← Ch.1420 | Ch.1422 → |
Cả không gian vặn vẹo một cách kịch liệt, rồi lập tức bị phong tỏa. Bất cứ một chấn động nào cũng không thể lọt được ra ngoài.
Tiêu Viêm sắc mặt âm hàn, quay đầu nhìn về phía Cửu Phượng thì chỉ thấy sau lưng hắn hiện lên một hư ảnh Thiên Hoàng khổng lồ đang uốn lượn, bao phủ cả bầu trời. Mà lực lượng làm cho phiến không gian bị phong tỏa cũng từ hư ảnh đó phát ra.
"Xem ra tộc trưởng kế tiếp của Thiên Yêu Hoàng Tộc nên tìm người khác để thay thế rồi...."
Thấy ánh mắt âm trầm của Tiêu Viêm đang nhìn về phía mình, Cửu Phượng trong lòng chợt run lên, quát khẽ:
"Hồn Ngọc! Còn không mau ra tay?"
Nghe tiếng quát của Cửu Phượng, khuôn mặt Hồn Ngọc liền trở nên uy nghiêm một cách đáng sợ. Hắn khẽ cười lạnh, rồi mạnh mẽ bóp vỡ quyển trục đang nắm chặt trong tay. Quyển trục lập tức vỡ nát, đồng thời một cỗ sóng khí mãnh liệt cũng theo đó mà khuếch tán ra. Cỗ sóng khí nhanh chóng hướng về phía Cửu Phượng và tiến nhập vào thân thể hắn.
"Ngưng!"
Sau khi hấp thụ cỗ sóng khí, Cửu Phượng liền lấy tay vẽ một đường lên hư không. Ngay lập tức, một khe hở liền xuất hiện, dần dần lan tràn, tạo thành một thông đạo không gian. Bên trong thông đạo mơ hồ truyền ra một khí tức mạnh mẽ giống như giông bão thổi quét khắp bầu trời.
Cảm nhận được khí tức phô thiên cái địa đó, mọi người đều biến sắc mặt, thất thanh hô lớn:
"Cường giả Bán Thánh!"
Tiêu Viêm sắc mặt âm trầm, hóa ra là đám người kia vẫn chưa từ bỏ ý định. Hiện tại bọn chúng đang gọi thêm cường giả trong tộc đến nơi này.
"Không thể để cho bọn chúng thực hiện điều đó được!"
Hàn quang chớp động trong mắt, Tiêu Viêm liền vung tay ngưng tụ hỏa diễm thành một mãnh thú dữ tợn, nhanh như chớp lao tới thông đạo không gian. :
"Phừng! "
Hỏa thú chợt lóe lên, rồi xuất hiện phía trước thông đạo. Chỉ có điều, hỏa thú chưa kịp bạo phát thì một bàn tay trắng bệch như khô lâu từ trong thông đạo phóng ra, tóm chặt lấy nó. Hắc vụ từ cốt trảo tuôn ra dữ dội, dần dần ăn mòn hỏa thú thành hư vô.
"Khục...Khục! Hồn Ngọc, không ngờ ngay cả ngươi cũng không giải quyết được tên tiểu tử Tiêu tộc kia!"
Phía sau cốt trảo truyền ra một âm thanh già nua kèm theo những tiếng ho khan. Sau đó, từ trong thông đạo có một lão giả mặc áo xám trắng chậm rãi bước ra dưới ánh mắt chăm chú của mọi người
Đây là một lão giả lưng hơi gù, trên tay cầm một cây gậy đầu lâu, hai con ngươi hõm sâu vào trong hốc mắt ánh lên quang mang màu xanh khiến cho người khác nhìn vào đều có cảm giác âm trầm quỷ dị.
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn...nếu không thì ta cũng đâu cần phải sử dụng quyển trục không gian làm gì!"
Hồn Ngọc cau mày, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Viêm, nói:
"Hắn ở trong Bồ Đề cổ thụ tu luyện một tháng, thực lực tăng tiến một cách dữ dội lên Cửu Tinh đỉnh phong. Đồng thời trong tay hắn lại có không ít Bồ Đề Tử. Thế nên chỉ có Cốt U trưởng lão ra tay thì mới lưu giữ được hắn!"
"Ồ?"
Nghe vậy, vị Cốt U lão giả kia cũng có chút ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên quang mang, nhìn về phía Tiêu Viêm. Trên khuôn mặt khô cằn của lão lộ ra một nụ cười cổ quái:
"Không thể tưởng tượng được, tiểu tử này lại có cơ duyên như vậy!"
Dưới cái nhìn chăm chú của Cốt U lão giả, Tiêu Viêm cũng nhíu nhíu mày, rồi khẽ thở dài một hơi. Rốt cuộc thì hôm nay vẫn phải chân chính đấu với cường giả Bán Thánh một trận à?
"Những tên hỗn đãn này lại có thể gọi cường giả trong tộc đến!" Cổ Hoa nhìn thấy một màn này liền kinh sợ mà hô lên.
