Vay nóng Tima

Truyện:Đấu Phá Thương Khung - Chương 0738

Đấu Phá Thương Khung
Trọn bộ 1639 chương
Chương 0738: Hách Gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-1639)

Siêu sale Shopee


Huyết Chiến dong binh đoàn từ Thanh Sơn Trấn cho đến phương viên trăm dặm xung quanh xưa nay là đại dong binh đoàn tiếng tăm vang dội. Có thể tồn tại cạnh địa vực như Ma Thú sơn mạch này mà vẫn duy trì được địa vị, đã cho thấy họ cường hãn như thế nào, nhưng bắt đầu từ khi một năm trước dong binh đoàn Xà Sào này chiếm cứ đã có những biến hóa ngất trời xảy ra!

Xà Sào dong binh đoàn cũng là thế lực rất mạnh xung quanh địa vực của Ma Thú sơn mạch, cùng tranh đấu với Huyết Chiến dong binh đoàn đều là tám lạng nửa cân, trong tình huống bình thường, chỉ có thể nhìn nhau chứ không thể gây ra áp đảo gì. Nhưng Huyết Chiến dong binh đoàn ỷ vào có kẻ chống lưng, cương ngạnh mà lấn áp.

Mà bối cảnh của Xà Sào dong binh đoàn ai nấy đều biết là của Hắc Nham Thành Hách gia, một gia tộc có thể được coi là Danh môn vọng tộc tại Đông Bắc địa vực của Đế Quốc, thanh thế dù không bằng Đế quốc tam đại gia tộc nhưng cũng không thể xem thường. Nguyên ngân là vì gia chủ của bọn họ đường đường là một Tứ Tinh Đấu Vương cường giả!

Đấu Vương, riêng tại Gia Mã đế quốc là có đẳng cấp cùng phân lượng rất oai danh! Đủ khiến cho đa số kẻ khác phải kính nể, bởi đạt được giai vị này, có thể đã xem là một cường giả chân chính.

Đấu Linh so với Đấu Vương, là lạch trời trong tu luyện đấu khí, thực lực khác biệt vô cùng lớn. Tuy Đấu Linh cường giả tại Gia Mã đế quốc không dám nói là nhiều như cát trong sa mạc, nhưng tiện tay quơ một phát cũng hốt được một nắm đầy. Nhưng Đấu Vương thì phóng nhãn khắp Gia Mã đế quốc, chỉ sợ sẽ không quá trăm người. Như vậy đủ để thấy được sự chênh lệch của hai cấp bậc này!

Huyết Chiến dong binh đoàn đội trưởng, là một gã thất tinh Đấu Linh, mà Xà Sào dong binh đoàn cũng chỉ là một gã bát tinh Đấu Linh cường giả, hai người không sai biệt nhiều lắm, có đánh nhau cũng khó có thể phân cao thấp, trong một năm không ngừng giao phong, vẫn là Xà Sào dong binh đoàn chiếm ưu thế, chính là vì Xà Sào dong binh đoàn có thể mượn được không ít cường giả Hách trợ chiến.

Xà Sào dong binh đoàn đội trưởng là con rể Hách gia nhưng lại rất được Hách gia gia chủ gia gia chủ ưa thích, nên loại chuyện này lão cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ, cho mượn cường giả gia tộc, dù sao với lão Huyết Chiến dong binh đoàn cũng chỉ là một cái dong binh đoàn nho nhỏ mà thôi, muốn chém muốn giết lúc nào không được.

Lần Tiêu Viêm gặp Tạp Cương và Linh Nhi cũng là lúc Huyết Chiến dong binh đoàn đang lâm vào cảnh khốn cùng, tên đội trưởng của Xà Sào dong binh đoàn đã mời đến hai gã Lục tinh Đấu Linh cường giả Hách gia hỗ trợ, do đó đã áp đảo lực lượng thượng tầng của Huyết Chiến dong binh đoàn. Nhìn thấy thủ lĩnh chiến bại, Huyết Chiến dong binh đoàn tự nhiên sĩ khí không còn, khó lòng chống đỡ được thế công của Xà Sào. Nếu không phải gặp Tiêu Viêm, e rằng Huyết Chiến dong binh đoàn đã chôn vùi toàn bộ binh tướng tại Thanh Sơn trấn.

Tiêu Viêm khi cứu Tạp Cương và Linh Nhi xong, vẫn điềm nhiên chưa ra tay giải nguy cho Huyết Chiến dong binh đoàn. Bởi giữa hắn và bọn họ nào có chút giao tình gì, cứu Tạp Cương vì dù sao cũng biết mặt, sau khi cho hắn năm cái "Hỏa Liên Bình" liền đứng xem. Có năm cái "Hỏa Liên Bình" này đối phó với một ít Đấu Linh khác, cũng là thừa đủ!

