Vay nóng Tinvay

Truyện:Tuyết Ưng Lĩnh Chủ - Chương 1016

Tuyết Ưng Lĩnh Chủ
Trọn bộ 1896 chương
Chương 1016: Sẽ thành Chúa Tể (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1896)

Siêu sale Lazada


Đông Bá Tuyết Ưng có thể cảm giác được mình thành Chúa Tể mang đến rung động cho bọn cho, nhưng, thành Chúa Tể quả thực rất khó. Ít nhất hệ thống quy tắc ảo diệu đột phá càng khó hơn.

"Ta dung hợp cảm ngộ cũng chỉ đem Hư Giới Đạo đột phá, bước vào Chúa Tể cảnh." Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm cảm khái, "《 Đạo Phong Ba 》 nay cũng sáng chế đệ tứ thiên, Sát Lục Đạo bà Ba Động Đạo lý giải sâu hơn, nhưng muốn đột phá vẫn cần chút thời gian tích lũy chút nữa, mới có thể nước chảy thành sông."

"Nếu không có tu hành trong mộng, ta chỉ sợ sẽ kẹt ở bình cảnh cực hạn càng lâu hơn." Đông Bá Tuyết Ưng cũng hiểu điểm ấy.

"Tuyết Ưng."

Xa xa truyền đến thanh âm.

Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn, Dư Tĩnh Thu ở xa xa chợt lóe đã đến trước mặt.

"Phụ thân, phụ thân." Hai bóng người cũng ‘Vù vù’ thuấn di xuất hiện, chính là Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao.

"Tuyết Ưng, sao ta cảm giác khí tức của chàng?" Dư Tĩnh Thu nhịn không được nói, ở trong cảm giác của nàng, khí tức Đông Bá Tuyết Ưng trước mắt càng thêm sâu không lường được.

"Tiến vào Ma Sơn vũ trụ có chút kỳ ngộ, cho nên vừa đột phá nay đã thành Chúa Tể." Đông Bá Tuyết Ưng nói.

Dư Tĩnh Thu, Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao đều ngẩn người.

Thành Chúa Tể?

Bọn họ đều lấy Đông Bá Tuyết Ưng làm kiêu ngạo, cũng thừa nhận hắn kinh tài tuyệt diễm, nhưng thành Chúa Tể? Đứng ở hàng ngũ đỉnh cao nhất toàn bộ vũ trụ? Đứng ở cùng độ cao với Huyết Nhận thần đế, Thời Không đảo chủ, Thâm Uyên thủy tổ, Vạn thần điện chủ bọn họ? Điều này vẫn khiến bọn Dư Tĩnh Thu cảm thấy khó có thể tin.

"Tốc độ thời gian trôi của Ma Sơn vũ trụ so với chỗ chúng ta nhanh hơn nhiều, ta không phải tu hành ngàn vạn năm, mà là hơn sáu ức năm." Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, "Đợi chiến tranh chấm dứt, ta cũng sẽ đưa mọi người đi Ma Sơn vũ trụ, hệ thống, tài nguyên tu hành của bọn họ đều nhiều hơn chúng ta bên này nhiều, tam điện hạ Giao Vân Lưu và ta cũng là bạn tốt, ta đã sớm nói qua việc này với hắn."

"Chúa Tể đó." Đông Bá Ngọc nhìn về phía Đông Bá Thanh Dao bên cạnh, "Nghe thấy chưa? Cha ta là Chúa Tể!"

"Cha ta cũng là Chúa Tể!" Đông Bá Thanh Dao cố ý bĩu môi.

Hai tỷ đệ cũng khó giấu hưng phấn kích động.

Đông Bá Tuyết Ưng thấy thế cười: "Ta siêu thoát trước đã."

"Siêu thoát?" Ba người bọn Dư Tĩnh Thu sửng sốt.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía giữa không trung bên cạnh, trực tiếp xuyên thấu qua thời không thao túng hư không.

Ông

Giống như quýt bị bóc vỏ, lộ ra múi quýt bên trong, chỉ thấy hư không trước mắt bị bóc ra, hiện ra không gian tầng sâu hơn, nơi đó có một con sông vô cùng rộng lớn mênh mông đang chạy chồm. Con sông chạy chồm, không có ngọn nguồn, cũng không có điểm cuối, nó chạy chồm ở các nơi của toàn bộ vũ trụ.

Ở trong dòng sông có vô số sinh mệnh, dưới tới con kiến, trên tới Giới Thần tứ trọng thiên đều trầm luân ở trong đó.

"Dòng sông thời gian?" Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao, Dư Tĩnh Thu bọn họ đều nhìn, bọn họ nhìn thấy một dòng sông này tâm tình cũng có chút phức tạp, bởi vì bọn họ tu hành cũng chờ mong có một ngày có thể siêu thoát khỏi dòng sông này.

"Đó là —— "

Ba người bọn Đông Bá Ngọc chấn động nhìn xa xa.

