Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 0155

Kiếm Đạo Độc Tôn
Trọn bộ 1799 chương
Chương 0155: Tấn thăng Bão Nguyên Cảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1799)

Siêu sale Lazada


Rất nhiều người vòng thứ ba vẫn chưa kết thúc, Diệp Trần đã bắt đầu vòng thứ tư.

Quang ảnh bắc sắc thực lực rõ ràng là Bão Nguyên cảnh sơ kì cảnh giới, sóng chân khí hùng hồn cách rất xa vẫn có thể cảm thụ được, không khí nhất thời dâng lên như nước.

- Đến đây!

Diệp Trần trảm sát qua Hồng Thiên Quân, đấu qua với Nguyên Hoành Ưng, đâu còn phải sợ đối phương, tay phải nắm chặt Vân Ẩn Kiếm, kiếm ý súc thế chờ đợi.

Ba!

Quang ảnh bạch sắc đột nhiên biến mất, lần thứ hai xuất hiện đã ở trên đầu Diệp Trần, lăng không một kiếm trực tiếp bổ xuống, kiếm áp bàng bạc như sơn nhạc, như trường hải, xuyên qua hư không, đâm thẳng xuống Diệp Trần bên dưới, công thế cuồng mãnh khó đoán.

Diệp Trần hơi kinh ngạc, giơ kiếm chặn ngang.

Rắc!

Mặt đất dưới chân lõm xuống một mảng lớn, những vết nứt đen xì chằng chịt như tơ nhện.

- Độc bá nhất phương.

Lưỡi đẩy vào hàm răng, Diệp Trần hét lớn một tiếng, tay trái nắm quyền, một quyền đánh ra.

Ầm ầm!

Hai chân Diệp Trần lún sâu nửa thước, bạch sắc quang ảnh bị quyền kình làm cho bay ngược ra ngoài, cánh tay bên trái xuất hiện những vết nứt nhỏ.

- Quả nhiên, bạch sắc quang ảnh phòng ngự không bằng mình.

Nhảy lên từ hố trũng, Diệp Trần vung ra một đường kiếm khí to lớn đuổi theo bạch sắc quang ảnh, định dùng một kiếm triệt để trảm sát đối phương.

Bạch sắc quang ảnh vẫn là Bão Nguyên Cảnh sơ kì tu vi, thân thể trong không trung hơi vặn, khéo léo lách qua kiếm khí, dùng tư thế quỷ dị cũng xuất mộ đường bạch sắc kiếm khí to lớn về phía Diệp Trần.

Không khí như tấm vải bị xé rách, thế đi kiếm khí của bạch sắc quang ảnh hình như còn trên Diệp Trần.

- Phong quyển tàn vân!

Tu vi từ Ngưng Chân Cảnh hậu kì đạt đến hậu kì đỉnh phong, chân khí Diệp Trần giống như lượng nước lên thì thuyền cũng lên, tiến bộ nhảy vọt, lúc này tái thi triển Kinh vân kiếm pháp, dễ dàng hơn rất nhiều, không còn xuất hiện cảm giác trì trệ như khi thi đấu với Hồng Thiên Quân nữa.

Kiếm khí ẩn hàm kiếm ý thẳng tắp bay lên, giảo động không khí, hình thành một đường phong long quyển cự đại, một đòn đánh vỡ bạch sắc kiếm khí, sau đó ầm ầm lao về phía bạch sắc quang ảnh. Kiếm khí sắc bén không ngừng từ trong bắn ra, trong suốt lấp lánh.

Rắc rắc rắc...

Không gian phong bế có sức mạnh thần bí, đang tu bổ lại những vết tích để lại từ trận chiến trước, chỉ là nó tu bổ nhanh, cũng không nhanh bằng Diệp Trần phá hoại, mặt đất và tường trong nháy mắt xuất hiện thêm gần trăm vết kiếm, mỗi vết kiếm đều tueets lộ khí tức sắc bén.

Quang ảnh bạch sắc vung kiếm cuồng vũ, tạo nên một tầng kiếm mạc trước thân mình, ngăn cản phong long quyển và kiếm khí tập kích, thân thể từng bước lùi ra sau.

Binh!

Lưng chạm tường, bạch sắc quang ảnh không còn đường lui nữa, quang mang màu trắng trên người chớp tắt gấp hơn, một kiếm chém ra.

Ngang!

Kiếm quang bạch sắc vừa xuất, tiếng long ngâm nổi lên bốn phía, kiếm áp kinh nhân định trụ không khí, mang theo ý cảnh vô kiên bất tồi chém vỡ phong long quyển tung hoành bừa bãi.

- Còn chưa chết sao? Kiếm Khí Ngưng Sơn.

