Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu Phá Thương Khung - Chương 0916

Đấu Phá Thương Khung
Trọn bộ 1639 chương
Chương 0916: Dưỡng Hồn Tiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1639)

Siêu sale Shopee


Nhìn ba chữ to màu đỏ, ánh mắt Tiêu Viêm thoáng ngưng trọng, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc, hắn chậm rãi đem thẻ trúc mở ra, bên trong liền lộ ra một hàng chữ nhỏ màu đỏ kèm theo vị huyết tinh khát máu đập vào mắt.

"Thiên Yêu Khôi, đây không phải là công pháp, cũng không phải là đấu kỹ tầm thường, mà là một kỹ năng khôi lỗi truyền thừa từ thời viễn cổ, tu luyện Thiên Yêu Khôi, cần hội tụ đủ ba điều kiện, thân thể, linh hồn, ma hạch. Lấy linh hồn dẫn đạo, lấy ma hạch làm tâm, phối chế cùng với rất nhiều loại tài liệu, cuối cùng thành tựu Yêu Khôi quý giá. Yêu Khôi chia làm ba cấp Thiên, Địa, Nhân. Cấp bậc cao hay thấp được quyết định bởi tài liệu cùng với chi hỏa luyện chế, uy lực vô cùng to lớn, không mừng không giận (NV: vô hỉ vô bi-DG), không biết đau đớn, không thể đả thương, quả thật là một loại vũ khí giết chóc."

Ánh mắt chậm rãi đảo qua dòng chữ màu đỏ trên thẻ trúc, vẻ kinh hãi trên mặt Tiêu Viêm càng lúc càng tăng. Loại kỹ năng khôi lỗi này hắn đã từng được nghe nói đến một lần, không nghĩ tới lại huyền bí như vậy.

Khi đọc đến chữ cuối cùng, Tiêu Viêm thở ra một hơi thật dài, trong lòng cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với cái gọi là Thiên Yêu Khôi, nếu có thể luyện chế được, chắc chắn bên người hắn sẽ có thêm một cận vệ luôn vâng lời, bất kể sống chết.

Lắc lắc đầu trong tiếng than sợ hãi, Tiêu Viêm đưa thẻ trúc cho đám người Tô Thiên, đám người họ sau khi tiếp nhận, trên nét mặt ai nấy đều hiện lên nét sợ hãi khi đọc những dòng chữ trên đó.

"Cái gọi là kỹ năng khôi lỗi này, ta cũng chỉ ngẫu nhiên đọc được trên một ít sách cổ nhưng chưa từng thấy qua phương pháp luyện chế bao giờ, không nghĩ tới Địa Ma lão quỷ còn có thể cất giấu thứ này, chỉ sợ ma hạch cấp 7 hỏa thuộc tính lúc nãy, chắc là do lão gia hỏa lưu lại nhằm luyện chế Thiêu Yêu Khôi." Xem xong, Tô Thiên chắt lưỡi sợ hãi than.

Tiêu Viêm gật đầu cười, đưa tay lấy khỏa ma hạch màu đỏ từ trong hộp gỗ, nhẹ chà sát trong lòng bàn tay, cảm thụ được cỗ lực lượng bàng bạc bên trong, nét tươi cười trên gương mặt càng lúc càng đậm.

"Bất quá phương pháp luyện chế Thiên Yêu Khôi cũng có chút huyết tinh, lấy thân thể người, linh hồn, tái phối với ma hạch, ba thứ tề tụ, phối hợp với phương pháp luyện chế độc đáo, có lẽ sẽ luyện chế ra một thứ có lực lượng cực kỳ kinh người." Tô Thiên lắc lắc đầu, đem thẻ trúc trả lại cho Tiêu Viêm, nói tiếp: "Thứ này, ngươi cũng giữ đi, trong học viện xuất hiện thứ đồ này cũng không tốt lắm, ngươi nếu muốn xông xáo Trung Châu, ngươi giữ nó thích hợp hơn."