Đúng như hắn sở liệu, sau khi được Tiêu Viêm tặng cho năm cái Hỏa Liên Bình, Tạp Cương đã kịp vãn hồi hiểm cảnh tránh cho Huyết Chiến dong binh đoàn bị hủy diệt, ba cái Hỏa Liên Bình ném ra đã khiến Xà Sào đội trưởng cùng hai gã Cường giả Hách gia hai chết một thương, đả kích nặng nề vậy, khiến cho cục diện đột ngột thay đổi, Xà Sào dong binh đoàn cứ thế thây rơi đầy đất máu đẫm mặt đường.

Gặp nạn mà không bị tiêu diệt, khiến danh vọng Huyết Chiến dong binh đoàn đột nhiên bạo trướng, trong một tháng ngắn ngủi, trục xuất toàn bộ thành viên Xà Sào dong binh đoàn ra khỏi Thanh Sơn trấn, dĩ nhiên, bọn họ cũng biết, sự tình này tất kinh động đến Hách gia, thậm chí đã truyền đến tai Hách gia gia chủ. Bởi cả con rể và hai tên cường giả hiện trạng thê thảm đến thế kia đều liên quan trực tiếp đến lão, tổn thất như thê, há có thể bỏ qua.

Biết thì biết vậy, nhưng không thể đơn giản mà vứt bỏ thành quả cực khổ nhiều năm mới có như vậy được đã khiến cho nội bộ Huyết Chiến dong binh đoàn bắt đầu phân chia, trong khi gần xác định được kết quả thì rụng rời phát hiện, Hách gia cường giả đã tề tựu tại Thanh Sơn trấn, hơn nữa, khiến bọn họ nghe mà kinh hãi tuyệt vọng, chính là lão gia chủ Hách gia, vị Đấu Vương cường giả kia cũng đã tới!

Dưới thực lực khủng khiếp của Đấu Vương cường giả, phòng vệ của Huyết Chiến dong binh đoàn đều bị đập nát dưới độc thủ của vị Hách gia gia chủ kia. Trong lúc đầy tuyệt vọng và bất đắc dĩ, thì may thay Tạp Cương len lén đem cái ngọc bài mà Tiêu Viêm cho hắn lúc đó, bóp nát.

Tuy hắn cũng không rõ, liệu Tiêu Viêm cuối cùng có khả năng làm đối thủ của Gia chủ Hách gia hay không, nhưng vào lúc này, Tiêu Viêm rõ ràng là cọng cỏ duy nhất cho bọn họ bấu ví cầu sinh mạng, nên dù không tin tưởng lắm, Tạp Cương vẫn cắn răng bóp vỡ ngọc bài...

.......

Nơi Huyết Chiến dong binh đoàn trú quân, đúng ra đầy rẫy tiếng cười mắng trêu đùa, giờ chìm vào trong tĩnh lặng rợn người, hàng trăm đoàn viên cùng gia quyến đều đã bị áp giải đến quảng trường thường ngày dùng làm nơi tập luyện. Lúc này, xung quanh đầy rẫy hộ vệ của Hách gia trông giữ, ánh mắt âm hàn lãnh khốc khiến cho cả đám hài tử cũng phải nín thinh, khóc một tiếng cũng không dám, bởi trước mắt, hơn mười thi thể cụt đầu máu me lai láng tràn trên mặt đất đã làm gương cảnh cáo.

Trên cầu thang đối diện, một cái ghế dựa lớn phủ dày đệm lông êm ái, có một lão già vận hoa phục, sắc mặt âm trầm, đang quan sát bình ngọc nắm chặt trong tay, từ từ ngẩng đầu lên quét mắt nhìn đến bọn người Huyết Chiến dong binh đoàn.

"Các ngươi chính là dựa vào vật này, mà đánh chết hai cường giả Hách gia ta, làm trọng thương rể quí của ta sao?" nắm nắm bình ngọc với vẻ hứng thú, lão già liếc mắt loang loáng, dùng một giọng nói lạnh lẽo đầy đe dọa.

Trên quảng trường xao động một phen, lúc sau đã thấy Tạp Cương đôi môi mấp máy, loạng choạng tiến lên, khàn giọng: "Bình ngọc này là do ta làm ra, muốn chém muốn giết tùy ngươi xử trí, chỉ xin gia chủ ngài đại nhân đại lượng, có thể tha cho nam phụ lão ấu của Huyết Chiến dong binh đoàn, họ cái gì cũng không biết, cũng đều không liên quan a!"

Phía sau Tạp Cương lúc này là một gã trung niên sắc mặt tái nhợt, từ quần áo trên người cho thấy địa vị trong Đoàn không thấp, mà bây giờ cũng chỉ có thể cười thảm khóc không thành tiếng. Tuy hắn là Đấu Linh cấp bậc, nhưng hắn biết, đặt trước mặt lão gia chủ Hách gia, căn bản không đỡ nổi một quyền, bởi lúc trước bản thân hắn đã bị lão một chưởng đả thương.

"Nhị thúc, người ngươi không sao chứ?" Linh Nhi lúc này hai mắt đỏ bừng, dìu hắn lên, trong thanh âm đã có chút nghẹn ngào.