Trên tàn dư long quyển khí lưu, Diệp Trần không biết từ lúc nào xuất hiện ở đó, quần áo tung bay phấp phơi, một kém chém xuống.

Keng keng keng keng...

Hỏa tinh văng khắp nơi, bạch sắc quang ảnh giơ kiếm chặn kiếm khí, bị áp chế không thể nhúc nhích.

Chốc lát!

Kiếm khí đánh gãy bảo kiếm đối phương, bạch sắc quang ảnh lập tức hóa thành bạch quang.

Ong!

Diệp Trần chân vừa chạm đất, một cảm giác chấn động diệu kì lập tức tác động lên cơ thể, dưới tác dụng của luồng chấn động này, Diệp Trần chỉ cảm thấy gân cốt ngứa ngáy, tốc độ lưu chuyển chân khí nhanh hơn, đạt đến hai lần, ngoài ra, bởi vì khí huyết sôi trào, sắc mặt Diệp Trần cũng đỏ dần lên.

- Chấn động chi lực kì diệu quá, có thể cải thiện thể chất của mình, gia tăng chân khí lưu chuyển.

Ba vòng trước đó, Diệp Trần đã biết chấn động chi lực có thể lấy tạp chất ra khỏi cơ thể, nâng tốc độ tu luyện và luyện hóa nguyên khí, chứ không phải trực tiếp tăng gia tu vi.

Chỉ là so với chấn động chi lực bây giờ, vẫn thấp hơn đôi chút.

Chấn động chi lực biến mất, Diệp Trần mở rộng nội thị, phát hiện vòng xoáy chân khí trong đan điền đang dần dần tiến về vị trí trung tâm, dần dần có hình tròn.

- Bây giờ mình chỉ thiếu khoảng nửa bước là có thể bước vào Bão Nguyên Cảnh.

Hình trạng chân khí trong đan điền sẽ phát sinh biến hóa rất lớn căn cứ theo cảnh giới, Luyện Khí Cảnh bởi vì nội khí còn mỏng, hiện ra xoáy khí trạng, đến Ngưng Chân Cảnh, nội khí chuyển thành chân khí, tổng lượng và chất lượng đại tăng, thoát xác biến thành vòng xoáy chân khí, còn Bão Nguyên Cảnh, vòng xoáy chân khí sẽ tụ tập lại một chỗ, hình thành một khối chân khí hình xoắn ốc, thể hiện dưới dạng cầu tròn hoàn mỹ.

Xích!

Một quyền xé rách không khí, thực lực Diệp Trần một lần nữa tăng gia, cho dù đấu với Nguyên Hoành Ưng cũng nắm chắc năm phần chiến thắng hoặc đánh chết đối phương.

Lúc này, vòng thứ ba của đại bộ phận người mới kết thúc.

Số người bị đào thải tăng lên chóng mắt, vòng thứ nhất là năm người, vòng thứ hai là mười lăm người, vòng thứ ba hơn hai trăm bốn mươi người, toàn bộ bị truyền tống ra khỏi Thiên Mộng chiến điện, quay lại sa mạc Xích Cổ.

- Hàn Sơn!

Lưu Vân Tông đại trưởng lão nhìn khắp một vòng, tìm ra La Hàn Sơn trong đám đông.

La Hàn Sơn cười khổ nói:

- Xin lỗi, con không bước vào được Bão Nguyên Cảnh.

Vỗ vỗ vai La Hàn Sơn, đại trưởng lão cười nói:

- Không sao, với thiên phú của ngươi, không cần mất nhiều thời gian, vẫn có thể vào được Bão Nguyên Cảnh, không cần phải vội.

- Ừm.

La Hàn Sơn gật gật đầu,

- Cũng không phải không có một chút tiến bộ nào, nguyên khí trong Thiên Mộng chiến điện rất nồng đậm, trong thời gian khảo nghiệm còn có chấn động chi lực tác dụng lên cơ thể, vòng xoáy nguyên khí trong cơ thể con sau khi qua được vòng thứ ba đã có dấu hiệu tích tụ, trở về chỉ cần tĩnh tâm tu luyện nói không chừng sẽ đột phá.

- Được như vậy thì tốt, những người khác đâu? Không gặp nguy hiểm gì chứ!

Đại trưởng lão thần tình căng thẳng, cả bốn người Diệp Trần tương lai đều là trụ cột của Lưu Vân Tông, mất đi một người là một tổn thất rất lớn, nhất là Diệp Trần, thiên tài lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý không phải mớ rau, hiếm có vô cùng, lần này để mất, lần sau không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa.

