Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 0322

Kiếm Đạo Độc Tôn
Trọn bộ 1799 chương
Chương 0322: Cái gì là cường hoành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1799)

Siêu sale Shopee


- Phân!

Phần Thân Hóa Ảnh khinh công được chân nguyên thi triển ra đặc biệt đáng sợ. Thân hình Diệp Trần run lên, phảng phất như khói đen tiêu thất, biến mất tại chỗ.

- U Linh Công!

Khinh công của đối phương cũng không kém, sau khi vô thức lui về sau một bước, liền lưu lại nguyên tại chỗ một đạo U Linh ảo ảnh như mộng như ảo.

Trên U Linh ảo ảnh đột nhiên có kiếm quang lóe ra, bị tan rả chôn vùi.

- Chùy Sơn Áp Đỉnh!

Sơn Trung Khách khôi phục lại, vung thiết chùy, thiêu đốt chân nguyên màu vàng đất huyễn hóa ra một tòa núi cao mấy chục trượng áp xuống Diệp Trần.

- Định!

Diệp Trần không dám phớt lờ công kích của Sơn Trung Khách. Lúc trước có thể chém giết dư đảng Cửu U Giáo còn lợi hại hơn Sơn Trung Khách hoàn toàn là do Thanh Liên kiếm khí trong cơ thể xuất kỳ bất ý. Hơn nữa thực lực trụ cột của hắn so ra còn kém mọi người, kiếm ý chỉ tăng phúc công kích chứ không cách nào tăng phòng ngự được

Chém ra một kiếm, không khí trong phương viên mấy trăm mét bị định trụ lại, hư không tràn ngập từng mảnh Thanh Liên, hấp thu nguyên khí rời rạc trong không khí.

Xu thế hạ xuống của hư ảnh ngọn núi màu vàng đất ngày càng giảm tạo cho Diệp Trần thời gian né tránh, chỉ thấy thân hình của hắn lập lòe mấy cái chân thân đã đến bên cạnh Sơn Trung Khách.

Sơn Trung Khách hoảng hốt, thu hồi thiết chùy lại, tay trái đảo một cái, bố trí ra trước người từng đạo hư ảnh bức tường màu vàng đất dày đặc cản đường Diệp Trần lại.

- Liệt!

Diệp Trần không thể đến mà không có tính toán, Tinh Ngân Kiếm đâm về trước, một Thanh Liên chừng nắm tay xuyên thủng qua hư ảnh bức tường vàng đất, đụng vào trên hộ thể chân nguyên của Sơn Trung Khách.

Hai người giao thủ nhanh như tốc độ ánh sáng, hơn nữa khinh công Phần Thân Hóa Ảnh của Diệp Trần hư hư thật thật, khó phân biệt được đâu là chân thân. Đợi đến khi Liệt Hỏa Tán Nhân và một vị dư đảng Cửu U Giáo khác kịp phản ứng thì Sơn Trung Khách đã bị thổ huyết bay ngược về sau, nện vào trong bầy Đồng Giáp Thi rồi.

Diệp Trần có lý nào lại buông tha cơ hội chém giết đối phương chứ, ngón trỏ và ngón cái khẽ nhếch lên, hai đạo Thanh Liên kiếm khí một trái một phái tập kích đến, một cái đánh vào phía chính diện, còn cái kia đánh lén bên cạnh.

BOANG... !

Hỏa Tinh văng khắp nơi!

Sơn Trung Khách chặn đạo Thanh Liên kiếm khí thứ nhất lại, đạo Thanh Liên kiếm khí thứ hai đã vượt qua khỏi vòng ngăn cản, xuyên qua sọ não của hắn.

Cờ-rắc!

