← Ch.0146 | Ch.0148 → |
Địa vực trung tâm rộng lớn, các thế lực phân chia lãnh địa rõ ràng, cơ cấu từ những thành viên mạnh mẽ, thậm chí một cường giả Thần Phách cảnh đủ sức đứng đầu một bang vào đến khu vực này cũng phải khiêm tốn không ít, trở nên vô cùng bình thường.
Bởi vì bọn họ đều biết, ở chỗ quần hùng tập hợp, thực lực Thần Phách cảnh bình thường không đủ tư cách lên tiếng.
Ở chỗ đó, tập trung hấp dẫn người ta nhất có bảy khu vực, những chỗ đó là các thế lực có đội ngũ phô trương nhất, trung tâm đội ngũ luôn có những dao động linh lực rất kinh người.
Góc đông bắc, mấy trăm người vây quanh, phía trước là hai người một cao to hùng vĩ, một gầy gò. Nhìn kỹ lại, hai người này chính là hai kẻ ngày trước đi cùng Lạc Li hợp sức đánh chết Kim Cang Độc Nhãn Viên.
Mà hai người cũng thuộc hàng nhân vật đỉnh cấp Linh Lộ, cũng là những "Vương" trong đó. Nghiêm vương Nghiêm Khiếu, Chu vương Chu Linh, hai người này giữa nơi cường giả tụ họp vẫn sáng chói như thường.
Họ cũng đã phát hiện ra Mục Trần và Lạc Li, ánh mắt phức tạp nhìn về Mục Trần. Trong Linh Lộ kia, cũng từng gặp mặt một lần, cũng đã giao đấu một lần, nhưng chỉ là luận bàn đơn thuần, không ra tay sát thủ, coi như cũng có phần giao tình với nhau.
Còn có ba vị trí khác, mỗi vị trí cũng có hai luồng linh lực kinh người, hẳn nhiên cũng là những Vương của Linh Lộ chui ra.
Góc tây bắc, quần hùng quây chung quanh hai người vừa đứng dậy, bốn con mắt tập trung vào Mục Trần.
Hai người đó chính là Thạch gia song vương mà Lạc Li đề cập đến với hắn tối hôm trước, hai đối thủ cũ trong Linh Lộ: Thạch Kinh Thiên và Thạch Hạo.
Trong khu vực này ngoài 8 Vương của Linh Lộ, còn một vài đầu lĩnh thế lực khác thực lực cũng không kém bao nhiêu. Họ không phải là những quái tài được tham gia Linh Lộ, nhưng cũng là trọng tâm bồi dưỡng của các đại thế lực trong Đại Thiên thế giới, những người có được kỳ ngộ, cũng đều là những nhân vật sáng giá.
Ở đây, chân chính quần hùng hội tụ.
Huynh đệ Thạch gia quát như sấm, vang vọng trong vùng, tiếng huyên náo khiến vô số người đều tập trung chú ý phóng đến xem.
- Không phải Thạch gia song vương kia ư? Hai người được đánh giá Vương trong Linh Lột hiện giờ cũng đã bước một chân vào Dung Thiên cảnh, họ liên thủ thì cường giả Dung Thiên cảnh sơ kỳ cũng chiến được một trận.
- Bọn họ vừa rồi hét cái tên Mục Trần? Chẳng lẽ là Huyết Họa giả Mục Trần sao?
- Ngoài sát tinh kia thì còn ai? Hôm trước ta còn nghe hắn đi lên vùng phía bắt chiếm được hai tinh phách linh thú thiên giai.
- Bất quá ta nghe nói hiện tại thực lực của hắn chỉ là Thần Phách cảnh trung kỳ, xem ra giữa đường Linh Lộ bị đuổi đi khiến hắn cũng có mất mát lớn, nếu không cũng là Vương đấy a...
- Thạch gia song vương kia trước kia là đối thủ của hắn ở Linh Lộ, bây giờ chạm trán e rằng khó mà từ bỏ, bất quá ngươi nhìn bên cạnh Mục Trần xem, có Lạc vương đi theo, nhân vật kia lợi hại lắm đấy, sắp có kịch hay rồi...
Nhân số đông đúc, đủ loại nhân vật đều xuất hiện ở đây, không ít kẻ lợi hại cũng chui ra từ Linh Lộ, họ liếc qua là đủ biết được những nhân vật hàng đầu kia, ồn ào huyên náo bàn tán khắp nơi.