La Hàn Sơn nhìn về phía Tử Dương Tông, chân khí truyền âm cho Đại trưởng lão nói:

- Đại trưởng lão, Diệp sư đệ lĩnh ngộ kiếm ý chân chính, còn trảm sát Bôn lôi thủ Âu Dương Liệt và Tiểu thần thoái Âu Dương Minh, hai người này muốn ám sát chúng con, cuối cùng lại bị Diệp sư đệ giết chết.

- Thật vậy sao.

Đại trưởng lão thanh âm có chút sắc nhọn, may là đang ở trạng thái chân khí truyền âm, nếu không có lẽ tất cả mọi người đều đã nghe thấy.

La Hàn Sơn mỉm cười nói:

- Sao con dám nói dối, tuyệt đối chính xác.

- Tốt quá, tiểu tử Diệp Trần lĩnh ngộ được kiếm quả, quả nhiên là thiên tài tuyệt thế của Lưu Vân Tông ta.

Đại trưởng lão nheo mắt cười, nếu như nói Diệp Trần lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý là một miếng ngọc thô thì khi Diệp Trần lĩnh ngộ kiếm ý chân chính là một miếng tuyệt thế mỹ ngọc, không cần mài dũa, tự hành thành tài.

La Hàn Sơn tiếp tục thông báo:

- Chu Mai và Từ Tĩnh đều rất tốt, họ đến bây giờ vẫn chưa ra, nói không chừng đang trải qua vòng khảo nghiệm thứ tư, có hi vọng rất lớn tấn thăng Bão Nguyên Cảnh.

Những lời này không có chân khí truyền âm, mấy vị trưởng lão xung quanh đều nghe thấy hết.

Tứ trưởng lão ha ha cười nói:

- So với thời chúng ta, các ngươi quá xuất sắc, vài năm nữa, có lẽ chúng ta sẽ phải nhường vị trí này cho các ngươi. .

- Ha ha, nhường vị trí cũng là đúng thôi, thời đại này là thời đại thanh niên mà!

- Nói không sai, năm xưa bao vây Cửu U Giáo, cao thủ Lưu Vân Tông tử thương nghiêm trọng, tốp chúng ta vẫn chưa kịp trưởng thành đã trở thành trưởng lão nội môn, gánh vác trách nhiệm, các ngươi ưu tú hơn chúng ta, cho nên có thể đảm đang vị trí này.

So với những tông môn khác, bên Lưu Vân Tông cười nói vui vẻ.

Phía Tử Dương Tông.

Tử Dương Tông đại trưởng lão nét mặt âm trầm, nói với trưởng lão nội môn bên cạnh:

- Không biết Âu Dương Liệt và Âu Dương Minh thế nào, những người còn lại đã ngã xuống hơn nửa.

- Ừm, Âu Dương Liệt và Âu Dương Minh thực lực cao cường, khả năng thiệt mạng không lớn, những người khác thực lực kém hơn một bậc, khả năng tử vong là rất cao.

Đại trưởng lão nhìn sang La Hàn Sơn, sát cơ trong mắt lóe lên rồi biến mất:

- Xem ra chúng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao! Để La Hàn Sơn sống sót ra ngoài.

- La Hàn Sơn không cần lo lắng, hắn vẫn chưa bước vào Bão Nguyên Cảnh, lo là lo tên tiểu tử Diệp Trần, chỉ cần hắn bước vào được Bão Nguyên Cảnh, đủ để địch lại Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì, sau này sẽ là họa lớn của Tử Dương Tông, không thể giữ lại.

- Mặc kệ thế nào, đợi Âu Dương Liệt và Âu Dương Minh ra ngoài trước đã, ta cứ có dự cảm không tốt.

A!

Đột nhiên!

Bên Trọng Nhạc Môn truyền đến một tiếng gầm giận dữ, tiếng gầm mang theo chân khí, chấn động cả một vùng sa mạc rộng mười trượng vuông, bụi cát tung lên mù mịt.

- Ngươi nói gì?

Trọng Nhạc Môn đại trưởng lão giận dữ trợn mắt nhìn đệ tử vừa mới đi ra.

Đệ tử này bị khí thế của Đại trưởng lão làm cho giật mình, vội vã cúi đầu, nói:

- Đại trưởng lão, đệ tử không nhìn thấy đại sư huynh Hồng Thiên Quân trong Thiên Mộng chiến điện, nhưng đệ tử nghĩ đại sư huynh có lẽ không sao, huynh ấy là Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, những Tiềm long bảng cao thủ khác đều ở đó, ngoài họ, còn ai giết được đại sư huynh.

Trọng Nhạc Môn đại trưởng lão quát nói:

- Vậy hắn đang ở đâu, Thiên Mộng chiến điện một khắc nữa là đóng cửa.

- Cái này... cái này đệ tử cũng không biết.

