Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu Phá Thương Khung - Chương 0819

Đấu Phá Thương Khung
Trọn bộ 1639 chương
Chương 0819: Đắc thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1639)

Siêu sale Shopee


Trong đại sảnh, bầu không khí yên tĩnh kéo dài chừng hơn một phút, Tề Sơn cuối cùng không nhịn được, giọng nói âm dương quái khí vang lên:

"Ta nói Diêm lão đầu à, mặc dù ngươi luyện chế Đấu Linh đan tỷ lệ thành công cực thấp nhưng cũng không cần đề cao mai Đấu Linh đan này quá chứ."

Nghe Tề Sơn nói như vậy, Thiên Dược Phường, Diệp lão ánh mắt nhàn nhạt quét qua hắn một cái, cười lạnh nói:

"Có lẽ luận về luyện dược ta kém hơn ngươi, nhưng so về nhãn lực nhận biết đan dược thì lão phu ta quả thật không sợ ngươi."

Bị Diêm lão nói như vậy, Tê Sơn cũng có chút phẫn nộ nhưng đành phải kìm chế lại. Nếu bàn về năng lực nhận biết đan dược thì hắn không nhận kém hơn người trước mặt cũng không được.

"Vị tiên sinh này, ngươi thật sự định dùng Đấu Linh đan này để đổi lấy ba vị dược liệu đó?"

Diêu phường chủ vẻ mặt tươi cười nhìn Tiêu Viêm, trong thanh âm hơi có chút không yên. Đấu Linh đan này giá trị so với ba gốc dược tài kia quả thật cao hơn nhiều. Cuộc trao đổi này nàng thậm chí cam nguyện gạt Tề Sơn sang một bên. Ngay cả Diệp lão cũng hết lời tán thưởng mai Đấu Linh đan này thì tuyệt đối là một ngũ phẩm đan dược thượng phẩm trong thượng phẩm. Thiên Dược Phường mặc dù kiêng kị Tề Sơn nhưng cũng không phải là quá e ngại.

Vẻ không yên tâm trong giọng nói của Diêu phường chủ, Tiêu Viêm hoàn toàn có thể hiểu được. Hắn tự nhiên biết Đấu Linh đan giá trị vượt xa so với ba gốc dược tài này. Nhưng trong nạp giới hắn hiện tại chỉ có một khoả ngũ phẩm đan dược này do lúc trước luyện chế còn thừa. Đan dược khác thì hắn còn một ít nhưng phẩm chất so với Đấu Linh đan còn cao hơn nhiều, còn cấp thấp thì không thể đổi được. Lần này cũng chỉ có thể để lão bản nương Thiên Dược Phường chiếm chút tiện nghi vậy. Nhưng mà hoàn hảo là với sự âm thầm nhắc nhở lúc trước của nàng, Tiêu Viêm quả thật có hảo cảm, cho nên để nàng chiếm chút tiện nghi cũng không phải là chuyện lớn.

"Nếu Diêu phường chủ không có ý kiến, như vậy ta liền tiếp thu ba vị dược tài này." Tiêu Viêm mỉm cười, gật đầu nói.

Nghe vậy, Diêu phường chủ trên mặt xuất hiện vẻ mừng như điên, nhưng vừa định gật đầu thì bên kia Tề Sơn tức giận, vỗ mạnh một cái lên bàn ghế, nói "Đợi một chút!"

Bị Tề Sơn cắt đứt lời nói, Diêu phường chủ ánh mắt hơi trầm xuống, chuyển hướng Tề Sơn, thanh âm đè nén một chút tức giận:

"Tề lão, thiếp thân tôn trọng ngươi là người có danh vọng lớn trong Hắc Hoàng Thành, xin đừng để Thiên Dược Phường chúng ta đối với ngươi xuống lệnh cấm túc!"

Thiên Dược Phường có thể tại Hắc Hoàng Thành có sinh ý thịnh vượng, lại có Diêm lão có thực lực Luyện dược sư như vậy tương trợ, tự nhiên cũng không có khả năng để người khác tự do chà đạp. Mặc dù Tề Sơn bối cảnh không kém nhưng cũng không có khả năng ngồi lên đầu họ.