Mục Trần cũng nhìn về hai bóng người quen thuộc nọ, huynh đệ Thạch gia cũng khó khôi ngô, Thạch Kinh Thiên đầu láng, ánh mắt trừng trừng, Thạch Hạo lại tóc dài, khuôn mặt hờ hững, nhưng cặp mắt cả hai nhìn Mục Trần đều lạnh lẽo như nhau.
- Còn tưởng là ai, thì ra là hai tên thủ hạ bại tướng.
Mục Trần cười lớn, hai người vừa thấy mặt đã không khách khí, hắn cũng chẳng ngại mà không nể mặt.
- Hừ, bây giờ ngươi có tư cách nói như thế sao?
Thạch Kinh Thiên cười khẩy, hắn nhìn Mục Trần, châm chọc:
- Thanh thế ở Linh Lộ kinh người, Huyết Họa giả sao hiện tại chỉ mới Thần Phách cảnh trung kỳ? Chút thực lực ấy, ngươi còn không có tư cách đứng ở khu vực này, ta thấy ngươi biết điều lăn đi thì hơn!
Đông đảo cường giả đều thấy rõ không khí thù địch rõ ràng, nhưng không ai góp lời, chỉ thờ ơ hững hờ. Đúng là thực lực hiện tại cỡ như Mục Trần ở đây chỉ vung tay là ra cả đám.
Nhưng không ai ở đây là đứa ngốc, tự nhiên không ai dám đánh giá thấp hắn. Huống hồ còn có Lạc Li đi bên cạnh, cô nàng là người khiến tất cả ở đây phải kiêng dè.
- Nếu thấy chung ta không có tư cách, hai huynh đệ các người cứ thử tiến tới đuổi chúng ta đi thử xem.
Đôi mắt lưu ly lạnh lùng của Lạc Li nhìn huynh đệ Thạch gia, thanh âm lành lạnh.
- Lạc Li, ngươi nghĩ huynh đệ ta sợ ngươi sao?
Thạch Kinh Thiên hằm hè quát khẽ.
- Vậy à, thế thì để ta lĩnh giáo Thạch Hoàng quyết của Thạch gia song vương một chút.
Bàn tay xinh xắn của Lạc Li nắm lấy chuôi hắc trường kiếm.
"Ầm!"
Cùng với hành động đó là một cỗ linh lực như lốc xoáy tuôn trào, dao động linh lực cuồng dã khiến đám người biến sắc.
- Nàng... nàng ta đã đạt tới Dung Thiên cảnh?! Thật là khủng khiếp!
Uy áp linh lực kinh khủng, vô số người kinh hãi xôn xao, ngay cả những nhân vật hàng đầu ở đây cũng nheo mắt nhíu mày, tỏ ra kiêng kị.
Huynh đệ Thạch gia bất giác rụt đầu, Thạch Kinh Thiên nhanh trí đảo mắt nhìn qua Mục Trần, cười nhạo:
- Mục Trần, nói gì thì trong Linh Lộ cũng coi như là nhân vật hàng đầu, dù nhìn ngươi khó ưa, bất quá thời điểm ngươi đứng trước mặt bảo vệ nữ nhân chúng ta cũng bội phục, sao bây giờ lại núp váy đàn bà?
- Thạch Kinh Thiên, mấy cái loại kích tướng ngây thơ này hay là dẹp đi.
Mục Trần nheo mắt, thản nhiên cười nói.
- Ngươi đừng có mà đắc ý, dù cho Lạc Li ra tay thì sao? Hai ta liên thủ cũng chưa chắc e ngại nàng, ngươi nghĩ với cái đám lôm côm này của ngươi có thể chống đỡ Thạch bang chúng ta sao?.
Thạch Kinh Thiên đe dọa
- Ngươi cứ thử xem.
Mục Trần mỉm cười đáp lời, ý cường lăng lệ. Có lẽ thành viên Diệp bang thực lực còn xa lắm mới bằng Thạch bang, nhưng chúng dám ra tay, Mục Trần cũng không ngại khiến lính lác của bọn chúng cũng phải trả giá thảm trọng.