"Đa tạ đại trưởng lão!"

Thấy thế, Tiêu Viên cười, cũng không hề tỏ ra khách khí, quả thật hắn rất có hứng thú với Thiên Yêu Khôi trân quý này, hơn nữa, ngoại trừ một số loại tài liệu, theo lời trong thẻ trúc, thân thể, linh hồn, ma hạch, ba thứ này hắn đã có đủ, nói không chừng hắn lại có thể đem cái gọi là Thiên Yêu Khôi chế luyện thành công.

Đem thẻ trúc cùng với Lộng Diễm Quyết thu vào trong nạp giới, Tiêu Viêm ngắm nhìn bốn phía, nơi này ngoại trừ một ít đấu kỹ, công pháp, chẳng có thứ gì lọt vào mắt hắn, mấy thứ đồ tốt nhất đã được lấy đi, ở đây cũng chỉ còn những loại dược liệu quý hiếm có chút tác dụng đối với hắn, bởi vậy hắn cũng không ngần ngại mà thu thập hết, biết đâu ngày sau lại có lúc dùng đến.

Đem tất cả những đồ vật này nọ lục soát xong, Tiêu Viêm vẫn chưa ngừng tay, trong khố phòng dù chỉ còn những thứ không đáng lọt vào mắt hắn nhưng đối với Tiêu Viêm, đó cũng là một số tiền của phi nghĩa, Tiêu Môn mới thành lập trong thời gian ngắn, căn cơ vốn mỏng, sẽ không có nhiều công pháp cũng như đấu kỹ cung ứng cho môn nhân tu luyện, hiện giờ vơ vét Ma Viêm cốc, cũng đã miễn được rất nhiều phiền phức sau này.

Nhìn thấy Tiêu Viêm ngừng tay, Tiêu Lệ mới cười cười, gọi một ít nhân thủ của Tiêu Môn vào, sau đó dùng nạp giới đem những thứ còn lại, không bỏ sót chút gì mang đi toàn bộ, sau đó, nhìn khố phòng trống rỗng, mỗi người đều nở một nụ cười thỏa mãn, nghênh ngang rời đi.

Sau khi lục soát Ma Viêm cốc, Tiêu Viêm để lại một ít Tiêu Môn đệ tử đóng lại ở chỗ này, còn đoàn người bọn họ trực tiếp bay về Nội Viện, hiện giờ sự tình của Tiêu Viêm rất nhiều, không đề cập tới việc luyện chế Thiên Yêu Khôi, chỉ riêng việc khẩn yếu nhất là trong vòng mười ngày, phải luyện chế được một loại đan dược có thể làm dịu linh hồn, bằng không một khi linh hồn của Thiên Hỏa Tôn Giả tiêu tán hết, hung hồn đang bị phong ấn trong nạp giới lại xông ra lần nữa, đương nhiên, ngoại trừ việc tổn thất hung hồn, nghiêm trọng nhất là mất đi sự trợ lực của Thiên Hỏa Tôn Giả trong tương lai.

Tiêu Viêm phi thường rõ ràng, đợi đến khi Thiên Hỏa Tôn Giả khôi phục thực lực, hắn sẽ có được ưu đãi đến chừng nào, lúc đó, dù có là Hồn Điện, e rằng cũng phải lo lắng không thôi. Theo hiểu biết của hắn, bên trong Hồn Điện, ngoại trừ những hộ pháp, bên trên còn có một số người được gọi là Tôn lão. Với địa vị của Tôn lão, e rằng chỉ thấp hơn vị Điện chủ thần bí một chút, bởi vậy có thể thấy được, cấp bậc Đấu Tôn cường giả, mặc dù là Hồn Điện, cũng không thể dễ dàng xem thường.

