← Ch.0267 | Ch.0269 → |
Trần cung chủ cười: "Ngươi muốn đi thử, nhưng phải cẩn thận chút! Tuy Hắc Phong lão tổ bố trí thủ đoạn, tận lực không giết Siêu Phàm Hạ tộc ta! Nhưng có đôi khi uy lực quá lớn, hơi không cẩn thận lan đến vẫn có thể chết."
"Ta biết." Đông Bá Tuyết Ưng rất nhẹ nhàng.
Thứ nhất, Hắc Phong lão tổ đối với Hạ tộc Siêu Phàm cũng không có sát tâm. Thứ hai, mình có ‘Hư giới’! Ta cũng không tin, Bán Thần pháp sư chết đi lưu lại chút thủ đoạn có thể thương tổn đến mình trong hư giới!
"Ngươi nếu thành công, nếu phát hiện bảo vật có trợ giúp lớn. đối với Hạ tộc ta.." Trần cung chủ do dự chút, vẫn trịnh trọng nói, "Tác dụng với bản thân ngươi không lớn, ngươi có thể trao đổi với Hạ tộc."
"Bảo vật có trợ giúp lớn với Hạ tộc?" Đông Bá Tuyết Ưng nghi hoặc.
"Ngươi nắm giữ nhị phẩm chân ý, mặc dù lần này không thành công, tương lai cảnh giới cao hơn vẫn rất có hi vọng thành công." Trần cung chủ nói, "Chờ ngươi phá Hắc Phong thần cung ngươi sẽ hiểu, bảo tàng Hắc Phong thần cung, dựa theo ta biết, nhất định là bất phàm! Nếu không phải khả năng mạnh mẽ đoạt lấy sẽ dẫn tới một số thủ đoạn tự hủy, hai vị đại đế lúc trước đã sớm lấy rồi."
"Ừm." Đông Bá Tuyết Ưng rất tò mò.
Trần cung chủ, nói không tỉ mỉ.
Hắc Phong thần cung kia rốt cuộc có cái gì?
...
Sau khi từ biệt với Trần cung chủ, Đông Bá Tuyết Ưng tới Thủy Nguyên đạo quan, mua gần hai vạn điểm cống hiến rất nhiều bảo vật vụn vặt, đều là chuẩn bị cho phụ mẫu, đệ đệ, Tông thúc Đồng thúc bọn họ. Cũng có thể cho bọn hậu bối gia tộc sử dụng.
Về phần binh khí chiến y?
Bán Thần khí trợ giúp đối với thực lực Đông Bá Tuyết Ưng đã rất thấp, Bán Thần trung phẩm và Bán Thần cực phẩm đối với hắn không có gì khác nhau! Tiếp theo ‘Tinh Thạch Hỏa Vân Thương’ là một binh khí phi thường thích hợp hắn, bởi vì đây là binh khí cả vật thể không có pháp thuật phù văn, cực phẩm thần khí cấp độ Bán Thần khác vì sao cường đại? Là vì có rất nhiều phù văn, có thể có rất nhiều uy lực đặc thù.
Nhưng Tinh Thạch Hỏa Vân Thương, cả vật thể không có bất cứ pháp thuật phù văn nào! Nó thuần túy dựa vào là chất liệu của bản thân! Đã được định là Bán Thần giai trung phẩm. Cho nên theo Hạ tộc thấy, là một sự kiện phi thường lãng phí xa xỉ. Nghe nói là khách tới từ thế giới khác chết để lại.
Chỉ bằng vào chất liệu đã mạnh như vậy, chất liệu của nó, so với binh khí Bán Thần giai cực phẩm còn đắt đỏ quý hiếm hơn.
‘Cực điểm xuyên thấu’, vật chất bài xích, ‘Tinh Thạch Hỏa Vân Thương’ là thích hợp nhất! Đâm phá những Bán Thần khí kia, đâm một phát một cái lỗ thủng!
******
Hết năm.
Đầu mùa xuân, còn rất lạnh, ít nhất ở địa giới Nghi Thủy thành này còn tuyết đọng khắp nơi.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi đang sóng vai phi hành ở trời cao.
"Năm đó ta chính là cùng Hạng Bàng Vân, một đường đuổi giết một đường chạy trốn. Đương nhiên, người chạy là ta." Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu bay dọc theo tuyến đường lúc trước truy đuổi chạy trốn, "Lúc trước thật sự đã hiểm lại càng hiểm, nếu ta thật sự cứng đối cứng ở Tuyết Thạch sơn, chỉ sợ cũng chết ở trong tay Hạng Bàng Vân. Dù sao thân phận chân thật của hắn chính là là ma thú dị chủng."
"Xem, đó là Hắc Phong nhai." Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu bay về phía Hắc Phong nhai.