- Hừ, Hồng Thiên Quân mà có chuyện gì, Trọng Nhạc Môn ta nhất định triệt để điều tra chuyện này, xem ai đang giở trò, nếu để ta biết được, ta sẽ giết cả nhà hắn.

La Hàn Sơn nhãn thần co lại, vội vàng thu hồi thị tuyến, Hồng Thiên Quân chết trên tay Diệp Trần, hắn và Chu Mai Từ Tĩnh đều tận mắt nhìn thấy, lúc này tuyệt đối không được để lộ dấu vết, bằng không để người của Trọng Nhạc Môn chú ý, sẽ mang đến vô số tai họa cho Lưu Vân Tông.

Đại trưởng lão cảm thấy thần tình La Hàn Sơn có chút kì lạ, chân khí truyền âm nói:

- Hàn Sơn, ngươi sao vậy, có chuyện này cứ nói thật cho ta biết, ta là đại bá của ngươi, không lẽ ngươi không tin ta.

Do dự một lúc, La Hàn Sơn vẫn quyết định nói, nếu nói Lưu Vân Tông ai là người hắn tin tưởng nhất, thì đó chính là phụ thân La Hành Liệt và Đại trưởng lão, hai người này đều là người chí thân với hắn,

- Đại trưởng lão, Hồng Thiên Quân đã chết, người giết hắn là Diệp Trần, nhưng chuyện này là Tử Dương Tông Âu Dương Liệt và Âu Dương Minh gây nên, lúc đó chúng con không giết Hồng Thiên Quân thì Hồng Thiên Quân sẽ giết chúng con.

- Âu Dương Liệt và Âu Dương Minh khích được Hồng Thiên Quân giết các ngươi, có lẽ phải trả cho hắn một thứ gì đó! Ta còn tưởng chuyện gì, giết thì cũng đã giết rồi, các ngươi không giết hắn, hắn sẽ giết các ngươi, đạp lý này rất đơn giản, những trừ ta và phụ thân người ra, không được nói cho ai hết, Lưu Vân Tông ta mặc dù không phải kẻ yếu hèn, nhưng cũng không muốn khai chiến với Trọng Nhạc Môn.

- Chuyện này con biết.

Vòng thứ nhất, vòng thứ hai, vòng thứ ba cộng lại số người bị đào thải tổng cộng hơn hai trăm sáu mươi người, số người còn lại chỉ có ba mươi mấy, trong ba mươi mấy người này, có tám người vốn là Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, họ muốn đột phá rất khó, nhưng vẫn có thể tiến thêm một bước, đạt tới Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong.

Hơn hai mươi người còn lại cũng không nhất định yên ổn tiến nhập Bão Nguyên Cảnh tầng thứ, dù sao tình huống mỗi người đều không giống nhau, trong số những người bị đào thải sau vòng khảo nghiệm thứ ba, có sáu người tấn thăng thành công, căn bản không cần tiếp nhận vòng khảo nghiệm thứ tư.

Trong gian phòng phong bế thứ chín phía Bắc.

Đao quang lả tả như tuyết hoa bay lượn, như mộng như huyễn, trong đao quang, hai đường thân ảnh khiết bạch thỉnh thoảng lại lao vào nhau, tạo nên ngàn vạn hỏa tinh, hai đường thân ảnh mặc dù đều màu trắng, nhưng một trong số đó hơi trong suốt, rõ ràng là năng lượng cấu thành, người còn lại bạch y phơ phất, khí chất xuất trần, không cần dùng mắt nhìn, vẫn mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng như gió xuân.

Một đao đánh lùi đối phương, bạch y thanh niên giãn lông mày, cuối cùng cũng đã tấn thăng, đình trệ ở Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong hơn hai năm, bây giờ mới bước vào Bão Nguyên Cảnh.

Ngẩng đầu, thanh niên để lộ khuôn mặt anh tuấn hiền dịu, nếu như có người ở đây, nhất định nhận ra hắn chính là Bắc Tuyết sơn trang đại đệ tử Bắc Tuyết công tử.

Không gian phong bế thứ ba phía Bắc.

Nam La Tông đại đệ tử "Liên tiên tử" Tần Vũ Liên tấn thăng.

Không gian phong bế thứ mười tám phía Nam.

Chu Mai đào thải.

Không gian phong bế thứ mười bốn phía Nam.

Quanh người Từ Tĩnh bạo phát ra sóng chân khí chỉ Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì mới có, một quyền đánh vỡ đầu bạch sắc quang ảnh.

Nặng nề thổ ra một ngụm trọc khí, Từ Tĩnh nhắm mắt, tự nói với mình:

- Cuối cùng có thể tu luyện môn công pháp rèn thể kia rồi, không biết có lợi hại như trên sách cổ nói không?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1799)