Hơn nữa, hắn cũng mong nhanh chóng đi đến Trung Châu, nơi đó cường giả như mây, nhất là những người có năng lực tham gia Đan hội, đều có thực lực cũng như bối cảnh không nhỏ, nếu hắn không có sự chuẩn bị, e rằng bị người khác ăn đến xương cốt cũng không chừa, cá lớn nuốt cá bé, đó là định luật không đổi ở bất cứ nơi đâu.

Sở dĩ Tiêu Viêm phải trong thời gian ngắn đem tất cả hậu chiêu chuẩn bị, như vậy hắn mới có thể vốn liếng sinh tồn tại vùng đất Trung Châu rộng lớn.

Trở lại Nội Viện, Tiêu Viêm lập tức chui vào những nơi tồn trữ dược liệu, ở nơi nào, hắn cũng tranh thủ từng giây để luyện chế ra đan dược làm dịu linh hồn.

Thời gian mười ngày có chút gấp gáp, nếu quay trở về quá khứ, Tiêu Viêm cơ hồ không cách nào hoàn thành chuyện này, tuy nhiên, trước khi Dược Lão bị bắt đã lưu lại cho Tiêu Viêm một bảo tàng vô cùng phong phú, cũng may là hắn đã biết được khá nhiều phương thuốc, có những phương thuốc này, Tiêu Viêm mới có thể đúng bệnh hốt thuốc mà không cần nước đến chân mới nhảy, luống cuống đi tìm phương thuốc.

Đan dược tẩm bổ linh hồn, nghe có vẻ hơi chút nghịch thiên nên vô cùng hiếm thấy, nhưng Dược Lão cũng không hổ với cái tên Dược Tôn Giả, sau khi Tiêu Viêm đổ công sức tìm tòi khoảng một giờ, rốt cuộc cũng tìm được trong đống dược phương một loại đan dược thích hợp với Thiên Hỏa Tôn Giả.

Dưỡng Hồn Tiên.

Đan dược này, phẩm chất cũng không quá cao, chỉ ước chừng Ngũ phẩm, luyện chế cũng không quá rườm rà, chỗ thiếu hụt duy nhất là dược liệu cần thiết quá mức nghịch thiên, cũng may hiện giờ số dược liệu Tiêu Viêm có trong tay cực kỳ phong phú, hơn nữa Nội Viện tàng trữ nhiều năm như vậy, cho nên cũng không quá mức đau đầu.

Sau khi tìm được tất cả các loại dược liệu cần thiết để luyện chế Dưỡng Hồn Tiên, Tiêu Viêm mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó xuất ra dược đỉnh, hỏa diễm từ ngón tay chầm chậm tuôn ra, hắn bắt đầu đếm ngược thời gian linh hồn tiêu tán của Thiên Hỏa Tôn Giả mà phấn đấu luyện chế, có lẽ do nguyên nhân thời gian hạn chế, khiến Tiêu Viêm có phần vội vàng, nên hai lần luyện chế đầu tiên đều hoàn toàn thất bại, đến lúc này, Tiêu Viêm rốt cuộc mới nhận ra vấn đề, bèn điều chỉnh cân bằng tâm trạng, từ đó việc luyện chế mới từng bước đi vào quỹ đạo.

Lần luyện chế này ước chừng đã kéo dài ba ngày, vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, Dưỡng Hồn Tiên thoạt nhìn có vẻ không khó luyện chế nhưng vô cùng tốn thời gian, trước khi đan thành, Tiêu Viêm vẫn không chút dao động, vẫn duy trì ngọn lửa ổn định, chậm rãi rèn luyện đoàn chất lỏng tựa như Phỉ Thúy trong dược đỉnh.

Với tâm tính bình thản như vậy, lần luyện chế này đã không còn vấn đề gì xảy ra, tại ngày luyện chế thứ năm, hai mắt đang đóng chặt của Tiêu Viêm rốt cuộc cũng mở ra, bàn tay vung lên, một đoàn chất lỏng như Phỉ Thúy sáng bóng liền từ trong dược đỉnh bay vút ra, sau đó trôi nổi trước mặt Tiêu Viêm.