"Ta biết, Tuyết Ưng sư huynh chính là từ trên Hắc Phong nhai rơi xuống." Dư Tĩnh Thu cũng bay đến phía trên Hắc Phong uyên, nhìn kỹ, cuồng phong màu đen khổng lồ kia hình thành lốc xoáy phạm vi chừng mấy ngàn thước. Hơn nữa đây chỉ là động tĩnh phía trên cùng ngoài cùng toàn bộ lốc xoáy gió đen. Càng đi xuống uy lực càng lớn.
"Lúc trước cũng là vận khí." Đông Bá Tuyết Ưng cũng nhìn lốc xoáy này, mình đã trải qua một lần sinh tử kiếp ở đây.
Thật sự là vận khí.
Nếu đáy cốc không phải có khe hở, để mình có thể lẻn vào đại điện dưới lòng đất, mình đói cũng chết đói được nhỉ!
"Chỉ có vận khí, không có thực lực cũng không được." Dư Tĩnh Thu một thân áo bào màu trắng dày, có chút lo lắng nói, "Tuyết Ưng sư huynh, huynh lần này cẩn thận chút."
"Yên tâm đi, có thần giới chiến binh mà." Đông Bá Tuyết Ưng cười ha ha nói, "Muội không tin ta, dù sao cũng phải tin tưởng thần giới chiến binh chứ."
"Ta tin tưởng huynh." Dư Tĩnh Thu gật đầu, "Cẩn thận chung quy không sai."
Hai người nói chuyện.
"Hai tiểu gia hỏa các ngươi, lải nhải ở đỉnh đầu ta, không tránh xa một chút?" Phía dưới bỗng có khí tức cường đại tới gần, chỉ thấy trong cuồng phong màu đen kia mơ hồ có một cái bóng khổng lồ rõ ràng hẳn lên, sau đó một cái đầu rồng đen thật lớn nhô ra, một đôi con ngươi to lớn màu vàng kia đang có chút tức giận nhìn hai bóng người giữa không trung phía trên đứng ở trên lốc xoáy.
Theo con rồng đen này thấy, đây là hai Thánh Cấp Siêu Phàm mà thôi.
"Đã lâu không gặp." Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.
"Ngươi là?" Trong con ngươi màu vàng của đầu rồng đen tràn đầy nghi hoặc, hắn không nhớ ra thanh niên đồ đen này là ai.
"Còn nhớ thanh niên phàm nhân năm mươi năm trước từ Hắc Phong uyên này rơi xuống không?" Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nói, lúc trước hắc long này khiến mình cảm thấy sợ hãi hít thở không thông, hiện tại lại liếc một cái liền nhìn ra, đây là một sinh vật luyện kim cường đại cấp Bán Thần.
Phụ trách trấn thủ Hắc Phong uyên ngoài cùng Hắc Phong thần cung này đã mạnh như vậy, vậy đáy vực thì sao? Chỗ sâu trong thần cung thật sự thì sao? Khó trách mấy chục vạn năm cũng chưa có một Siêu Phàm có thể công phá! Đông Bá Tuyết Ưng tự hỏi thực lực của mình cùng thiên hạ đệ nhất ‘Hạ sơn chủ’ hiện nay so sánh, còn kém một mảng rất lớn! Chỉ là ỷ vào ba loại nhị phẩm chân ý mới có thể thử một lần.
Mặc kệ thành hay bại, dù sao thông qua khe hở đáy vực cũng có thể tiến vào đại điện dưới lòng đất, tiến vào Siêu Phàm thế giới loại lớn kia!
"Năm mươi năm trước?" Trong con mắt màu vàng thật lớn của hắc long có một tia nghi hoặc, "Ta còn có chút ấn tượng."
Lúc trước.
Một thanh niên màu đen giống như ảo ảnh, bị lốc xoáy gió đen thổi quét rơi xuống với tốc độ cao!
Thông qua gió đen nồng đậm... Hắc long lúc trước cũng quả thực liếc một cái.
"Ừm, quả thật là ngươi." Hắc long nhìn kỹ ngũ quan Đông Bá Tuyết Ưng, lập tức cái đầu hắc long thật lớn phát ra tiếng cười, "Ha ha, thật không ngờ lúc này mới năm mươi năm qua đi, một phàm nhân lúc trước, nay cũng đã là Siêu Phàm Thánh Cấp đỉnh phong!"
"May mắn hắc long ngươi chưa từng động thủ, nếu không ta lúc trước chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả sức phản kháng cũng không có." Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.
"Ta không có khả năng động thủ với phàm nhân! Mệnh lệnh của chủ nhân, là nhằm vào sinh mệnh Siêu Phàm." Cái đầu hắc long to lớn nói, "Sao, ngươi nay thành Thánh Cấp Siêu Phàm, liền mưu toan đến xông vào?"
"Ta quả thực muốn thử một lần." Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nói.
← Ch. 0267 | Ch. 0269 → |