"Ài, không có việc gì..." Gã trung niên chua xót: "Bây giờ tạm thời không sao, nhưng chốc nữa a, nơi đây sẽ tràn ngập máu tươi rồi!"

"Sẽ không đâu... Chỉ cần Tiêu Viêm tiên sinh có thể tới, chúng ta nhất định sẽ không có việc gì!" Linh Nhi vội vàng lắc đầu, cắn nát bờ môi, âm thầm cầu khẩn.

"Tiêu Viêm tiên sinh? Là kẻ thần bí đã cho các ngươi Hỏa Liên Bình đó sao? Dù hắn có trùng tên với vị minh chủ Viêm Minh cường đại nhất của đế quốc, nhưng hạng người như thế sao lại kết bạn với các ngươi được chứ?" Trung niên nhân tự giễu lắc đầu, cũng không hề hi vọng đến việc này nữa.

Linh Nhi đôi môi giật giật, nhưng cũng không phản bác, bởi giờ này phía trên cao kia, là kẻ có thể ngay lập tức trong cái phất tay, có thể đồ sát toàn bộ Huyết Chiến dong binh đoàn, là Đấu Vương cường giả hàng thật giá thật, rồi lại nhớ đến niên kỷ của Tiêu Viêm, ánh mắt thoáng lên chút bi ai.

Trong lúc Linh Nhi cùng tên trung niên nói chuyện, Hách gia chủ bóp chặt bình ngọc nơi bàn tay lông lá rậm rạp, thoáng nhíu nhíu mày, rồi đột nhiên sau đó ném nó ra. Một quầng sáng lóa lên cùng với tiếng nổ cực mạnh như sét đánh vang lên, trên quảng trường liền xuất hiện một cái hố rộng chừng hơn trượng. :

"Thứ này ngươi làm thế nào chế tạo?" Ánh mắt khẽ chuyển hướng đến Tạp Cương, Hách gia chủ âm lãnh nói.

"Lúc ta săn bắt ma thú trong núi, vô tình nhặt được." nghe vậy, Tạp Cương cúi đầu lẫn tránh tia nhìn săm soi của lão, xem ra, lão gia hỏa này đối với Hỏa Liên Bình đã nảy lòng tham, nhưng hắn lại không muốn bán đứng Tiêu Viêm, vì sợ mình sẽ gây nên phiền phức không đáng cho ân nhân.

Tạp Cương tuy rằng trả lời rất nhanh, nhưng biểu hiện của hắn làm sao qua mặt được lão hồ ly Hách gia chủ này, chỉ nghe một tiếng cười nhạt, bàn tay lão tùy ý vung ra, một cỗ kình khí bạo ngược theo đó mà tầng tầng lớp lớp nện xuống người Tạp Cương.

"Oa, phốc.. ọc!"

Dính phải trọng chưởng, Tạp Cương lập tức phun máu đương trường. Thân thể bị chấn bay, trượt dài trên mặt đất có mười thước dư, mà ngay khi vừa dừng lại đã có hai gã hộ vệ Hách gia hung hăng đá văng về chỗ cũ.

" Cho ngươi thêm một cơ hội, nói, có khi ta sẽ tha cho không giết à!" Hách gia gia chủ khẽ lau lau bàn tay lên chiếc khăn trên bàn trà, thản nhiên.

"Ta đã nói, là ta tại Ma Thú sơn mạch nhặt được." Tạp Cương sắc mặt trắng bệch, trên khóe miệng máu không ngừng rỉ ra, thân thể té nằm trên đất nhưng vẫn ngẩng đầu trợn mắt nhìn chằm chằm Hách gia gia chủ, có chút ê ẩm khó nhọc nói.

Bàn tay đang lau chùi chợt dừng lại, nét mặt Hách gia gia chủ dần dần xám lại, âm trầm cực độ, chậm rãi đứng dậy đi xuống quảng trường tới trước mặt Tạp Cương, lạnh lùng nhìn hắn đang cắn răng nhịn đau, khóe miệng chợt nhếch lên. Bàn chân đột ngột nâng cao, chung hăng đạp mạnh xuống đầu Tạp Cương, xem lực đạo, nếu bị đạp phải, đầu của Tạp Cương có cứng cũng giống như gặp vó ngựa nện lên mặt đất mà tung tóe vỡ nát tức thì.

Thấy thảm cảnh sắp xảy ra, trên quảng trường nhất thời vang lên từng tiếng la hét chói tai.

Nghe những âm thanh ầm ĩ xung quanh, Hách gia gia chủ mặt càng dữ tợn hơn, ngay khi bàn chân còn cách đầu Tạp Cương chừng một thốn, thì một giọng nói đầy bình thản vang lên khiến cả quảng trường đột nhiên im bặt. Mà bàn chân khoảnh khắc đó cũng hoàn toàn khựng lại.

"Cứ đạp xuống đi, rồi chút nữa đem đầu ngươi ra thử lại xem thế nào nhé.. !"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1639)