Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 0426

Kiếm Đạo Độc Tôn
Trọn bộ 1799 chương
Chương 0426: Bất tử tế đàn (1,2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1799)

Siêu sale Shopee


- Ngươi không phải nói giỡn đi sao! Những người đã chết ở Thái Dương Thần Điện, toàn bộ biến thành quái vật bất tử?

Nguyên Kim Linh Giả thất kinh.

- Không chắc chắn lắm, nói chung cẩn thận một chút, có thể sẽ có Linh Hải Cảnh đại năng chết đi biến thành quái vật bất tử, vậy thì phiền phức.

- Ngươi thật đúng là miệng quạ đen, thực đến.

Nguyên Kim Linh Giả ngẩng đầu, dưới ánh trăng, một đầu quái vật bất tử cả người trắng đỏ lao xuống đây. Khi bay lên, trên tay nắm hai gã cường giả Tinh Cực Cảnh, cắn một cái, tiên huyết bị hút sạch sẽ. Nó tựa hồ vẫn chưa no, ánh mắt đỏ như máu chuyển hướng Nguyên Kim Linh Giả và Cự Nham Linh Giả.

- Đến đây đi! Ai sợ ai!

Ngoài miệng nói Cự Nham Linh Giả là miệng quạ đen, kỳ thực Nguyên Kim Linh Giả cũng không sợ quái vật bất tử Linh Hải Cảnh, bọn họ sống còn không đối phó được sao? Dù cho bọn họ có Bất Tử Chi Thân.

Ầm ầm!

Lần đầu tiên giao thủ, song phương cân sức ngang tài.

- Cự Nham Kích!

Bên cạnh Cự Nham Linh Giả nắm cơ hội, thân hình chợt lóe, đi tới trước người quái vật bất tử, ngưng tụ thổ chi áo nghĩa, nắm tay đánh lên ngực nó, đánh lõm xuống.

Dát!

Quái vật bất tử lăng không lộn mình rút lui, trong miệng phát ra tiếng rít gào.

- Hắc hắc, chết đi!

Trong tay Nguyên Kim Linh Giả xuất hiện một thanh kim sắc trường mâu do chân nguyên ngưng kết thành. Cánh tay vẫy động, trường mâu bị phóng ra ngoài, trong nháy mắt bắn thủng đầu quái vật bất tử.

Lúc này, một đoàn ánh trăng dẫn đạo xuống, rơi vào trên người quái vật bất tử, mắt thường có thể thấy được, vết thương của nó nhanh chóng khép lại, khôi phục như lúc ban đầu.

Thấy thế, hai người nhíu mày lại, trong đêm đen, những con quái vật này hầu như giết không chết.

Đầu quái vật bất tử này nhìn ra Nguyên Kim Linh Giả và Cự Nham Linh Giả không dễ chọc, không dự định lại động thủ. Trên thực tế, nếu như không phải chưa hút đủ máu, thực lực của nó tuyệt đối trên cả hai người liên thủ, dù sao tại Thái Dương Thần Điện, Linh Hải Cảnh đại năng đều phải bị áp chế. Thực lực suy giảm lớn, mà bọn họ như cá gặp nước, chiếm hết thiên thời địa lợi, khuyết điểm duy nhất là trước khi trở thành quái vật bất tử, toàn thân máu bị hút khô. Sau khi trở thành quái vật bất tử, thực lực tương đối yếu. Do đó nó dựa vào bản năng, mới muốn đi hút máu của Linh Hải Cảnh đại năng, chỉ có máu của bọn họ, mới để thực lực của nó nhanh chóng đề thăng.

Ánh mắt không có cảm tình vừa chuyển, đầu quái vật bất tử này phát hiện ba người Diệp Trần cách đó không xa. Trên người Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, nó cảm thụ được khí huyết cũng đủ cường đại, nhất là Mộ Dung Khuynh Thành, khí huyết trên người thập phần cường thịnh, cùng nhân loại có cách biệt một trời, nó không biết đối phương có phải nhân loại không, nó chỉ cần máu đủ cường đại là được.

Sưu!

Thân hình tiêu tan, quái vật bất tử đánh về phía ba người.

Nguyên Kim Linh giả thấy vậy, cười nói:

- Hai tiểu tử và một lão già kia muốn xui xẻo rồi.

Cự Nham Linh Giả cười nhạt:

- Tham lam là nguồn gốc của tai họa, thực lực không đủ còn muốn đến tham gia náo nhiệt, chết cũng không đáng tiếc.