Nghe Diêu phưởng chủ tức giận nói, Tề Sơn sắc mặt cũng hơi đổi, chợt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, nói:

"Không phải là Đấu Linh đan sao, chẳng lẽ ngươi cho rằng lão phu không thể có sao?"

"Thình, thịch."

Lời vừa dứt, bàn tay của Tề Sơn nhoáng lên, một chiếc bình ngọc nhanh như chớp hiện ra, đặt thật mạnh lên trên bàn.

Nhìn cử động của Tề Sơn như vậy, trong đại sảnh nhất thời nổi lên một trận âm thanh xôn xao, mọi ánh mắt nhìn về phía Tề Sơn lộ ra vẻ không thể tin được. Hôm nay lão gia hoả này có uống lộn thuốc không? Không những không chiếm tiện nghi của người khác mà ngược lại còn xuất ra cả Đấu Linh đan?

Đối với những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, trong lòng của Tề Sơn cũng đang chảy máu. Hắn hiện đang muốn luyện chế một hoàn lục phẩm đan dược, mà tài liệu chủ yếu chính là Ngọc Cốt quả, bởi vậy hắn mới ôm tâm lý nhất định phải đoạt được vật phẩm này. Hơn nữa lại bị Tiêu Viêm kích thích cạnh tranh. Nếu sau này truyền ra ngoài, thủ tịch luyện dược sư Hắc Hoàng Tông ngay cả một gã mao đầu tiểu tử cũng không thể cạnh tranh được thì làm sao hắn có thể chịu nổi mối nhục nhã này.

Dưới hai nguyên nhân thúc dục này, Tề Sơn mới căn răng chịu đựng đau lòng đem mai Đấu Linh đan duy nhất ra đấu giá.

Mà trước hành động của Tề Sơn như vậy cũng khiến cho Diêu phường chủ cùng với Diêm lão bên cạnh ngoài ý muốn. Bọn họ chưa từng nghĩ tới có thể chiếm được tiện nghi trên người lão gia hoả này. Hai người liếc nhìn nhau một cái, trên mặt lộ vẻ khó xử.

Chần chờ một lát, Diêm lão mới chậm rãi vươn nay lấy bình ngọc, sau đó đem đan dược bên trong đổ ra, ánh mắt đảo qua, hơi nhíu mày.

Đứng bên cạnh, Diêu phương chủ thấy vậy, trong lòng cũng trầm xuống nói:

"Diêm lão?"

"Xác thật cũng là Đấu Linh đan." Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Diêm lão liếc nhìn Tề Sơn một cái, thản nhiên nói: "Bất quá phẩm chất... không thể so với mai đan dược của tiểu hữu này."

"Nói hươu nói vượn! Lão phu đường đường là một gã lục phẩm luyện dược sư, luyện chế ra đan dược sao có thể kém hơn so với tiểu tử này được?" Nghe vậy, Tề Sơn nhất thời nổi trận lôi đình, tức giận nói.

Đối với sự tức giận của Tề Sơn, Diêm lão cũng không thèm để ý, mỗi tay cầm một viên đan dược lần lượt của Tề Sơn và Tiêu Viêm sau đó mở ra, hướng tới các luyện dược sư trong đại sảnh nói:

"Chư vị cũng đều là những luyện dược sư có thanh danh không nhỏ tại Hắc Hoàng Thành, một ít năng lực về nhận biết đan dược chắc là có, đây là hai quả Đấu Linh đan, chư vị thử nói ai hơn ai kém?"

Nghe lời này của Diêm lão, trong đại sảnh những đạo ánh mắt nhất thời bắn ra, sau đó chậm rãi quét lên hai viên đan dược, cuối cùng sắc mặt đều hiện lên một chút cổ quái. Hai viên đan dược đó, bất luận là tỷ lệ hay đan khí phát tán thì mai của Tiêu Viêm không thể nghi ngờ so với Tề Sơn thì hơn hẳn một bậc.

