← Ch.1327 | Ch.1329 → |
"Ngươi không cần xuất thủ, ta có thể giải quyết được"
Nhìn phương hướng thống lĩnh viêm ma bỏ chạy, Mục trần xoay người lại, bình thản nói với thanh sương.
Vì hắn tất nhiên là nhìn ra được, thanh sương lúc này cũng đã sức cùng lực kiệt rồi, động tác lúc nãy cũng chỉ là giả bộ mà thôi.
Thanh Linh ở bên cạnh, nếu là ngày trước nghe MỤc Trần nói những lời này, chỉ sợ nàng sẽ giễu cợt một tiếng, nhưng khi nãy chứng kiến thủ đoạn của Mục Trần rồi thì giờ nàng lại gật đầu một cái tỏ vẻ đồng tình.
Khuôn mặt thanh sương một lần nữa hiện vẻ tái nhợt, nàng mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Là vì tên kia quá kiêng kỵ ngươi, cho nên khi ta vừa mới xuất hiện liền chim sợ cành cong"
Thanh sương dù cỏ chút lãnh ngạo, nhưng nàng tự biết rõ, Mục Trần đã có thể nhìn ra nàng giả vờ cứng cỏi, thì tên thống lĩnh viêm ma kia mạnh như vậy có lý nào lại không nhận ra"
Nhưng hắn vẫn chọn cách bỏ chạy, là vì MỤcTrần tạo cho hắn áp lực quá lớn, khiến hắn không tự tin vừa phải đối phó Mục Trần vừa phân tâm đối phó nàng.
Mục Trần nghe vậy, ngược lại cười một tiếng, chợt lắc đầu, cũng không nói thêm về chuyện này nữa, hỏi "Thương thế của ngươi thế nào rồi?"
"Nghỉ ngơi một lúc là có thể hồi phục". Thanh sương khẽ gật đẩu một cái, dù sao nàng cũng lá cường giả cấp bậc đại viên mãn, sinh mệnh lực cực kỳ cứng cỏi.
"Lần này cám ơn ngươi", đôi mắt sáng của thanh sương nhìn Mục Trần, nhẹ giọng nói.
Nàng biết, lần này nếu không phải Mục trần xuất hiện kịp thời, chỉ sợ nàng và thanh linh sẽ rơi vào kết cục cực kỳ thê thảm, sự tàn bạo của tên thống lĩnh viêm ma kia, nàng cũng đã biết rồi.
Mục Trần khoát tay áo một cái, thản nhiên nói "Lúc trước các ngươi cũng định ra tay giúp ta, lần này coi như hoà"
Vừa nói xong, hắn định xoay người rời đi.
"Mục Trần, đi cùng chúng ta đi, hiện giờ không biết đã có bao nhiêu cường giả ngoại vực tà tộc tiến vào tứ thánh tháp rồi, mọi người đi cùng còn có thể hỗ trợ lẫn nhau". Thanh linh thấy Mục Trần muốn rời đi thì vội vàng nói.
Chuyện lúc nãy cũng doạ nàng sợ gần chết rồi, hơn nữa hiện giờ thương thế của thanh sương cũng chưa khỏi hẳn, nếu Mục Trần rời đi, các nàng lại xui xẻo gặp một tên ngoại vực tà tộc cường đại nào đó thì đúng là khóc không ra nước mắt rồi.
Mục trần nghe vậy thì nhíu mày, mặc dù nếu thanh sương khôi phục thì cũng lả một trợ lực lớn, nhưng hắn lại không có thói quen đồng hành cùng những người hắn không tin tưởng lắm.
"nếu ngươi có hứng thú, chúng ta có thể nói cho ngươi biết một số tin tức của phù đồ cổ tộc, bao gồm cà tin tức về... mẫu thân của ngươi". Thanh sương trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi nói.
Mục trần cũng dừng bước, sau đó hắn phất tay nói:"Vậy thì cùng đi đi"
Vừa nói xong, hắn vung tay lên, linh quang khởi động, hoá thành tấm lụa linh lực cuốn lấy thanh sương, thanh linh, hoá thành ba đạo quang ảnh đi về nơi xa xôi
"mẫu thân của ta hiện giờ thế nào?" trên đường đi, Mục Trần trầm mặc một hồi lâu, rốt cục mở miệng hỏi.
"tịnh di rất tốt". Thanh sương cùng thanh linh nhìn nhau một cái, đều nói.