Thạch Kinh Thiên ánh mắt lạnh lùng nhìn Mục Trần, rồi hai đám người đối diện nhau khí thế sắc bén, không khí giương cung bạt kiếm.
- Hà hà, có chuyện gì từ từ nói, gây chiến mà làm gì, giữ hòa khí đi.
Ngay lúc đó, một tiếng cười cất lên thu hút vô số ánh mắt, ở góc đông bắc, thiếu niên gầy gầy nọ cười tủm tỉm nhìn hai phe đối đầu, chính là Chu vương Chu Linh.
- Chu Linh, các ngươi cũng muốn nhúng tay sao?
Thạch Hạo nhìn thấy Chu Linh cũng nhíu mày gằn giọng.
Chu Linh chỉ cười:
- Hiện giờ, bảy tám phần nhân số ở Bắc Thương giới này đã tề tựu, mục đích chúng ta giống nhau, tìm kiếm Bắc Thương điện. Nhưng sao các ngươi không nhìn lại xem, có thấy tung tích Bắc Thương điện không chứ?
- Ngươi muốn nói cái gì?
Thạch Hạo nhíu mày hỏi.
- Theo ta biết, Bắc Thương điện đúng là ở đây, nhưng hiện tại chưa xuất hiện chỉ vì một nguyên nhân: đó là điều kiện chưa thỏa mãn.
Chu Linh cười nói.
- Điều kiện gì?
Cách đó không xa, có một gã áo đỏ vang tiếng hỏi, linh lực của hắn cũng dao động cường hãn. Hắn tên Viêm Lăng, cũng là nhân vật hàng đầu Linh Lộ, Viêm vương.
- Theo ta đoán, hẳn là phải có ấn ký cấp 9. Đáng tiếc dường như chúng ta chẳng ai đạt tới.
Chu Linh nói xong, tỏ vẻ không mấy hài lòng nhìn Lạc Li, vốn nàng ta có khả năng đạt được chuyện đó, nhưng lại vì Mục Trần mà buông tay.
- Ấn ký cấp 9....
Mọi người nghe thấy cũng cau mày. Đám người ở đây cũng có vài kẻ đạt ấn ký cấp 8, nhưng cấp 9 đúng là không ai có.
- Thành ra theo ý ta, mọi người nên cùng gom lại tăng cấp ra một cái ấn ký cấp 9 trước đi, khiến cho Bắc Thương điện xuất hiện rồi tính sau.
Chu Linh cười tủm tỉm.
- Gom lại?
Thạch Kinh Thiên cười khẩy:
- Ta thấy không bằng tìm ai đó thực lực yếu ớt, bắt hắn thành thật mà giao ra ấn ký thì hiệu suất rõ ràng nhanh hơn nhiều.
Hắn phóng mắt nhìn về Mục Trần, cái loại đâm chọt này không cần ai nói mọi người cũng rõ.
- Xem ra ngươi nhất quyết phải kiếm chuyện với ta.
Mục Trần cười, nụ cười lạnh lẽo.
- Chỉ muốn cho ngươi hiểu rõ, hiện tại ngươi không có tư cách đứng cùng chúng ta chỗ này thôi!
Thạch Kinh Thiên lạnh giọng trả lời.
Mục Trần thở dài, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn bẻ tay rốp rốp tiến lên, khẽ cười:
- Khi dễ tới nhà mà còn nhẫn nhịn thì không phải tác phong của ta... Nếu đã thế ngươi lăn ra đây, trong Linh Lộ có thể đánh ngươi chạy như chó, thì ở đây cũng chỉ có kết quả đó thôi! Nếu thua thì ngươi đem ấn ký giao ra cho ta!
Thạch Kinh Thiên nghe thấy Mục Trần công khai khiêu chiến trước đám đông, liến nhếch miệng cười. Hắn châm chọc Mục Trần nãy giờ không phải vì mục đích này sao?
- Muốn ấn ký của ta cũng được, bất quá ngươi thua thì không chỉ ngươi lăn đi, mà còn phải giao ấn ký của Lạc Li cho ta, cái ấn ký của ngươi ta chẳng coi ra gì!
Thạch Kinh Thiên tỏ vẻ khinh thường.
Mục Trần nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, cô nàng Lạc Li phía sau đã đáp giọng chắc nịch:
- Được!
← Ch. 0146 | Ch. 0148 → |