Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 0073

Kiếm Đạo Độc Tôn
Trọn bộ 1799 chương
Chương 0073: Phi long tại thiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1799)

Siêu sale Lazada


Lời vừa dứt, Diệp Trần thi triển Hạc Ảnh Bộ, người không lưu ảnh, nhanh chóng tiếp vận Tiêu Liệt.

Mất đi tung tích Diệp Trần, Tiêu Liệt da đầu hơi tê, hắn không nghĩ công kích lực của mình mạnh hơn Vương Côn Dương, đến hắn cũng không đỡ nổi một quyền, mình sao có thể ngăn được, trước mắt chỉ có duy nhất một cách là lợi dụng tốc độ của mình, tránh qua kiếp nạn này, sau này tìm cơ hội trả thù, bóp chết đối phương, tuyệt đối đừng hoài nghi quyết tâm của hắn, Đệ tử Phỉ Thúy Cốc có là biện pháp đánh chết đệ tử tông môn khác.

Vèo!

Tiêu Liệt bất chấp việc mất đi tư cách, trực tiếp nhảy ra khỏi vòng màu trắng, trong lòng hí hửng: muốn đả thương ta, nằm mơ.

- Đừng lại!

Thấy đối phương sắp rời khỏi vòng trắng, Diệp Trần giơ tay, năm đường khí kiếm ác liệt bắn thẳng ra, phong tỏa đường tiến của Tiêu Liệt.

Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu!

Khí kiếm kích xạ rất nhanh, mọi người chỉ nhìn thấy năm đường ti tuyến lóe lên, trước ngực Tiêu Liệt, cánh tay và chỗ thắt lưng tia máu tóe ra, thân hình lảo đảo.

- Không tốt, Tụ khí thành kiếm!

Tiêu Liệt kinh hãi, vừa rồi nếu như vừa rồi hắn hơi dừng lại, không di chuyển nữa, trên người đã không xuất hiện mấy lỗ máu, không chết cũng tàn phế.

- Ngọc thanh khí công!

Hết sức kiêng kị khí kiếm mà Diệp Trần tung ra, Tiêu Liệt lập tức vận khởi Phỉ Thúy Cốc một môn nhân cấp đỉnh giai phòng ngự công pháp, Ngọc thanh khí công.

Nhất thời, quanh người Tiêu Liệt hiện ra khí lưu màu xanh, như một tầng thủy tinh mỏng.

Đinh đinh đinh!

Đợt khí kiếm thứ hai của Diệp Trần bắn lên khí kiếm, phát ra âm thanh như tiếng kim loại va chạm, không cách nào tiến thêm, toàn bộ bị bắn ngược lại.

- Phân thi thủ!

Thành công chặn đứng công kích của Diệp Trần, Tiêu Liệt quay người túm một trảo.

Rắc rắc rắc!

Mặt đất bị trảo kình làm cho nát bấy, năm đường khí nhận như liêm đao cắt vào không khí, xuy xuy bao phủ Diệp Trần.

- Hạc ảnh vô tung, Phi long tại thiên.

Diệp Trần người ở trên đường, thân ảnh trở nên mơ hồ, tránh khỏi trảo kình, đồng thời, chớp mắt xuất hiện trên không phía trước Tiêu Liệt, một quyền mạnh mẽ đánh ra.

Lam quang mãnh liệt vô cùng chói mắt, mang theo những tiếng hổ khiếu bá khí.

Đợi Tiêu Liệt phản ứng lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một con phi long do khí lưu màu canh tổ hợp thành, dài một trượng tám, lắc đầu vẫy đuôi, móng vuốt sắc nhọn, giương nanh múa vuốt nhào về phía trước.

- Ta liều với ngươi!

Tiêu Liệt hai mắt trợn trừng, không lùi không tránh, hai tay như đang ôm một quả cầu lớn, điên cuồng tấn công phi long lam sắc.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh...

Tiêu Liệt mỗi một bước lui, mặt đất dưới chân lại sản sinh bạo tạc kịch liệt, sau mười bước, cả người bị đánh bay lên không trung, thanh quang quanh người lập lòe, tối đi không ít.

- Còn hai quyền!

Diệp Trần bất chấp Hổ bào long quyền cực hảo tổn chân khí, lại là hai đòn tuyệt chiêu đánh ra, khí long lam sắc quấn lấy nhau, lăng không nuốt chửng Tiêu Liệt, sau đó mang theo thân hình của hắn lao vào thiên không, đúng như rồng bay lên trời.

Bành bành!

Pháo hoa màu xanh da trời cực lớn tách ra, làm không khí phụ cận cũng bị biến sắc.

Chỉ một lát sau, một thân ảnh rơi xuống, nện xuống gần chỗ Vương Côn Dương.

