← Ch.1052 | Ch.1054 → |
Uỳnh!
Không khí dường như bị đông cứng lại, tất cả đều sững sờ đến cứng đờ khi thấy cảnh đó.
Vị đệ nhất hung tướng của Lôi Uyên Sơn lúc này lại đang quỳ một chân trước một con người trẻ tuổi, mông manh như có thể một dập là nát thành tương. Đôi mắt hổ đỏ học của hắn cũng khiến những người khác có cảm giác không chân thật, một hung tướng nổi danh hung tàn sao lại có trạng thái thế này được?
Nếu ở Lôi Uyên Sơn, ai dám nói hắn biết nhỏ lộ thì có lẽ sẽ bị nhìn bằng con mắt nhìn một thằng ngốc... Thế nhưng lúc này chu vện đó dã xảy ra.
Mông Sơn cũng sừng sỡ, hắn nhìn thân ảnh cao lớn đang quy một chân kia. Hắn vẫn nhớ, hồi đó ngay cả khi được Yêu Soái đại nhân thu nạp làm tướng thì người đó cũng không hề quỳ. Nhưng giờ... hắn lại quỳ rước một con người.
Đên Mông Son cũng sững sờ thì những cường giả Lôi Uyên Sơn khác càng không cần nói. Khóe miệng chúng có giật, nếu chuyện này mà truyền di thì chắc chắn cả Lôi Uyên Sơn sẽ chấn động.
Mấy người Tâm Di dang tuyệt vọng cũng sững sờ vi cảnh tượng này. Họ gần Lâm Động nhất, đương nhiên nghe rõ lời nam tử kia nói. :
- Đại ca?
Tâm Di sững người, rồi chợt hiểu ra, lẽ nào đệ nhất hung tướng Lôi Uyên Sơn lại chính là người Lâm Động cần tìm?
Nghĩ đến đây Tâm Di không khỏi cảm thấy cổ quái, họ từng nghĩ, có thể trở thành huynh đệ của Lâm Động chắc hẳn có vài phần thực lực, nhưng không thể ngờ cái gọi là vài phần thực lực đó lại dạt đến mức đệ nhất hung tướng của Lôi Uyên Sơn...
- Chuyện gì vậy?
Một số thiếu nữ trong Cửu Vĩ Trại cũng tranh nhau ngó ra ngoài, dội quân vừa xuất hiện cũng khiến họ tái mặt, nhưng rồi họ lại nhìn thấy hình như sự việc không như họ tưởng tượng.
- Đó là Hổ Phệ Quân? Nam tử cao lớn kia lẽ nào là đệ nhất hung tướng của Lôi Uyên Son?
- Sao hắn lại quy trước mặt Lâm Động đại nhân? Chuyện là sao?
Những thiếu nữ kia bắt đầu bàn tán xôn xao, nhìn ra ngoài với ánh mắt hiếu kỳ và nghi hoặc.
- Đó chính là huynh đệ mà Lâm Động đại nhân muốn tìm...
Tâm Thanh có phần kinh hoàng nhìn ra ngoài, khẽ nói.
- Cái gì? Đệ nhất hung tướng Lôi Uyên Sơn là huynh đệ của Lâm Động đại nhân?
Lợi hại thật...
- Nghe nói hắn siêu cấp hung tàn đó, không ngờ trước mặt Lâm Động đại nhân lại dịu dàng như vậy...
Lâm Động khẽ vuốt tóc nam tử to lớn trước mặt. Tâm trạng hắn lúc này cũng rất sục sôi. Trong ba huynh đệ, Tiểu Điêu là khó nhằn nhất, vì thế Lâm Động cũng không phải lo cho sự an nguy của hắn, kẻ khác không bị hắn gây rắc rối đã là may rồi. Chỉ Tiểu Viêm là khiến hắn lo lắng. Trước đây mọi việc đã phần đều do Lâm Động và Tiểu Điêu làm chủ, Tiểu Viêm cũng chẳng nghĩ nhiều, hai người bảo gì thì hắn làm
Yêu Vực hỗn loạn, đương nhiên Lâm Động lo Tiểu Viêm sẽ gặp phiền phức. Nhưng lúc này Tiểu Viêm đã xuất hiện trước mặt oai vệ thế này, cuối cùng hắn đã yên tâm được rồi.