Cổ Thanh Dương sắc mặt âm trầm, bàn tay nắm chặt lại, một quyển trục liền hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Sau đó, hắn bèn nhanh chóng bóp nát quyển trục. Bất quá, việc khiến cho mọi người kinh ngạc chính là quyển trục không gian tuy bị bóp nát nhưng thông đạo lại không xuất hiện.
"Vô ích...! Không gian nơi này đã bị phong tỏa bởi hư ảnh Thiên Hoàng do Cửu Phượng triệu hoán. Không được hắn cho phép thì bất kỳ dao động nào cũng đều không thể truyền ra ngoài được." Huân Nhi chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói.
"Hóa ra là còn có một ít tiểu bối của Cổ Tộc!" Cốt U lão giả di chuyển tầm mắt, nhìn sang phía đám người Huân Nhi, rồi lập tức cười, nói.
"Cốt U trưởng lão, không nên cùng bọn hắn dây dưa, chậm trễ e rằng sẽ sinh biến. Trước tiên bắt lấy Tiêu Viêm trước đã, việc còn lại nói sau đi!" Hồn Ngọc trầm giọng nói.
"Bộ xương già này của ta đi lại đã quá vất vả rồi, cho nên ngươi cũng đừng thúc giục ta như thế chứ!" Đối với lời Hồn Ngọc thúc giục, Cốt U không khỏi lắc lắc đầu.
Bất quá, tuy nói như lời như vậy nhưng lão vẫn lôi cây gậy của mình ra, rồi thân hình liền hóa thành những hư ảo, chậm rãi bước trên hư không, hướng về phía Tiêu Viêm đang đứng cách đó không xa. Khuôn mặt giống như khô lâu của lão lộ ra vẻ dữ tợn, vừa cười vừa nói với Tiêu Viêm:
"Không ngờ huyết mạch lực của Tiêu tộc khô kiệt đã lâu mà vẫn còn có thể xuất hiện trên người tên tiểu tử nhà ngươi, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc! Mà thời gian gần đây có không ít cường giả Hồn tộc táng thân ở trong tay ngươi. Cho nên hiện giờ thanh danh của ngươi ở trong Hồn tộc bọn ta cũng rất vang dội đấy!"
Tiêu Viêm sắc mặt không chút thay đổi, hắn có thể cảm nhận được một áp lực cực lớn từ trên người Cốt U. Hắn hiện tại tuy là Cửu chuyển Đấu Tôn đỉnh phong nhưng dù sao không phải chân chính Đấu Thánh. Cho nên, nếu mà so với cường giả Bán Thánh như Cốt U, thì đích thực chênh lệch vẫn rất lớn.
"Lão phu tên là Cốt U, đương nhiên ngươi cũng có thể gọi ta là Nhị Thiên Tôn. Trước kia, cái tên này cũng tương đối quen thuộc, thế nhưng từ khi lão phu bước vào cảnh giới Bán Thánh thì vẫn thích được người khác gọi là Cốt U Thánh Giả hơn!" Cốt U thanh âm khàn khàn, nói.
"Nhị Thiên Tôn?"
Tiêu Viêm mí mắt giật giật, hóa ra lão gia hỏa này lại là Nhị Thiên Tôn của Hồn Điện. Mấy người được gọi là Thiên Tôn quả thật là thực lực rất mạnh. Mà cũng không biết Đại Thiên Tôn còn ở cấp độ nào nữa? Có lẽ thực sự là cường giả Đấu Thánh? Nếu như vậy thì nên gọi hắn là Đại Thiên Thánh mới thích hợp.
Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm không khỏi cảm thấy có chút áp lực, thực lực Hồn Tộc quả nhiên là cường hãn khó lường. Nếu muốn chống lại bọn họ mà không có thực lực Đấu Thánh để tự bảo vệ mình thì chỉ sợ sẽ gặp không ít khó khăn.
"Xong chuyện này thì khi trở về ta sẽ lập tức luyện hóa Bồ Đề Tâm. Chỉ cần tiến vào cảnh Bán Thánh thì ngày sau cũng không cần quá e ngại Hồn Điện nữa." Tiêu Viêm nắm chặt tay lại.
Từ xưa đến nay, bởi vì Hồn Điện khinh thường mà hắn luôn luôn nắm bắt hết thảy mọi cơ hội để tăng thực lực bản thân, mà điều này cũng khiến cho Hồn Điện phải phái ra cường giả càng ngày càng mạnh hơn. Hiện giờ, hắn cũng nên chủ động một chút rồi.
"Tốt lắm, giới thiệu đã xong, đã lâu rồi cũng không nói chuyện dài dòng như vậy! Tiêu tộc tiểu bối, kế tiếp ngươi tự mình theo ta về Hồn tộc, hay là muốn ta phải động thủ?" Cốt U ho khan một tiếng, ánh mắt lóe lên quang mang, nhìn Tiêu Viêm, nói.
Sắc mặt của Tiêu Viêm lạnh như băng, toàn thân khẽ rung lên, sau lưng bung ra một cốt dực màu xanh hồng. Nhìn thấy cốt dực, từng ánh mắt của đám tộc nhân Yêu Hoàng tộc đều run lên. Bọn họ có thể cảm nhận được một loại mùi vị quen thuộc ở trên bầu trời kia.