Mục trần nghe vậy, chợt cười lạnh một tiếng, nói "Bị nhốt mà cũng gọi là tốt?"
Thanh sương khẽ lắc đầu nói "Ngươi cũng không biết thân phận và địa vị của TỊnh di ở trong tộc, với thực lực của người, dù là đại trưởng lão cũng không làm gì được"
"Thời điểm trước, Đại Trường lão cùng tịnh di từng có chút xung đột, ngày đó, tịnh di trực tiếp nắm toàn bộ đại trận hộ tộc của Phù Đồ cổ tộc trong tay, ép cho đại trưởng lão không thể không lùi bước".
"Kết quả sau đó chính là, sau này Phù Đồ cổ tộc không thể phái ra thiên chí tôn đối phó với ngươi"
Thanh sương ngưng mắt nhìn Mục Trần nói "Tịnh di là vì ngươi cho nên mới tự nguyện để bị nhốt trong tộc, nếu không, cho dù có là phù đồ cổ tộc, muốn mạnh mẽ nhốt người lại cũng phải trả cái giá cực lớn"
Trong lòng Mục Trần run lên, vì hắn chợt nhớ ra, thời điểm trước đó, dường như lúc hắn xông vào tổ địa của Phù Đồ cổ tộc thì cũng chính là mẫu thân của hắn âm thầm xuất thủ, [. V N] trong thời khắc mấu chốt nhất hộ tống hắn trốn ra khỏi tổ địa.
"Khỏ trách mặc dù hiện giờ ta đã dần dần tiến vào tầm mắt của Phù Đồ cổ tộc, nhưng vẫn không có thiên chí tôn nào mạnh mẽ xuất thủ với ta, thì ra tất cả là vì mẫu thân đang âm thầm trợ giúp ta"
Ánh mắt Mục Trần phức tạp, trong lòng trở nên ấm áp, dù từ sau khi lọt lòng, hắn cũng chưa từng được mẫu thân ôm ấp vỗ về, nhưng giờ hắn biết, ở một nơi xa, mẫu thân của hắn cũng đang dùng cách thức khác để bảo vệ hắn.
Đó là sự hy sinh cùng yêu thương vô giá biết chừng nào.
Mục trần mím chặt môi, nhàn nhạt nói "Các ngươi luôn miệng nói mẫu thản ta là người của Thanh Mạch các ngươi, vậy sao các ngươi chỉ một mực ngồi nhìn người bị nhốt?"
Thanh sương khẽ thở dài, nói:"Phù đò cổ tộc hiện giờ có rất nhiều hệ phái, trong đó lớn mạnh nhất là Huyền Mạch và Mặc Mạch, Thanh Mạch chúng ta cũng từng lớn mạnh, khi đó lãnh tụ của Thanh Mạch chính là phụ thân của Tịnh di, cũng chính là ông ngoại của ngươi"
"Nhưng kể từ khi lão nhân gia người ngã xuống, Thanh Mạch bắt đầu xuống dốc, sau đó không lâu, tịnh di cũng rời khỏi phù đồ cổ tộc, biến mất mấy chục năm, mà thời gian đó hắn là lúc cha mẹ ngươi quen biết nhau rồi sinh ra ngươi"
"Mà tới lúc tịnh di trở lại, chính vì bị tra hỏi chuyện huyết mạch xuất ra bên ngoài cho nên bị trưởng lão viện nhốt lại, lúc đó phần lớn vị trí trong trưởng lão viện đều rơi vào tay huyền mạch cùng mặc mạch, mặc dù thanh mạch chúng ta cũng cố gắng, nhưng vẫn không thể nào thay đổi kết cục."
"Hơn nữa, một vài tộc nhân của thanh mạch cũng có chút bất mãn với tịnh di, dù sao người cũng từng được chỉ định lả người đảm nhiệm ngôi vị lãnh tụ của Thanh mạch, nhưng lại không hoàn thành trách nhiệm của một vị lãnh tụ"
"Vì đủ các lý do này nên rốt cục Tịnh di bị nhốt..."
Mục trần nhíu mày một cái, nói "Không phải tất cả mọi người đều muốn trở thành lãnh tụ của thanh mạch các ngươi, ý muốn của các ngươi sao phải áp đặt lên đầu mẫu thân ta?"
Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng Mục trần vẫn có thể cảm giác được, mẫu thân hắn cũng không phải người thích làm lãnh tụ, nàng cũng không thích phải gánh trên lưng toàn bộ trách nhiệm của thanh mạch.
Thanh sương cười khổ một tiếng, nói "Những chuyện này ai có thể nói rõ ràng hết được, nhưng nói chung, những người đó cũng chỉ là số ít, đa phần người của THanh Mạch vẫn luôn tôn trọng tịnh di, hơn nữa lúc nào cũng nghĩ biện pháp để người thoát ra".
Mục trần trầm mặc một chút, thần sắc cũng dịu xuống, thanh sương cũng không cần phải lừa gạt hắn, bởi vì những chuyện này hắn cũng có thể tìm hiểu được.
"Đợi lúc ta đột phá đến thiên chí tôn cảnh, tự ta sẽ tới phù đồ cổ tộc, cứu mẫu thân của ta ra". Mục Trần hít sâu một hơi, giọng nói bình thản nhưng kiên định.
Thanh sương cùng thanh linh ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau, đột phá đến thiên chí tôn? Các nàng có thể cảm nhận được sự tự tin trong lời nói của Mục Trần, điều này khiến các nàng có chút không nói nên lời, dù sao, thiên chí tôn cũng quá mức siêu nhiên, mặc dù hiện giờ thanh sương đã là đại viên mãn, nhìn qua thì cách thiên chí tôn cũng chỉ một bước, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, một bước này sợ rằng còn khó vượt qua hơn tất cả các bước ở những cảnh giới khác cộng lại.
Trên đại thiên thế giới mênh mông vô tận này, đại viên mãn địa chí tôn có lẽ có thể thành bá chủ một phương, nhưng chỉ có bước chân vào thiên chí tôn cảnh mới có thể chạm tới tầng thứ cao nhất trên đại thiên thế giới này.
Địa chí tôn có thể coi là vương, xưng bá một phương, nhưng thiên chí tôn thì chính là đế, có thể đưa mắt nhìn xuống chư vương.
chí cao vô thượng
Nếu đổi lại là người khác tự tin nói có thể tiến vào thiên chí tôn trước mặt các nàng, có thể các nàng sẽ âm thầm lắc đầu, nhưng khi đối mặt với Mục Trần, các nàng lại mơ hồ cảm giác được, đó cũng không phải là chuyện không thề xảy ra.
người thanh niên trước mặt này, dù chưa từng nhận được chút tài nguyên tu luyện của Phù Đồ cổ tộc nào, nhưng vẫn có thể dựa vào sự cố gắng và nỗ lực của bản thân, từng bước từng bước một đi tới ngày hôm nay.
Hắn chỉ có thực lực thượng vị địa chí tôn, nhưng dù đối mặt với kẻ mạnh mẽ như thống lĩnh viêm ma, hắn vẫn có thể bức lui, chiến tích như vậy có lẽ cũng không kém bọn huyền la chút nào.
Có thể tường tượng, nếu Mục Trần cũng chung điểm xuất phát với họ, thì lúc này hắn sẽ bỏ xa người khác đến mức nào?
Thanh sương cùng thanh linh đều khẽ thở dài trong lòng một hơi, Mục Trần này thật không hổ là con trai của Tịnh di....
"Nhưng mà, dù ngươi có tiến vào thiên chí tôn cảnh, sợ rằng đi tới phù đồ cổ tộc cũng không có ích gì". Thanh linh không nhịn được nói, nàng cũng không nghĩ một linh phẩm thiên chí tôn là có thể làm loạn trong Phù Đồ cổ tộc được.
Mục Trần nghe vậy, cũng không nói gì cười cười.
Thanh sương thì lại có chút suy nghĩ, Phù Đồ cổ tộc dù có thể khiến tịnh di tình nguyện bị nhốt nhiều năm, cái này cũng không phải vì tịnh di sợ hãi, mà là vì muốn bảo vệ Mục Trần.
Khi đó mục trần còn chưa trưởng thành, cũng chính là điểm yếu lớn nhất của tịnh di.
Chỉ khi nào Mục Trần chân chính tiến vào thiên chí tôn thì cái điểm yếu này cũng sẽ trở nên nhỏ nhất, đến lúc đó, một khi Mục Trần xuất hiện ở Phù Đồ cổ tộc, Phù Đồ cổ tộc muốn tịnh di cam tâm chịu nhốt như trước chỉ sợ không còn là chuyện dễ dàng.