- Hô!

Diệp Trần thở ra một hơi khí tức nặng nễ, Hổ bào long quyền là một môn quyền pháp nhân cấp đỉnh giai mà hắn chọn để luyện Thuần Quân Chân Khí, nửa tháng trước đã tu luyện đến đại thành đỉnh phong, còn Phi long tại thiên là sát chiêu trong Hổ bào long quyền, cực tiêu hao chân khí, chỉ ba quyền tương đương mấy chục chiêu bình thường, đương nhiên, uy lực cũng vô cùng đáng sợ, cho dù không bằng võ kĩ địa cấp sơ giai, cũng không kém nhiều, nói đi thì phải nói lại, Tiêu Liệt dù là Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì, thân hoài Ngọc thanh khí công phòng ngự công pháp, đơn thuần dựa vào công kích từ xa, rất khó đả thương hắn, muốn tránh chỉ trách hắn không kịp tránh đòn Phi long tại thiên đầu tiên, phòng ngự bị suy yếu không ít, sao có thể chống đỡ hai quyền kế tiếp.

Ngước mắt nhìn lên, Diệp Trần phát hiện không ít người đang trợn mắt há mồm nhìn hắn, rựa hồ như nhìn quái vật.

- Hai Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì mà không đỡ được ba quyền của hắn, ta không nhìn nhầm chứ!

- Quá cường thế, Lưu Vân Tông từ lúc nào xuất hiện tên biến thái này, đợi hắn tấn cấp Ngưng Chân Cảnh trung kì, đến Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì cũng không sợ!

- Khẳng định không sợ, vượt cấp chiến bại hai đại thiên tài, loại thực lực này đã không phải khiêu chiến vượt cấp đơn thuần.

Đệ tử Phỉ Thúy Cốc và Tử Dương Tông đệ tử còn lại ánh mắt dao động, trong lòng ánh lên cùng một ý niệm, người này không thể lưu lại, nếu không sau này chắc chắn là một đại cường địch, nhất định phải quay về thông báo với sư huynh sư tỷ, để họ ngầm xuất thủ kích sát hắn, tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục trưởng thành.

Trong tràng chỉ có Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông là những kẻ vui mừng duy nhất, cạnh tranh trong tông môn là nội môn cạnh tranh, mặc dù kịch liệt nhưng không đến mức xuất hiện cục diện tất chết, còn ngoài tông môn, cường độ cạnh tranh tăng lên gấp trăm lần, rất nhiều Lưu Vân Tông thiên tài kinh tài kinh diễm, đều chết vì bị ám sát, đến tận hôm nay mới có một Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông quật khởi, bảo họ không vui sao được, dù sao sư huynh sư đệ nhà mình càng mạnh, họ đi ra ngoài càng có mặt mũi, ít nhiều cũng có một phần lực uy hiếp, ngược lại, giống như lúc trước, bị tông môn khác thỏa thích chế nhạo mà không dám trả lời, cứ phải nhẫn nhịn.

- Tốt lắm, Diệp sư huynh!

Trong ba người, ai tài giỏi người đó làm thầy, những Đệ tử Lưu Vân Tông này không đến mức gọi Diệp Trần là sư phụ, nhưng sư huynh thì vẫn gọi được, không đến mức bôi nhọ bọn họ.

Diệp Trần không động thần sắc, quay người nói với Phỉ Thúy Cốc và Tử Dương Tông đệ tử:

- Muốn tự mình đi ra khỏi vòng, hay để ta phải mời các ngươi ra.

- Ngươi dám!

Có người không bỏ được tự trọng, vô thức lên tiếng.

Phanh!

Người này vừa thấy hoa mắt, Diệp Trần đã một quyền đánh lên người hắn, đẩy hắn bay ra ngoài.

Những người còn lại thấy vậy, không dám mạnh miệng nữa, nhao nhao nhảy ra ngoài vòng tròn màu trắng.

- Diệp Trần, ngươi chết chắc, sư huynh sư tỷ tông môn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

- Ngươi có mạnh cũng chỉ là Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì, gặp phải Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì chỉ còn đường chết, Phỉ Thúy Cốc ta sẽ có người đến xử lý ngươi.

Đệ tử Phỉ Thúy Cốc chưa bao giờ chịu thiệt nhiều như vậy, nửa sống nửa chết rời khỏi Lăng gia, trước khi đi còn cố ném lại mấy câu đe dọa.

Tử Dương Tông đệ tử tổng cộng ba người, một sống chết không biết, một trọng thương, còn lại một đương nhiên không thể mang hai người đi, cũng không dám lên tiếng đe dọa, chỉ rủa thầm trong bụng, thề có ngày quay lại báo thù.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1799)