"Huân Nhi, muội có thể ngăn cản hắn một lúc không?" Tiêu Viêm quay đầu lại, trầm giọng nói với Huân Nhi.
"Được!"
Huân Nhi khẽ gật đầu, thân thể mềm mại vừa động liền xuất hiện ở trước mặt Tiêu Viêm, thất thải tộc văn cũng nhanh chóng hiện lên, đồng thời khí tức của nàng cũng đột nhiên tăng vọt, kim sắc hỏa diễm tràn ngập trong mắt.
"Cẩn thận!"
Tiêu Viêm nhẹ giọng nhắc nhở sau đó thân hình chợt lui lại, hai tay vung lên, xuất ra năm loại hỏa diễm. Xem ra Tiêu Viêm cũng hiểu được, muốn chân chính đánh bại Cốt U Thánh giả thì phải thi triển ra thủ đoạn mạnh mẽ nhất.
"Muốn dung hợp Dị Hỏa sao?"
Nhìn thấy động tác của Tiêu Viêm, khuôn mặt khô cằn của Cốt U cũng run lên. Đối với việc Dị Hỏa dung hợp, lão ở Hồn Tộc cũng đã sớm nghe qua. Thứ này chính là nguyên nhân khiến cho một số cường giả Hồn Tộc phải hứng chịu thất bại.
"Lão phu quả thật rất là hiếu kỳ! Liệu uy lực của Dị Hỏa dung hợp này của ngươi có đáng sợ như đồn đãi hay không?"
Chỉ có điều, Cốt U thánh giả cũng là kẻ tài cao gan lớn, thực lực bán thánh làm cho lão có đầy đủ tiền vốn để ngạo thị trước những người ở đây. Dưới sự chênh lệch về cảnh giới thì cho dù là Thiên Giai đấu kỹ cũng không cách nào nghịch chuyển càn khôn được. Nhưng điều mà Cốt U lão nhân không thể ngờ tới là những cường giả Hồn Tộc trước đây đối chiến cùng Tiêu Viêm cũng đều có cùng suy nghĩ như vậy.
"Tiểu nữ Cổ Tộc kia lại sở hữu tuyệt phẩm huyết mạch được xưng hoàn mỹ nhất của Cổ Tộc đó sao?"
Ánh mắt Cốt U nhìn Huân Nhi cách đó không xa, trên khuôn mặt khô cằn lộ ra một chút tươi cười, nói:
"Tiềm lực quả thật là đáng sợ...Nhưng hiện tại ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của lão phu!" Cốt U vừa nói xong, thân hình liền biến mất tại chỗ một cách quỉ dị.
Nhìn thấy một màn này, Huân Nhi khẽ biến sắc mặt, thân thể mềm mại cũng nhanh chóng thối lui. Sau đó, nàng liền đánh ra một chưởng tràn ngập kim sắc hỏa diễm, mang theo hơi nóng đáng sợ, hung hăng công kích vào một khoảng không gian gần đó.
Một chưởng vừa hạ xuống làm cho không gian trực tiếp bị vặn vẹo, mà thân ảnh già nua của Cốt U Thánh giả cũng bị buộc phải xuất hiện.
"Hắc! Cảm giác không tệ...! Không hổ là tộc nhân có tiềm lực mạnh nhất của Cổ Tộc!"
Bị Huân Nhi đoán bắt được, Cốt U Thánh giả liền cười một tiếng quái dị. Lập tức, cánh tay của lão cấp tốc xoay tròn giống như độc xà, rồi nhanh như chớp va chạm mạnh mẽ với song chưởng của Huân Nhi.
"Phanh!"
Kình phong đáng sợ mang theo hơi nóng mãnh liệt bùng nổ. Sau đó chỉ thấy ở cuối chân trời kia, Cốt U Thánh Giả thân thể không có chút sứt mẻ gì, mà Huân Nhi lại kêu lên một tiếng, loạng choạng lui về phía sau mấy bước.
Một bước cuối cùng hạ xuống, Huân Nhi bèn nhanh chóng ổn định thân hình, ngọc thủ xếp chồng lên nhau giống như là liên hoa nở rộ, xuất ra một ấn quyết phức tạp. Cùng với sự biến ảo của ấn quyết, kim sắc hỏa diễm của Huân Nhi cũng trở nên rực rỡ giống như bánh xe mặt trời, ùn ùn bạo phát ra xung quanh. Khi kim sắc hỏa diễm xuất hiện thì toàn bộ không gian liền bị thiêu đốt mãnh liệt.
Nhìn Huân Nhi thi triển tuyệt kỹ, trên khuôn mặt của Cốt U cũng xẹt qua một chút kỳ dị, thanh âm chậm rãi vang lên.
"Kim Đế Phần Thiên viêm, Cổ Tộc truyền thừa chi hỏa, bài danh đệ tứ trong Dị Hỏa bảng! Không ngờ tiểu nữ oa này lại có thể hàng phục được nó!"
← Ch. 1420 | Ch. 1422 → |