Óc văng tung tóe, nửa cái đầu của Sơn Trung Khách rơi xuống, nơi vết cắt bóng loáng như gương, sắc trắng hồng lẫn lộn thành một đoàn, vừa nhìn đã giật mình.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cả đám bốn người Liệt Hỏa Tán Nhân đã bị chém giết hai người. Sự cường hoành của Diệp Trần khiến bọn hắn kinh hãi, vừa bước vào Tinh Cực Cảnh đã có thực lực đáng sợ như thế. Nói thế nào thì bốn người Liệt Hỏa Tán Nhân đều là cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ, trong đó có hai người lại có tu vị Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong, bốn người liên thủ cũng đủ để chống lại cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ. Kết quả là ở trên tay Diệp Trần căn bản không thể nào tạo thành xu thế liên kết được, từng người bị chém giết. Nếu đợi tu vị của hắn cao thêm chút nữa thì trong số cường giả Tinh Cực Cảnh còn ai là đối thủ của hắn nữa. :

Cái gì là cường hoành, đây chính là cường hoành!

Thân hình lướt đi, Diệp Trần xuyên qua đống Đồng Giáp Thi, so với trường bào nhân như vô hình vô thể càng thêm quỷ dị. Lâm Thủy Hàn vốn đang khổ chiến bỗng thấy trước mắt hoa lên một cái, ba trường bào nhân đã mất đi hai, ánh mắt lướt quá chỉ còn thấy bóng lưng đang dần mơ hồ của Diệp Trần.

- Đa tạ!

Lâm Thủy Hàn thầm nói một câu.

Cũng không có lựa chọn trợ giúp thái thượng trưởng lão của Phỉ Thúy Cốc, bọn hắn sống hay chết Diệp Trần không quan tâm, cũng không chú ý đến. Lại lần nữa quay lại chiến trường của hắn, khí cơ của Diệp Trần đã khóa chặt Liệt Hỏa Tán Nhân lại.

- Ta sớm đã muốn đến thăm Tử Dương Tông, lấy người làm lễ vật đi!

- Ngươi dám, ngươi đang phá hư cân đối của Thiên Phong Quốc đấy.

Liệt Hỏa Tán Nhân sợ hãi, sắc mặt nghiêm túc nói.

Diệp Trần cười lạnh nói

- Còn tốt hơn nhiều so với việc ngươi muốn giết chết toàn bộ cường giả Tinh Cực Cảnh của Thiên Phong Quốc bị truyền ra ngoài, đến lúc đó cơ nghiệp mấy trăm năm của Tử Dương Tông cũng bị hủy trên tay ngươi, bạo!

Ngay lúc nói chuyện, bàn chân Diệp Trần xoay nhẹ trên mặt đất, một cổ kình khí bạo tạc như đinh ốc chui vào lòng đất, sau đó bộc phát kịch liệt dưới thân của Liệt Hỏa Tán Nhân, đúng là bí kỹ Địa Bạo Thiên Kinh.

Ầm ầm!

Đá vụn bay tán loạn, Liệt Hỏa Tán Nhân tránh né có chút chật vật

- Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi.

Thanh âm của Diệp Trần phảng phất như mang theo ma lực xuyên vào tai Liệt Hỏa Tán Nhân, chợt một đoàn kiếm quang chói mắt bộc phát ra, bên trong kiếm quang ẩn ẩn có thể thấy được một đóa Khai Sơn Thanh Liên cực lớn.

Liệt Hỏa Tán Nhân mạnh mẽ vận chân nguyên, điên cuồng hô to

- Khô Mộc huynh, cứu ta.

Cờ-rắc!

Tiếng nói của hắn vừa vang lên, hộ thể chân nguyên đã bị kiếm quang thật lớn bổ ra. Trên trán lập tức xuất hiện một tia máu, thân thể to lớn nhanh chóng bị phân thành hai mảnh.

Sau khi đánh chết Liệt Hỏa Tán Nhân, Diệp Trần nhìn về phía người cuối cùng

- Trốn!

Người này biết rõ Diệp Trần không thể nào địch lại được nên không có tâm tư khác, lập tức chạy trốn.

