Vay nóng Homecredit

Truyện:Vũ Động Càn Khôn - Chương 0802

Vũ Động Càn Khôn
Trọn bộ 1308 chương
Chương 0802: Hai thiếu nữ liên thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1308)

Siêu sale Lazada


Hai thiếu nữ hiện thân rõ ràng đã khiến không khí đầy mùi máu tanh đông đặc lại, không ít đệ tử Đạo Tông sau khi kinh ngạc, ánh mắt hiện lên đầy vẻ lo lắng.

- Sao Hoan Hoan tiểu sư tỷ lại ra mặt?

- Sao bọn họ có thể chặn được Nguyên Thương chứ?

Một số đệ tử đầy lo lắng thốt lên. Nhân khí của Ứng Hoan Hoan trong đám đệ tử Đạo Tông rất cao, bình thường ai cũng thích cô nàng thiếu nữ đáng yêu hoạt bạt này, giờ thấy nàng đứng ra định giao thủ với Nguyên Thương, không ít người đều cảm thấy phẫn nộ, không phải vì Ứng Hoan Hoan mà là vì bọn Nguyên Môn ức hiếp người quá đáng.

- Đáng chết!

Thanh Diệp một chưởng đánh lui một gã Linh Tướng của Nguyên Môn, sắc mặt tím tái nhìn cảnh tượng kia, bàn tay nắm lại răng rắc. Lúc này lại để một cô gái ra mặt, thật sự là đả kích đến lòng tự tôn của nam nhân.

- Hừ, lúc này nên tự lo cho mình thì hơn!

Gã Linh Tướng kia cười khảy, thân hình bay tới, dùng chưởng phong tấn công Thanh Diệp.

- Lão tử chém chết ngươi!

Ánh mắt Thanh Diệp đỏ ngầu, phong độ thường ngày lúc này đã biến mất hoàn toàn, nguyên lực cuộn trào nghênh đón gã Linh Tướng kia. Công kích đột nhiên trở nên vô cùng liều lĩnh, hoàn toàn là cách đánh liều mạng cũng khiến gã Linh Tướng kia nhất thời vất vả chống đỡ.

Sự bộc phát kiểu như Thanh Diệp cũng không ngừng xuất hiện trên chiến trường, không ít đệ tử Đạo Tông bị cảnh tượng đó kích thích, hai mắt đục ngầu như phát điên lên.

Từ khi nào mà bọn họ lại cần một cô gái đứng ra ngăn chặn cường địch cho bọn họ? Sự việc thê thảm lần trước lẽ nào lại xuất hiện lần nữa sao?

Tuyệt đối không thể!

Những tiếng gầm điên cuồng vang lên trong đầu không ít đệ tử Đạo Tông, đám đệ tử Nguyên Môn kinh hãi nhận ra, công kích vốn bắt đầu yếu ớt của các đệ tử Đạo Tông bỗng nhiên trở nên hung hăng lên rất nhiều.

Sự bùng nổ đột ngột của khí thế các đệ tử Đạo Tông khiến đám đệ tử Nguyên Môn có chút trở tay không kịp, tình hình hơi thoát khỏi tầm kiểm soát.

- Dùng cách này tăng cường khí thế sao? Cũng không tệ, nhưng e là phải trả giá quá đắt!

Nguyên Thương cũng nhận ra sự thay đổi đó, hắn cười lạnh lùng nhìn Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn.

Ứng Hoan Hoan cũng nhìn thấy sự thương vong của các đệ tử Đạo Tông, trong lòng đau như cắt, đôi mắt đỏ lên. Với người lần đầu tiên trải qua trận chiến sinh tử như nàng thì cảnh tượng đó thật tàn khốc!

- Ta sẽ chặn được ngươi!

Những ngón tay đặt trên dây đàn cũng hơi run rẩy, nàng ngẩng lên nhìn Nguyên Thương, giọng nói trong trẻo lúc này mang sự băng hàn lạnh lẽo. Nàng biết nếu để Nguyên Thương gia nhập vào chiến trường dưới kia thì chắc chắn bên phía Đạo Tông sẽ thất bại, tổn thất càng thêm nghiêm trọng.

- Nha đầu không biết trời cao đất dày!

Nguyên Thương cười nham hiểm:

- Ta không biết thương hoa tiếc ngọc đâu. Nếu các ngươi đã dám xuất hiện thì hãy tự chịu hậu quả!

- Chịu cái đầu ngươi!

Thanh Đàn trợn mắt, lưỡi liềm đen bỗng chém mạnh xuống, không gian trước mắt nhu động, đao quang cùng hàn khí mạnh mẽ xuyên thủng hư không, xuất hiện trên đỉnh đầu Nguyên Thương một cách quỷ dị rồi giáng thẳng xuống.

Thế nhưng khi đao quang sắp chém xuống đỉnh đầu Nguyên Thương thì hắn lùi một bước vừa hay né kịp.

- Nó có thể phát động tấn công ở mọi khoảng cách sao?

Tránh được đao quang quỷ dị kia, Nguyên Thương liếc nhìn lưỡi liềm trong tay Thanh Đàn. Công kích vừa rồi đúng là quỷ dị khó đoán, nhưng đáng tiếc thực lực của chủ nhân nó lại hơi yếu.

- Hoan Hoan, cùng ra tay đi!

Thấy đòn công kích trượt mục tiêu, vẻ mặt Thanh Đàn hiện lên sự ngưng trọng, nói.

- Được!

Ứng Hoan Hoan khẽ gật, đương nhiên nàng biết Nguyên Thương mạnh mẽ thế nào, nếu không phải trong tay bọn họ đều có Linh bảo Thuần Nguyên thì căn bản không thể giao thủ với Nguyên Thương.

