương Lâm vội vàng quét mắt qua, dù xếp ở vị trí tám trăm cũng có hơn bốn mươi vạn Lôi Tinh. Lão già Nguyên Anh trong động phủ chỉ có vẻn vẹn bảy vạn Lôi Tinh, ít đến mức đáng thương.
Lôi Tinh không phải là một vật mà chỉ là một cái tên để xưng hô, có rất nhiều phương pháp để nhận được Lôi Tinh nhưng nhanh nhất chính là hiến tặng đồ vật này nọ.
Dù là công pháp thần thông, pháp bảo đan dược, tài liệu luyện khí luyện đan, thậm chí lực lượng hương hỏa, chỉ cần hiến tặng cho Thiểm Lôi Tộc thì có thể đổi lấy Lôi Tinh.
Trong các phương pháp trên thì lực lượng hương hỏa sẽ đổi được nhiều nhất, những vật phẩm còn lại phải dựa vào đẳng cấp mới có thể quyết định được.
Những chuyện thế này cũng không phải Vương Lâm lần đầu tiên trông thấy. Năm xưa khi tiến vào vùng đất Yêu Linh thì cũng giống như lúc này. Vùng đất yêu linh muốn chiến công còn Thiểm Lôi Tộc thì lại thay bằng phương pháp khác, phương pháp này đã phát động tất cả tộc nhân tìm kiếm đủ mọi vật để Thiểm Lôi Tộc không những tăng cao tu vi mà còn có thể tích lũy được nhiều tài nguyên phong phú.
- Đúng là thú vị!
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tay phải vung lên hư không rồi ấn xuống mi tâm lão già Nguyên Anh.
Ký hiệu của lão già hoàn toàn mở ra, tất cả pháp bảo đan dược bên trong đều bị Vương Lâm lấy đi.
Vương Lâm cũng không giết chết lão này, hắn tất nhiên biết rõ Thiểm Lôi Tộc ngăn tất cả tộc nhân chém giết sinh tử. Nếu giết đi thì sẽ có rất nhiều phiền phức.
Vương Lâm cũng không thèm nhìn lão già đang hôn mê trên mặt đất mà trực tiếp đi trên con đường nhỏ tiến thẳng vào sâu trong động phủ. Hắn tiến vào trong thì tiếng nước chảy ào ào lại càng thêm rõ ràng, trước mặt hắn không xa có một dòng sông nhỏ đang xuôi dòng.
Hai bên bờ sông được trồng rất nhiều cỏ tiên, thứ hấp dẫn chú ý của Vương Lâm nhất chính là một cây phát ra những luồng lực lượng sấm sét rất yếu. Cây này sinh sống trên vách đá sơn cốc, thân cây thò ra bên ngòai bảy thước, trên đó có sáu quả to như năm tay và có màu xanh sậm.
Khi Vương Lâm đang quan sát lôi quả kỳ dị thì ngoài động phủ ngàn dặm có bốn luồng kiếm quang đang gào thét phóng đến. Có bốn lão già đứng trên bốn luồng kiếm quang, ánh mắt bốn người đều như điện, tu vi không thấp. Một lão già trong số đó có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, vẻ mặt kiêu căng, hàn quang xoay chuyển trong mắt.
Trong ba lão già đang bay phía sau, một lão chỉ tay về phía trước rồi cung kính nói:
- Tộc Quyền, trước mặt chính là động phủ của Tề Trì, hắn là lão quái Nguyên Anh sơ kỳ duy nhất trong phạm vi mười dặm quanh đây, nhiều năm qua lão đã cướp đoạt được rất nhiều bảo vật.
Lão già Nguyên Anh trung kỳ khẽ gật đầu, gương mặt lộ ra vẻ tham lam không thèm che dấu, chậm rãi nói:
- Rất tốt, sau khi xong chuyện thì ba người các người có thể đến Thiên Lôi Tông nhận lấy lợi ích. Nếu đã làm việc cho Thiên Lôi Tông của ta thì tất nhiên sẽ không thể nào bạc đãi được.
Trong ánh mắt ba tên tu sĩ Kết Đan phía sau lập tức lộ ra vẻ vui mừng như điên, tên trước đó đã mở miệng cũng cung kính nói:
- Nếu lần này Tộc thúc lấy được tất cả bảo vật thì nhất định đổi được rất nhiều Lôi Tinh, lúc đó chắc chắn địa vị ở Thiên Lôi Tông cũng sẽ cao hơn rất nhiều.
Lão già Nguyên Anh nhìn thoáng qua tên tu sĩ Kết Đan vừa mở miệng khẽ nói:
- Những vật lão phu lấy được cũng không phải để cho chính mình đi đổi lấy lôi tinh mà phải giao cho tông chủ. Lúc này tông chủ Thiên Lôi Tông ta đã gần tiến vào trong Thiểm Lôi Bảng, sau một thời gian ngắn nữa sẽ có tên trong danh sách.
Lời vừa được nói ra thì trong mắt ba tên tu sĩ Kết Đan lập tức bùng lên vẻ khiếp sợ, vẻ mặt lại càng trở nên cung kính.
← Ch. 1249 | Ch. 1251 → |