- vẫn còn sống là tốt rồi.
Lâm Động cười:
- Đứng dậy đi, như thế này khó coi quá.
Tiểu Viêm gật đầu, những vết sẹo trên mặt khiến hắn có phần hung dữ, nhưng lúc này trước mặt Lâm Động hắn lại nở nụ cười hiền hậu đã lâu không thấy.
- Nhiều vết thương quá, hơn một năm nay ngươi sống cũng không dễ dàng gì đúng không?
Tiểu Viêm đứng dậy rồi Lâm Động mới quan sát kỹ. Thổ hình Tiểu Viêm hiện nay đã lớn hơn trước nhiều, hơn một năm nay rõ ràng Tiểu Viêm đã trải qua nhiều sự việc, điều này có thể nhận ra từ những vết thương chằng chịt trên người hắn. Lâm Động nhìn mà thấy xót.
Tuy nhiên hắn cũng hiểu rồi cũng phải để Tiểu Viêm một mình trải nghiệm thì mới rèn luyện được. Dù sao hắn cũng là một con mãnh hổ, chứ không phải con mèo to xác chỉ biết nghe theo Lâm Động và Tiểu Điêu.
Tiểu Viêm cười, rồi nói:
- Chuyện trong một năm qua lát nữa sẽ kể cho đại ca, ta phải giải quyết chuyện này đã.
Lâm Động nhìn Mông Sơn lúc này gương mặt đã cứng đờ, khẽ gật đầu. Hắn cũng không tiện nói vào việc của Tiểu Viêm.
Tiểu Viêm quay lại, vào dúng khoảnh khắc ấy, tất cả đều nhận thấy sát khí dường như đã biến mất một lần nữa trở nên cuống bạo.
Lúc này hắn đã trở lại là đệ nhất hung tướng Lôi Uyên Son nắm giữ trong tay Hố Phệ Quân.
Tiểu Viêm quay người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về Mông Sơn. Mông Sơn nhìn ánh mắt dầy sát khí của Tiểu Viêm mà không kìm dược run rẩy, miễn cưỡng nặn nụ cười:
- Ha ha, Viêm huynh... không ngờ huynh lại quen biết với Lâm Động huynh...
- Ta dã cho người chuyển lời tới ngươi.
Tiểu Viêm bước từng bước lại gần Mông Sơn, huyết quang dần tụ lại trong mắt, dường như biến thành con quang hổ đỏ rực gầm thét.
Sắc mặt Mông Sơn biến hóa bất định, đúng là hắn dã biết Tiểu Viêm cho người chuyển lời, nhưng lúc đó hắn đã xuất phát vì thế cho người chặn người chuyển lời lại.
- Viêm huynh... hiểu nhầm thôi... Nếu biết huynh và hắn có quan hệ thì chắc chắn ta đã không đến.
Mông Sơn vội cười nói. Tuy cùng là một trong Cửu đại tướng Lôi Uyên Sơn, nhưng hắn biết mình không thể kháng cự được với Tiểu Viêm. Nếu không thì Tiểu Viêm không thể nào chỉ trong một hơn một năm mà ngồi vững trên vị trí đệ nhất tướng.
- Hiểu nhầm sao?
Tiểu Viêm dừng lại trước mặt Mông Sơn, nhếch mép cười, đệ lộ hàm răng trắng lóe hàn quang.
Mông Sơn thấy thế vội vàng gật đầu.
- Nhưng ngươi vẫn phải đi chết!
Nụ cười của Tiểu Viêm bỗng chốc trở nên ẩn nhẫn, hắn nắm tay lại tung quyền. Huyết quang ngưng tụ thành một con hổ đô rực đem theo khí thế kinh người lao vút tới Mông Sơn.
- Ngươi!
Sắc mặt Mông Son kịch biến, nguyên lực lập tức cuộn trào, biến thành bức tường màu vàng đất chắn phía trước.
Bùm!
Nắm đấm to lớn giáng xuống, bức tường nổ tan tành, Mông Sơn bay ngược ra sau, hoa văn ánh sáng hiện lên trên cơ thể giống như một lớp áp giáp kiên có vô cùng.
- Viêm Tướng, ngươi dám giết ta? Đại nhân sẽ không tha cho ngươi đâu!