Hai người không tiếp thu ba người Diệp Trần có thể sống mà rời khỏi Thái Dương Thần Điện, thờ ơ lạnh nhạt.

- Đầu quái vật bất tử này tựa hồ lợi hại hơn nhiều.

Diệp Trần chú ý tới quái vật bất tử vọt tới cùng lúc trước khác nhau. Con mắt híp lại, Phá Phôi Kiếm trong tay bộc phát ra kinh diễm quang mang. Trong nháy mắt đánh ra bốn mươi chín kiếm, trên thân kiếm ẩn chứa sát lục kiếm đạo ý chí không gì không giết.

Xuy xuy xuy xuy!

Quái vật bất tử tiên huyết đầm đìa bay ngược ra ngoài. Hơn nữa có thể phát hiện dù cho có ánh trăng trị liệu thân thể, quái vật bất tử tốc độ phục hồi vẫn rất chậm. Chỉ có Diệp Trần biết là có chuyện gì xảy ra, sát lục kiếm đạo ý chí không thể nói đùa như vậy. Sát lục khí tức tiêu giảm. Nếu là sát lục kiếm đạo ý chí cũng đủ mạnh, Bất Tử Chi Thân chưa từng dùng, sát lục khí tức không tiêu tan, vĩnh viễn không thể hồi phục như cũ, đây là thuộc tính Kiếm Ý cường đại.

- Cái gì, đẩy lùi quái vật bất tử?

Dáng tươi cười trên mặt Nguyên Kim Linh Giả ngưng trệ, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Cự Nham Linh Giả thu hồi vẻ coi thường, nói:

- Kiếm Ý phi thường cường đại, ít nhất là cấp chân nhân, thảo nào có thể một chiêu đánh đuổi đối phương. Truyện Tiên Hiệp -

- Kiếm Ý đạt được cấp Chân Nhân?

Nguyên Kim Linh Giả vô cùng kinh ngạc, Linh Hải Cảnh có tổng cộng ba cấp bậc, phân biệt là Linh Giả Cấp, Chân Nhân Cấp, Tông Sư Cấp. Như vậy chẳng phải là nói đối phương tại thành tựu kiếm đạo ý chí đã siêu việt kiếm khách Linh Giả Cấp. Hắn tu luyện thế nào? Quả thực khó có thể tưởng tượng?

- Lực Trường Thiết Cát!

Mộ Dung Khuynh Thành phản ứng cũng không chậm, hai tay hợp lại, hai cổ lực tràng tuyệt nhiên tương phản hỗn hợp với nhau, hóa thành Lực Tràng Thiết Cát vô kiên bất tồi, một kích đánh trúng quái vật bất tử.

Phanh!

Quái vật bất tử cũng va vào trên vách tường, lại bị lực lượng trên cấm chế bắn ngược trở lại, trên miệng huyết nhục mơ hồ, hầu như bị phá nát.

Dát!

Quái vật bất tử ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, vốn tưởng rằng hai người là cây hồng mềm, ai biết trình độ khó chơi còn muốn vượt qua hai người trước. Nhất là thiếu niên kiếm khách mặc áo lam kia, bất động thanh sắc khiến nó bị trọng thương, vết thương không thể rất nhanh khép lại chưa tính, ngay cả nguyên khí cũng bị lột bỏ không ít.

Sưu!

Thân hình chợt lóe, quái vật bất tử rời xa nơi này, không muốn trêu chọc Diệp Trần.

- A, có ý tứ, cư nhiên có thể tại trình tự Tinh Cực Cảnh lĩnh ngộ thuộc tính Kiếm Ý, đây là sự tình mà kiếm khách Linh Hải Cảnh cũng khó có thể làm được.

Âm Ma Tông tầm nhìn muốn hơn Cự Nham Linh Giả. Bản thân hắn cũng biết một kiếm khách Tông Sư Cấp, đối phương chính là bởi vì lĩnh ngộ thuộc tính Kiếm Ý, mới được xưng là Tông Sư.

Cách đó không xa Thiết Mộc Chân Nhân bắt đầu lưu ý Diệp Trần, thầm nghĩ:

- Người này không đơn giản, luận ngộ tính đơn độc, chỉ sợ có thể trong thiên tài Nam Phương Vực Quần bài danh đến tiền ngũ.

- Thật mạnh, chúng ta tới gần hắn.