Công hiệu của Đấu Linh đan, nếu như là Đấu vương cường giả phục dùng thì thực lực có thể tăng lên một tinh. Nhưng mà loại tăng cường này cũng có thất bại, mà thất bại này hoàn toàn là xem phẩm chất và trình độ của đan dược. Nói đơn giản, nếu hai Đấu vương cùng dùng Đấu Linh đan của Tiêu Viêm và Tề Sơn thì tuyệt đối người trước sẽ có xác xuất thành công lớn hơn.

Mà một gã Đấu vương chỉ có thể dùng một quả Đấu Linh đan, cho nên nếu muốn mua đan được chắc chắn sẽ dốc hết sức để cầu có được hoàn đan dược của Tiêu Viêm. So sánh như vậy có thể thấy ngay chênh lệch giữa hai người là rất rõ ràng.

Đương nhiên, mặc dù trong lòng đều biết hai viên thuốc này ai ưu ai kém nhưng cũng không có người nào lên tiếng, dù sao lúc này lên tiếng sợ là sẽ đắc tội với Tề Sơn. Chính vì vậy mà trong nhất thời đại sảnh lâm vào một trận trậm mặc.

Nhưng dù có trầm mặc nhưng tất cả những ánh mắt đều dừng vào tay bên phải của Diêm lão, nơi đặt Đấu Linh đan của Tiêu Viêm.

Một màn này tự nhiên là Tề Sơn cũng nhận thấy, tức thì da mặt lão có dầy cách mấy cũng không khỏi đỏ lên, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm dần dần hiện lên vẻ âm trầm. Hiển nhiên, với lão giả hẹp lượng thì chắc chắn đã đem việc này cùng Tiêu Viêm ghi hận trong lòng.

Diêm lão chậm rãi thu hồi hai tay, đem hai viên đan dược riêng rẽ đưa vào hai chiếc bình ngọc, đem một chiếc đưa đến trước mặt Tề Sơn, ý nghĩa không cần nói ai cũng biết.

"Nham tiên sinh, ba vị dược tài này thuộc về ngươi."

Nhìn thấy cử động của Diêm lão, Diêu phường chủ cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, hướng về phía Tiêu Viêm mỉm cười nói.

"Đa tạ!"

Tiêu Viêm trong lòng đồng dạng thở dài nhẹ nhõm. Ba vị dược tài này quả thật quá khó kiếm. Hắn từ Xuất Vân Đế Quốc chạy đến Hắc Giác Vực, vạn dăm xa xôi mà vẫn không tìm được nửa điểm tin tức của chúng. Hiện giờ vận may đến, nhất thời gặp được cả ba hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.

Cũng không để ý đến ánh mắt âm trầm, phẫn nộ của Tề Sơn phía sau lưng, Tiêu Viêm đem ba chiếc hộp ngọc trực tiếp dời qua trước mặt. Song khi định đưa chúng vào nạp giới thì sắc mặt hắn chợt biến, hắn cảm giác được từ phía sau một đạo kình phong hùng hồn đột nhiên đánh đến.

Đột ngột xuất hiện công kích, Tiêu Viêm tự nhiên biết ai ra tay, lập tức sắc mặt trở nên trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, đấu khí hùng hồn nóng bỏng như núi lửa phun trào từ trong cơ thể nháy mắt bùng phát ra.

Đấu khi phát ra được dẫn dắt bởi một ý niệm, trực tiếp hướng tới đạo công kích phía sau lao đến.

"Thình, thịch!"

Một đạo thanh âm trầm thấp do năng lượng nổ vang lên trong đại sảnh, một trận dao động năng lượng bùng phát, lan toả khiến mọi người trong đại sảnh vội vã tháo lui. Những đạo ánh mắt kinh dị nhìn chằm chằm về hướng Tiêu Viêm cả người đang được bao trùm trong đấu khí xanh biếc, cảm thụ trình độ hùng hồn của đấu khí, không ít người kinh hãi kêu lên thành tiếng.

"Đấu Hoàng?"