Mông Sơn gầm lên.
Thiết Sơn Vệ của Mông sờn lúc này thấy hắn bị công kích sắc mặt đều thay đổi, thế nhưng chúng chưa kịp bước ra thì đã thấy một luồng sát khí ập tới. Ngẩng lên thì thấycả đội quân kia nhìn với ánh mắt đô ngầu. Chỉ cần chúng dám bước ra một bước, chắc chắn sẽ được đón tiếp bằng một trận sát phạt.
Đội Hổ Phệ Quân chỉ biết sát phạt đó hiển nhiên sẽ không nương tình vì chúng cùng thuộc Lôi Uyên Sơn, trong mặt họ chỉ có Viêm Tướng chứ không có bất cứ ai khác, thậm chí cả vị Yêu Soái của Lôi Uyên Sơn cũng vậy.
Vì đội quần này là do một tay Viêm Tướng đích thân tạo nên.
Tiểu Viêm dừng lại sau tiếng quát của Mông Son, hắn tưởng như vậy dã cảnh cáo được Tiểu Viêm. Thế nhưng hắn chưa kịp thở phào thì thấy trong mắt Tiểu Viêm dâng tràn sát ý với tốc độ kinh người.
Uỳnh!
Ngay khi Mông Sơn cảm thấy bất an thì thân thổ Tiểu Viêm bỗng trở nên hư ảo, sắc mặt hắn kịch biến, vội vàng lùi nhanh về sau.
Xoẹt!
Đúng lúc ấy, một bóng đên đã xuất hiện phía sau hắn, hắn không kịp sợ hãi thì một bàn vuốt hổ khổng lồ tóm lấy cánh tay hắn rồi quật mạnh lên vách núi.
Rầm rầm rầm!
Tất cả đều nhìn thấy thân ảnh to lớn kia cầm Mông Sơn quật lên mọi thứ ở xung quanh, chỉ hơn mười giây ngắn ngủi mà vách núi dã xuất hiện vô vàn hố lớn nhỏ.
Mông Sơn thực lực bán bộ Tử Huyền Cảnh viên mãn, trong tay Tiểu Viêm lại chẳng có chút khả năng chống cự nào.
Lâm Động cũng kinh ngạc nhìn cành tượng dó, thực lực Tiểu Viêm có lẽ là Tử Huyền Cảnh đại thành, chỉ là... từ trên người hắn, Lâm Động cảm thấy một luồng năng lượng đặc biệt. Xem ra trong một năm này Tiểu Viêm cũng đã gặp dược cơ ngộ nào đó.
Rầm!
Cuối cùng khói bụi tan dần trước bao ánh mắt, rồi mọi người nhìn thấy thân ảnh to lớn kéo theo một thân ảnh khác không biết sống chết thế nào, rồi tiện tay ném cho Thiết Sơn Vệ.
-Cút!
Tiểu Viêm trừng trừng nhìn Thiết Sơn Vệ, giọng khàn dặc nói.
Thiết Son Vệ nghe vậy lập tức rút lui, trước mặt đệ nhất hung tướng Lôi Uyên Sơn, chúng không có dũng khí để chống cự.
Sau khi Thiết Son Vệ rút lui, khu vực này lập tức trở nên rộng rãi hơn. Tiểu Viêm quay lại nhìn Tần Cương sắc mặt tái nhợt, nhếch méo:
- Còn không cút? Sau này Cửu Vĩ Trại do ta bào vệ, Bách Thú Lĩnh các ngươi dám đến đòi cống một lần nữa, đến kẻ nào ta giết kẻ đấy.
Cơ mặt Tần Cương có giật, muốn nói câu gì đó ra oai, nhưng trước ánh mắt đỏ ngầu của Tiểu Viêm, nghĩ lại kết cục của Mông Sơn, cuối cùng hắn nuốt lại lời. vỗ lên con dơi dưới chân rồi bỏ chạy.
Mấy người Tâm Di thấy chỉ trong mấy phút là hai thế lực kia chạy sạch, rồi quay sang nhìn Tiểu Viêm gương mặt hiền hậu trước mặt Lâm Động, nhất thời không thể tiêu hóa nổi chấn động này.
Đệ nhất hung tướng, quả nhiên danh bất hư truyền.
← Ch. 1052 | Ch. 1054 → |