- Chạy trốn được sao?

Triển khai khinh công, Diệp Trần đuổi theo.

Động tác mau lẹ, hai chân bật lên, hai người với tư cách là cường giả Tinh Cực Cảnh, tốc độ chạy trốn toàn lực hết sức kinh người, khoảng cách vài trăm mét chỉ loáng một cái liền vọt qua. Hơn nữa bởi vì chân không quá mức cường hoành nên lập tức rút hết không khí quanh thân, khiến bọn hắn trôi nổi giữa không trung, phát ra âm thanh rất nhỏ bé. Không giống với võ giả cấp độ Bão Nguyên Cảnh, lúc toàn lực bay đi sẽ sinh ra thanh âm lớn.

- Chết!

Giống như là như giòi trong xương vậy, Diệp Trần rất nhanh đã rút ngắn khoảng cách, ngưng tụ tâm thần, Tru Tâm Nhất Kiếm phảng phất như lưu tinh trên bầu trời, khẽ lóe lên rồi biến mất.

Phốc phốc!

Tư thế chạy trốn của đối phương không thay đổi, nhưng chân nguyên lại nhanh chóng trở nên suy yếu, một khỏa đầu lâu phun đầy máu tươi văng lên trời, thần sắc cực kì không cam lòng.

"Đến ngày hôm nay, ta mới xem như có vốn liếng để tung hoành ở Nam Trác Vực, Linh Hải Cảnh thì không tính đến, còn lại bất luận kẻ nào muốn giết ta đều không dễ dàng."

Liên tiếp giết chết tứ đại cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ, Diệp Trần liền sinh ra một cổ lý tưởng hào hùng. Trước kia tuy rằng thiên tư hắn tung hoành, ngộ tính như yêu, nhưng luôn có cảm giác ăn cơm hôm nay phải lo ngày mai, làm chuyện gì cũng phải lo trước lo sau.

Hiện giờ hắn đã hoàn toàn không đặt cường giả Tinh Cực Cảnh vào mắt, xem như gặp phải cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cũng có sức để liều mạng, sẽ không ngay cả lực hoàn thủ cũng không có

Đương nhiên Diệp Trần cũng biết giờ mình có thể chém giết cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ, ngoài trừ tám thành kiếm ý cường đại, còn cộng thêm việc những võ học tu luyện đều đã đạt đến cấp bậc trình độ cao nhất, dù chống lại ai cũng sẽ không thua thiệt về mặt võ học, yếu thế duy nhất chỉ là tu vị thôi.

"Sự tình lần này qua đi, nhất định phải đi Lạc Nhạn Giang Thiên Tiệm Hạp lĩnh ngộ Chiến Vương kiếm ý, tranh thủ nâng cao một bước. Nếu có thể tăng kiếm ý đến chín thành hoặc đại thành cũng đủ để chính thức chống lại cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cường giả rồi. Sau đó lại cố găng tăng lên tu vị, chỉ cần tăng đến Tinh Cực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong sẽ khiến cho chiến lực của ta đạt đến một cấp độ rất cao. Đến cảnh giới Tinh Cực Cảnh trung kỳ, về cơ bản đã có thể đi ngang ở Nam Trác Vực rồi, cũng không cần phải sợ hãi một ít cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đỉnh phong tu luyện võ học lợi hại, hoàn toàn có thể toàn lực đánh một trận." Diệp Trần rất rõ ràng, một ít cường giả kẹt ở Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, không bước vào Linh Hải Cảnh được vô cùng khủng bố, lấy thực lực trước mắt của hắn còn chưa đủ nhìn. Cũng may những người này bình thường sẽ không đi lại ở bên ngoài, số lượng cũng rất thưa thớt, tỷ lệ gặp phải hoàn toàn có thể bỏ qua.