Sau khi chống đỡ đạo công kích đó, Tiêu Viêm sắc mặt âm lãnh, chậm rãi xoay người, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Tề Sơn đang biến sắc khi phát hiện thực lực của mình.

"Ha hả! Không nghĩ tới bằng hữu lại là một Đấu Hoàng cường giả, lão phu thật là mắt mù. Vừa rồi cảm xúc bất ổn, có chỗ đắc tội, mong thông cảm."

Thấy được vẻ lạnh lẽo và sát ý trong mắt của Tiêu Viêm, Tề Sơn vội vàng lui về sau hai bước, ha hả nói.

Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tề Sơn, Tiêu Viêm thanh âm lành lạnh nói:

"Chớ nghĩ rằng ngươi là thủ tịch luyện dược sư Hắc Hoàng Tông thì tại hạ không dám hạ sát thủ."

Lúc Tiêu Viêm nói chuyện, hai đạo thân ảnh cũng chậm rãi tiến tới bên cạnh hắn, ánh mắt không hề có hảo ý nhìn về phía Tề Sơn, xem bộ dạng thì chỉ cần Tiêu Viêm mở miệng sẽ lập tức ra tay đem lão già đáng ghét này vĩnh viễn lưu lại.

Lời nói của Tiêu Viêm cũng làm cho khuôn mặt của Tề Sơn xuất hiện một trận run rẩy. Nhưng vừa giao thủ qua một lần hắn biết thực lực của Tiêu Viêm không kém hơn so với hắn. Mặc dù nếu thật sự động thủ thì thắng bại còn chưa biết nhưng bên cạnh Tiêu Viêm còn có Tiểu Y Tiên cùng với Tử Nghiên cũng mơ hồ đem lại cho hắn cảm giác nguy hiểm. Chính bởi vậy hắn chỉ đành cười khan một tiếng, miệng cười mà lòng không cười, nói:

"Hiện tại người trẻ tuổi hoả khí càng ngày càng lớn, hy vọng lần sau gặp lại ngươi vẫn có thể có được ngạo khí đó."

Nói xong, Tề Sơn vung tay áo, mang theo lửa giận ngập trời, xoay người đi xuống thang lầu, sau đó biến mất trước ánh mắt soi mói của mọi người.

Nhìn thất Tề Sơn rời đi, những luyện dược sư còn lưu lại trong đại sảnh cũng biết nơi này không nên ở lại lâu, liền hướng Diêu phường chủ chắp tay làm thủ thế cáo từ rồi lục tục đi xuống lầu.

"Nham tiên sinh, thật tốt là lúc trước ngươi không ra tay, Tề Sơn tuy rằng không phải là chí cao nhưng tại Hắc Hoàng Thành có lực ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa dù sao hắn vẫn là thủ tịch luyện dược sư Hắc Hoàng Tông. Nếu hắn xảy ra chuyện thì Hắc Hoàng Tông quyết không bỏ qua."

Đợi đến khi gã luyện dược sư cuối cùng rời đi, Diêu phường chủ mới chậm rãi đi đến hướng Tiêu Viêm thở dài nói.

"Lão gia hoả này cũng không phải là loại người có lòng dạ rộng rãi. Nếu ngươi tại Hắc Hoàng Thành không có chuyện gì trọng yếu thì nên nhanh chóng rời đi."

"Ha, ha... Đa tại Diêu phường chủ nhắc nhở!"

Tiêu Viêm cũng không nói gì thêm, cười cười, xoay người đem dược liệu thu vào trong nạp giới rồi rời đi, bất chợt cước bộ ngưng lại, quay người nói:

"Diêu phường chủ, tại hạ có một chuyện muốn hỏi, không biết có thể nói hay không?"

"Nếu thiếp thân biết tất nhiên sẽ không dấu diếm." Diêu phường chủ ngẩn ra chợt cười nói.

Tiêu Viêm liếm môi, chần chờ một chút mới chậm rãi nói:

"Không biết Diêu phường chủ có nghe qua Bồ Đề Hoá Thể Tiên?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1639)