Nhìn đoàn chất lỏng như Phỉ Thúy bừng bừng tràn ngập sinh cơ, Tiêu Viêm mới thở phào nhẹ nhõm. Nhẹ nhàng nâng giới chỉ màu trắng trên tay, ngón tay khẽ dẫn động, đoàn chất lỏng liền phiêu phiêu bay đến, sau đó dừng trên giới chỉ, chậm rãi xâm nhập vào bên trong.

Dưỡng Hồn Tiên dần dần thấm vào, giới chỉ màu trắng vốn đã an tĩnh hơn mấy ngày rốt cuộc phát ra một chút ánh sáng sáng ngời, bên trong luồng ánh sáng, Tiêu Viêm có thể cảm nhận được cỗ linh hồn ngủ say trong giới chỉ, đang chậm rãi thức tỉnh.

Ngay lúc giọt Dưỡng Hồn Tiên cuối cùng dung nhập vào trong giới chỉ, linh hồn bên trong đã có chút sinh khí, một âm thanh già nua tràn ngập cảm kích truyền ra.

"Ha hả, Tiêu Viêm, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Lần này, xem như lão phu thiếu ngươi một cái nhân tình."

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tiêu Viêm mới thở phào một hơi như trút được gánh nặng, lau mồ hôi trên trán, Tiêu Viêm cười nói:

"Diệu lão tiên sinh nói chuyện này làm gì, nếu lần vừa rồi lão tiên sinh không ra tay giải quyết hung hồn, ta đây đã có thể gặp xui xẻo rồi."

"Giải quyết hung hồn là do ta muốn cướp lấy lực lượng linh hồn của nó, vốn không có quan hệ tới ngươi, ngươi cũng không cần nói nhiều làm gì, lão phu không phải là người không phân biệt được ân oán." Bên trong giới chỉ truyền đến tiếng cười của Thiên Hỏa Tôn Giả.

Nghe vậy Tiêu Viêm cũng chỉ có thể tiếp nhận, được một gã Đấu Tôn ghi nhận món nợ ân tình, hắn tự nhiên cũng không cự tuyệt.

Thu dược đỉnh vào trong nạp giới, thoáng sửa sang lại quần áo, Tiêu Viêm đứng dậy, cất bước đi ra khỏi khố phòng, vừa đi vừa nói: "Diệu lão tiên sinh vừa mới thức tỉnh, hay là nghỉ ngơi nhiều một chút đi, chuyện của hung hồn kia, không cần vội làm gì."

"Ân, hiện trạng của ta hiện giờ, luyện hóa nó cũng tương đối khó khăn." Đối với điều này, Thiên Hỏa Tôn Giả cũng có ý thừa nhận.

Tiêu Viêm cười cười, đẩy cánh cửa lớn ra, sau đó dưới ánh mặt trời chói mắt, chậm rãi bước ra, hắn vừa đi đến đại môn đã thấy Tiêu Lệ đang đi tới đi lui không ngừng ở bên ngoài, không khỏi sửng sốt, cười nói: "Nhị ca, sao ngươi lại ở trong này?"

Nghe thấy tiếng nói, Tiêu Lệ vội vàng quay người lại, nhìn thấy đó là Tiêu Viêm, mới buông một hơi thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt trở nên ngưng trọng nói: "Tên tiểu tử này, cuối cùng cũng đi ra, mau, mau đi xem Tiểu Y Tiên một chút, nàng đã xảy ra chuyện rồi!"

Gương mặt đang tươi cười của Tiêu Viêm bỗng trở nên ngưng trệ, ngay sau đó, không đợi Tiêu Lệ kịp phản ứng, đã hóa thành một tàn ảnh mơ hồ, xông ra ngoài nhanh như chớp, Tiêu Lệ cười khổ, thở dài một tiếng rồi cũng vội vã đuổi theo.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1639)