- Đi một bước tính một bước, trước tiên Lạc Nhạn Giang Thiên Tiệm Hạp chính là mục đích đầu tiên.

Hít sâu một hơi, tâm thần Diệp Trần thông thuận hơn rất nhiều, kiếm ý càng tăng lên.

- Diệp Trần, ta và người đều là cường giả Tinh Cực Cảnh của Thiên Phong Quốc, còn không mau qua đây tương trợ, nếu không có chúng ta thì ngươi cũng phải chết trên tay Thi Quỷ Đạo Nhân thôi.

Thanh âm của Bàng Nhiếp truyền đến.

Diệp Trần đưa mắt nhìn lại. Đối thủ của Bàng Nhiếp và Trang Thanh Hà là hai đầu Kim Giáp Thi cùng một gã trường bào nhân. Hai đầu Kim Giáp Thi này so với lời Liệt Hỏa Tán Nhân nói còn lợi hại hơn, trong đó trong làn da đen kịt của một đầu Kim Giáp Thi đã xuất hiện một chút vàng lợt, rõ ràng là Kim Giáp Thi cấp bậc bát cấp Vũ Cương. Lực phòng ngự thập phần khủng bố, cơ hồ bỏ qua công kích của Bàng Nhiếp. Đầu Kim Giáp Thi bên kia cũng là thất cấp Vũ Cương đỉnh phong, đã có chút xu thế chuyển qua màu vàng, khi còn sống hẳn là một cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ khá lợi hại

Hai đầu Kim Giáp Thi này gắt gao ngăn chặn Bàng Nhiếp và Trang Thanh Hà, hơn nữa lại thêm một gã trường bào nhân, tu vị tuy không cao nhưng lại xuất quỷ nhập thần khiến hai người cực kỳ nguy hiểm.

- Hừ, trước tiên lấy các ngươi khai đao.

Còn chưa kịp đợi Diệp Trần đáp lời, một đạo thân ảnh tựa như quỉ mị đã xuất hiện bên người Bàng Nhiếp và Trang Thanh Hà, đúng là Thi Quỷ Đạo Nhân. Toàn thân hắn được hộ thể chân nguyên màu xám đen quấn lấy, trên mặt nạ quỷ lộ ra cỗ khí tức khiến lòng người sợ hãi, chỉ mới xuất hiện đã muốn đánh chết hai người.

- Ngươi dám!

Bàng Nhiếp kinh hãi, chân nguyên bộc phát đến cực hạn, bên ngoài cơ thể phun ra sóng lửa cuồn cuộn cao vài trượng, uy thế kinh người. Trang Thanh Hà ở một bên lại rất rõ ràng nếu ngăn không được một kích toàn lực của Thi Quỷ Đạo Nhân thì hôm nay mình thật sự phải táng thân tại đây rồi. Vận chuyển Sơn Hà Kinh, chân nguyên cuồn cuộn như sóng cuốn đến Thi Quỷ Đạo Nhân.

Thi Quỷ Đạo Nhân cười hắc hắc, tay phải vặn chuyển, xoạt một tiếng liền xuyên phá quyền kình của Bàng Nhiếp vặn đứt cánh tay của hắn, còn tay trái thì nắm một đầu lâu màu vàng đất đánh về phía Trang Thanh Hà.

Đợt giao thủ của ba người qua đi.

Trên tay Thi Quỷ Đạo Nhân cầm một cánh tay.

Trái lại, Bàng Nhiếp và Trang Thanh Hà, bọn hắn một người thì mất cánh tay, người kia thì mất tính mạng. Đối mặt với một kích toàn lực của Thi Quỷ Đạo Nhân, một thương một chết, vô cùng thảm thiết.

Mất đi hứng thú muốn đánh chết Bàng Nhiếp, Thi Quỷ Đạo Nhân đặt lực chú ý lên người Lâm Thủy Hàn vừa đánh chết một trường bào nhân, ánh mắt lạnh lùng.