Khi đó, đối diện với đội hĩnh 2 mẹ con mạnh mẽ như thế, nếu những lão gia hoả trong phù đồ cổ tộc không muốn bỏ ra cái giá thương gân động cốt thì có lẽ thật sự cũng không làm gì được họ.
Bởi vì bọn họ đã bỏ phí cơ hội tốt nhất, tội tử từng bị bọn họ lãng quên đã trưởng thành đến mức bọn họ không làm gì nổi rồi.
Mục trần cũng không biết thanh sương đang nghĩ gì, ánh mắt hắn nhìn nơi xa, nói:"Mục đích của ngươi cũng là Bát Bộ Phù Đồ sao? Nếu thế, ta cũng không để cho ngươi được".
Hiện giờ hắn đã tu thành "Nhất khí hoá tam thanh", nếu lại có thể có thêm "Bát Bộ Phù Đồ", một trong 36 tuyệt thế thần thông nữa thì, chỉ cần hắn tiến vào đại viên mãn, cho dù là đối mặt với Linh Phẩm Thiên Chí tôn, hắn cũng có sức chống lại.
Thanh sương nghe vậy, ngược lại lắc đầu một cái, âm thanh trong trẻo lạnh lùng "Ngươi không cần để tâm đến ta, cứ nghĩ cách làm sao tranh đoạt bát bộ phù đồ từ tay Huyền La, Mặc Tâm đi, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho ngươi đạt được mục đích đâu"
Mục Trần thản nhiên cười một tiếng, nói "Nếu bọn chúng muốn đấu thì cứ việc tới đây, muốn buộc ta lui lại thì phải xem chúng có bản lĩnh này không đã"
Nghe lời của hắn, thanh linh đứng cạnh, trong con ngươi không nhịn được mà thoáng hiện một tia sáng kì dị, ánh mắt dán lên người Mục Trần, dù sao những năm này, trong lứa trẻ phù đồ cổ tộc, danh tiếng của Huyền La, Mặc Tâm quá mức vang dội, trong thanh mạch các nàng, dù là người xuất sắc nhất như thanh linh cũng không thề so sánh được với bọn họ.
Nhưng mục trần trước mắt, dù đối diện với Huyền La, Mặc Tâm cũng không chút nào sợ hãi, sự tự tin tiêu sái như vậy khiến cho trái tim thanh linh cũng trở nên loạn nhịp.
"Nhưng ngươi chớ có coi thường, nghe nói huyền la cùng mặc tâm cũng đã tu thành một đạo chuẩn tuyệt thế thần thông, trong cùng đẳng cấp có thể nói là tiểu vô địch". Thanh sương nhắc nhở.
"Chuẩn tuyệt thế thần thông sao?"
Ánh mắt Mục Trần ngưng lại, nhưng cũng không tỏ vẻ quá mức ngoài dự liệu, tốt xấu gì thì huyền la, mặc tâm cùng coi như là 2 kẻ xuất sắc nhất đồng lứa của Phù Đồ cổ tộc, nếu không có thủ đoạn cuối cùng nào đó thì hắn cũng không tin.
"Ta không xem thương bọn chúng, chỉ hy vọng bọn chúng cũng đừng coi thường ta, nếu không sợ rằng sẽ trả giá không nhỏ đâu". Mục trần ngưng mắt nhìn nơi xa xa, mỉm cười nói.
Thanh sương nhìn thanh niên trước mặt, dù hắn trầm ổn nội liễm, nhưng vẫn khó che dấu được ý chí sắc bén trên người, thì nàng cũng khẽ cắn môi đỏ mọng, sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ mong đợi.
Bởi vì nàng cũng muốn biết, khi Mục Trần chạm trán cùng bọn Huyền La, Mặc Tâm, thì rốt cục ai mới là kẻ xuất sắc nhất trong lứa trẻ Phù Đồ cố tộc...
Nguyên 1 chương ngôi tán phét, câu được 2 em gái, nhưng các chú cũng đừng mơ tưởng harem gì đi, vì theo thâm niên nhiều năm của anh thì méo có chuyện mục nó hốt 2 em này đâu, lảm tĩnh cùng tiêu tiêu cũng đừng mơ, chỉ sợ cửu u cũng 50% ra rìa rồi.
← Ch. 1327 | Ch. 1329 → |