Ở dòng sông thời gian xa xa có một người khổng lồ nguy nga vô cùng! Chiều cao của người khổng lồ khó có thể tính toán, mắt thường thấy không rõ. Hắn quá cao quá lớn, hai chân hắn còn đứng ở trong dòng sông thời gian, nhưng nước dòng sông thời gian chỉ không tới đầu gối! Độ to của hai cái chân đã đem toàn bộ chiều rộng dòng sông thời gian lấp đầy.

Người khổng lồ này chỉ khẽ cất bước, đã tới bên bờ dòng sông thời gian.

Ra khỏi con sông, lên bờ!

Đây không phải dòng sông bình thường, là dòng sông thời gian. Đi ra khỏi nó lên bờ, bên kia là bỉ ngạn giả (người của bờ bên kia), là siêu thoát giả.

Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng cũng khẽ cất bước đến bên bờ kia hư không, chỉ thấy người khổng lồ vốn vô cùng nguy nga nhanh chóng thu nhỏ lại, lúc này bọn Đông Bá Ngọc, Dư Tĩnh Thu mới nhìn rõ, người khổng lồ đôi chân to đã đem dòng sông thời gian hầu như lấp đầy chính là Đông Bá Tuyết Ưng! Dù sao nay Đông Bá Tuyết Ưng chẳng những Hư Giới Đạo thành tựu Chúa Tể, lại là ‘Hư không hành giả’ thành tựu Chúa Tể, bản tôn thần tâm của hắn cực kỳ cường đại, so với Chúa Tể bình thường còn mạnh hơn nhiều, cho nên hình thể ở dòng sông thời gian mới khoa trương như vậy.

Người khổng lồ nguy nga đó sau khi thu nhỏ lại trực tiếp dung hợp cùng một chỗ với Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng.

"Siêu thoát, viên mãn." Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được linh hồn mình viên mãn hơn rất nhiều, "Nhưng, bản tôn phân thân hợp nhất mới là viên mãn cuối cùng."

Muốn thành Hư Không Thần.

Nhất định phải bản tôn phân thân hợp nhất, sinh mệnh thật sự viên mãn mới có thể bước ra một bước đó, từ Chân Thần một đại cảnh giới này bước vào Hư Không Thần một cảnh giới đó. Hiện tại Đông Bá Tuyết Ưng còn là Chúa Tể, hơn nữa lại tạm thời chưa cần tiến vào hỗn độn hư không, tự nhiên không cần đem bản tôn phân thân hợp nhất.

"Phụ thân, con nghe nói siêu thoát, là mượn dùng lực lượng thiên địa quy tắc khiến bản thân thoát ly dòng sông thời gian. Người là trực tiếp cất bước đi lên bờ sông? Hơn nữa hình thể đó cũng quá lớn." Đông Bá Ngọc ở bên cạnh líu lưỡi.

"Ha ha... Không nhiều lời với con nữa, ta đi ra ngoài trước." Đông Bá Tuyết Ưng cũng gật gật đầu với thê tử.

"Bản thân chàng cẩn thận." Dư Tĩnh Thu nhắc nhở.

Đông Bá Tuyết Ưng cười liền biến mất vào hư không, đã rời khỏi vật chất giới đi hội hợp với bọn Huyết Nhận thần đế.

Một cột đá thật lớn màu đen cắm rễ ở trong tinh không u ám, các sợi xích ở trên cột đá màu đen phân tán kéo dài hướng hư không chung quanh, vô số hoa văn trườn trên sợi xích, trên cột đá cực lớn đó cũng có vô số hoa văn đang chạy, uy lực cuồn cuộn bao phủ xa vạn ức dặm chung quanh.

Uy năng này đủ khiến các Chúa Tể cũng kinh hãi, mà ở đỉnh cột đá màu đen, phạm vi trên vạn dặm, hai bóng người khoanh chân ngồi đỉnh cột đá, một người là Huyết Nhận thần đế áo bào đỏ sậm, một người khác là Kiền Hợp nương nương ung dung tôn quý.

"Vù." Một bóng người đột ngột xuất hiện, chính là Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng.

"Ồ? Pháp trận cột đá này..." Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được vô số lực lượng tầng tầng lớp lớp cản trở mình. Vốn hắn là tính trực tiếp buông xuống đến đỉnh cột đá gặp sư tôn, ai ngờ cách thật xa đã chịu cản trở.

"Ha ha, dù là vi sư ta cũng không mạnh mẽ xông vào được, ngươi còn muốn xông vào?" Ở đỉnh cột đá màu đen, Huyết Nhận thần đế đứng lên, xa xa nhìn đồ đệ kinh ngạc, cười lên, "Vào đi, đừng phản kháng."

Nói xong thao túng pháp trận.

Một lực lượng trói buộc Đông Bá Tuyết Ưng, trực tiếp đem hắn dịch chuyển qua.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1896)