Phanh!

Trên đường lướt đến, Thi Quỷ Đạo Nhân chợt giơ đầu lâu màu vàng hung hăng đánh lên kiếm khí vừa đánh úp đến trước mặt.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết.

Vốn Thi Quỷ Đạo Nhân định trước tiên đánh chết Lâm Thủy Hàn, nào đoán được Diệp Trần lại chặn trên đường cho hắn một đạo kiếm khí vô cùng ác liệt lăng lệ.

Một mảng lớn Đồng Giáp Thi bị quét sạch, Diệp Trần lặng yên đứng đó

- Dừng ở đây thôi.

Hai vị thái thượng trưởng lão của Phỉ Thúy Cốc hắn mặc kệ, bất quá có thể bảo vệ thái thượng trưởng lão của Bắc Tuyết Sơn Trang một mạng. Ngược lại Thi Quỷ Đạo Nhân này quả thật cường hoành, trong lúc vội vàng cũng có thể đánh tan kiếm khí của hắn, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với Liệt Hỏa Tán Nhân.

Lạt! Lạt! Bá!

Ba đạo nhân ảnh trước sau lướt đến, theo thứ tự là vợ chồng Tiêu Ngân và Bích Hồ Tiên Sinh.

Ba người đều bị thương không nhẹ. Vợ chồng Tiêu Ngân không biết có phải gặp ảo giác không nhưng Thi Quỷ Đạo Nhân không hề toàn lực ứng phó với bọn hắn. Đương nhiên, bọn hắn nếu đã dám đến hang ổ của Thi Quỷ Đạo Nhân thì cũng đã chuẩn bị tốt át chủ bài rồi, nhưng không đến thời khắc mấu chốt, thì những át chủ bài này không thể dùng tùy tiện được.

Vợ chồng Tiêu Ngân dù sao cũng không thể ngồi yên nhìn Bàng Nhiếp bị giết chết nên vội vàng ra tay giúp hắn chống đỡ hai đầu Kim Giáp Thi và một gã trường bào nhân. Về phần Bích Hồ Tiên Sinh thì sắc mặt lại có chút âm trầm, trong đám Đồng Giáp Thi đông nghịt rõ ràng lại không nhìn thấy bọn người Liệt Hỏa Tán Nhân đâu, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

- Bàng Nhiếp, những người khác đâu?

Tiêu Ngân hỏi.

Bàng Nhiếp phún một búng nước bọt lẫn máu nói:

- Liệt Hỏa Tán Nhân kia cấu kết với Thi Quỷ Đạo Nhân, lại có thêm hai cao thủ đột nhiên xuất hiện, bất quá đều đã chết cả rồi, chết ở...

Bàng Nhiếp oán hận liếc qua Diệp Trần, tuy nói tốc độ công kích của Thi Quỷ Đạo Nhân cực nhanh, bất quá hắn cho rằng Diệp Trần căn bản không hề có ý muốn cứu hắn

Vợ chồng Tiêu Ngân hoảng sợ! Diệp Trần này lại cường đại ngoài ý định như vậy, ồ, hắn đã đột phá đến Tinh Cực Cảnh rồi, là vô tình đột phá, hay là...

Thi Quỷ Đạo Nhân nói với Bích Hồ Tiên Sinh:

- Giết bọn chúng đi, giết chết toàn bộ, sự tình đã thoát ly khỏi tầm khống chế rồi.

Hắn nói rất đúng, trước đó vợ chồng Tiêu Ngân bị trúng kế dẫn đi nên không cần giết hai người này, giết sẽ gây ra phiền toái rất lớn nhưng giờ xem ra không giết không được. Bốn người Liệt Hỏa Tán Nhân vừa chết, đã không thể biết được phương hướng phát triển của kế hoạch nữa rồi, mà ngọn nguồn của hết thảy chuyện này đều ở trên người Diệp Trần.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1799)