Ứng Hoan Hoan chạm vào Thiên Hoàng Cầm, máu tươi thấm ra từ lòng bàn tay, lập tức khiến Thiên Hoàng Cầm đỏ rực phát ra ánh sáng chói lòa.

- Hoan Hoan, tay ngươi thật đẹp!

Thanh Đàn liếc nhìn những ngón tay thon dài trên dây đàn, bỗng nhiên nói một câu đầy ngưỡng mộ. Ứng Hoan Hoan nghẹn họng, không ngờ lúc này rồi mà Thanh Đàn vẫn còn tâm tư để ý đến bàn tay của nàng.

- Hì hì!

Thấy Ứng Hoan Hoan sững sờ như vậy, Thanh Đàn nở nụ cười tinh nghịch, vội vàng tập trung tinh thần, nguyên lực Âm sát cuộn trào.

- Ta giữ chân hắn, ngươi tấn công từ xa!

Thanh Đàn vừa dứt lời, hắc quang bắn ra từ lưỡi liềm, công kích của nàng vô cùng quỷ dị, rõ ràng còn cách Nguyên Thương một đoạn, nhưng đao qunag không hề bị cản trở bởi khoảng cách, ào ạt lao tới Nguyên Thương.

Tuy ban đầu công kích quỷ dị này của Thanh Đàn khiến Nguyên Thương có chút bất ngờ, nhưng dù sao thực lực hắn cũng hơn hẳn Thanh Đàn, hắn rất nhanh đã ổn định thân hình, thiết kiếm trong tay bắn ra những luồng kiếm khí cường hãn đánh tan đao quang.

Khi Thanh Đàn đang toàn lực tấn công thì Ứng Hoan Hoan hít sâu một hơi, sâu trong đáy mắt hiện lên sắc lam lạnh lẽo, ngón tay gảy lên dây đàn, một tiếng Phượng ngâm trong trẻo vang lên.

Uỳnh!

Ánh sáng đỏ rực cuồn cuộn bùng phát từ Thiên Hoàng Cầm, hình hoa văn Phượng Hoàng bay ra, cuối cùng biến thành một đầu Phượng Hoàng khổng lồ, sãi cánh hàng trăm trượng, lan tỏa một luồng năng lượng kinh người.

Vút vút!

Đầu Phượng Hoàng dang rộng đôi cánh vỗ một cái, những chiếc lông vũ mang theo ánh sáng chói lòa bắn ra như vũ bão về phía Nguyên Thương.

- Hừ!

Nguyên Thương nhìn thấy vậy, hừ một tiếng, vung tay lên, nguyên lực hùng hồn biến thành một tấm lá chắn khổng lồ chặn những chiếc lông ánh sáng kia lại.

Rầm rầm rầm!

Tấm lá chắn vang lên những tiếng nổ dữ dội, rất nhiều vết nứt lan ra, nháy mắt đã bị đánh tan tành. Sự lợi hại của Linh bảo Thuần Nguyên đã được hiển hiện mạnh mẽ!

Nguyên Thương nheo mắt nhìn tấm lá chắn vỡ vụn, tay cầm thiết kiếm rung lên, kiếm kình mạnh mẽ bắn ra đánh tan những chiếc lông vũ ánh sáng đang bắn tới.

- Dùng Linh bảo Thuần Nguyên tiêu hao rất nhiều nguyên lực, ta muốn xem xem hai nha đầu chưa chạm được đến Sinh Huyền Cảnh có thể kiên trì được bao lâu?

Nguyên Thương nhìn Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn cười khảy, nói.

Nghe vậy, Ứng Hoan Hoan và Thanh Đàn cùng nheo mắt lại. Thực lực Nguyên Thương không chỉ cường hãn mà kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng dồi dào, hắn hiểu rõ nhược điểm của Linh bảo Thuần Nguyên.

Hai người nhìn nhau cùng gật đầu, kiểu đối đầu này không thể kéo dài, chỉ đành liều hết sức thôi.

Ứng Hoan Hoan khẽ gảy dây đàn, tiếng đàn du dương vang lên, ánh sáng trên đầu Phượng Hoàng lập tức sáng bừng, dường như biến thành những quầng sáng bao bọc lấy Phượng Hoàng.

Uỳnh uỳnh!

Sức mạnh khủng khiến điên cuồng tỏa ra từ quầng sáng đỏ rực đó, nhiệt độ không gian xung quanh cũng như tăng lên.

Soạt!

Trong khi Ứng Hoan Hoan tụ sát chiêu thì sắc mặt Thanh Đàn trở nên ngưng trọng, lưỡi liềm trong tay nàng bay ra, ngón tay điểm lên không trung, một tia máu tươi từ đầu ngón tay bắn lên lưỡi liềm, sắc đỏ hiện lên, tỏa ra năng lượng mạnh mẽ.

Làm xong những việc đó, Thanh Đàn cũng không dừng lại ngay, sau một chút do dự, hai bàn tay nàng bỗng kết ấn pháp huyền ảo, nơi trán lập tức hiện lên hắc quang, một tấm phù văn cổ xưa dần bay ra từ nê hoàn cung của nàng!

Một tấm phù văn cổ xưa màu đen xuất hiện, toàn bộ thiên địa lập tức tối sầm lại, hắc quang cuộn trào từ bên trong.

- Đây là...

Đồng tử Nguyên Thương co rút lại nhìn tấm phù văn cổ xưa vừa xuất hiện.

- Hắc Ám Tổ Phù?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1308)