Diệp Trần cường thế, để không ít cường giả Tinh Cực Cảnh tận lực tới gần hắn. Bọn họ minh bạch, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành có thể sẽ không ra tay tương trợ, nhưng có hai người ở đây, quái vật bất tử lợi hại tất nhiên có điều hạn chế, hi vọng bảo mệnh lớn hơn nữa.

Đối với điều này, Diệp Trần cũng không ngại, mặc kệ có tới gần đây hay không? Đối với hắn đều không có ảnh hưởng gì, nếu không ảnh hưởng, cần gì phải tàn nhẫn đuổi đi, cho người khác lưu lại một chút hi vọng luôn luôn tốt. Đương nhiên, đây là không ảnh hưởng, nếu có ảnh hưởng, Diệp Trần cũng không phải người tốt gì, hắn ghét nhất bị chuyện hại mình lợi người.

Mọi người thấy ba người Diệp Trần không có cử động gì, càng thêm yên tâm tới gần bên này. Về phần Linh Hải Cảnh đại năng khác, bọn họ không phải không có lo lắng. Đáng tiếc những người này bất cận nhân tình, tính tình tốt thì cùng ngươi bảo trì khoảng cách. Tính tình không tốt, sẽ quá lớn tiếng, động thủ sát nhân đều có khả năng.

Đêm đầu tiên trôi qua, trước bình mình, quái vật bất tử hung nhảy vào trong vật kiến trúc, ngủ đông trong bóng tối, chờ đợi đêm thứ hai phủ xuống.

Tạm thời thoát ly nguy hiểm tử vong, mọi người bắt đầu nghiên cứu đồ án thứ mười ba đại biểu cái gì?

Vương Thông trầm tư nói:

- Đồ án thứ mười ba và thứ mười bốn thập phần trừu tượng hóa, cũng không thể nhìn ra đồ hình gì cụ thể, thật muốn nói, nơi cực âm ít nhất có hơn trăm địa phương phù hợp. Rất hiển nhiên, đây là không có khả năng. Do đó, ta cần phân loại những địa phương này một chút, từ đó tìm kiếm đặc biệt, cho ta một chút thời gian.

- Không thành vấn đề!

Diệp Trần gật đầu, tìm kiếm địa điểm đại biểu đồ án không khó là không có khả năng. Bằng không chủ nhân địa đồ đã không đem ra bán đấu giá. Diệp Trần không cần nghĩ cũng biết, trước khi bán đấu giá, nguyên chủ nhân nhất định tiêu hao đại lượng thời gian và tâm tư nghiên cứu địa đồ, thẳng đến nhất vô sở hoạch, không có bất kỳ phát hiện gì mới đưa ra quyết định này.

Diệp Trần không muốn nghĩ xem nguyên chủ nhân có tâm tư gì khi bán đấu giá địa đồ. Hắn có thể làm chính là tận lực, thực sự không được, vậy đành buông tha.

Thời gian trôi qua tới bình minh ngày thứ tư, một thông đạo vặn vẹo không rõ xuất hiện ở trước Thái Dương Thần Điện. Theo thông đạo này, những người còn sống sót lao ra ngoài.

Rời khỏi Hoàng Kim Sa Mạc, ba người Diệp Trần vào ở Mặc Lan Thành gần đó.

...

- Ha ha! Ta biết! Đồ án thứ mười ba cũng không phải là đồ án, mà là cổ tự, cổ tự đã biến mất trong dòng sông lịch sử. Nếu cứ phân tích theo đồ án, cả đời cũng không biết nơi nào.

Lầu hai tửu lâu, Vương Thông hưng phấn mà vọt tới trong phòng Diệp Trần.

Mộ Dung Khuynh Thành nghe thấy liền hỏi:

- Cái gì tự?

- Đồ Thủy Hà!

- Đồ Thủy Hà? Sao ta chưa từng nghe nói qua?

Vương Thông giải thích:

- Mấy nghìn năm trước. Đồ Thủy Hà đã tồn tại, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Đồ Thủy Hà dần dần khô cạn, chỉ còn lại một dòng sông ngầm dưới lòng đất. Chúng ta chỉ cần tìm được dòng sông ngầm này, là có thể biết vị trí cụ thể của Đồ Thủy Hà.

Phân tích ra đồ án thứ mười ba không chỉ một mình Vương Thông. Cho tới bây giờ đã có hơn một nghìn người gia nhập hàng ngũ tìm kiếm địa đồ Bất Tử Chi Thân. Trong những người này nhân tài tinh thông lịch sử nơi cực âm không ít, nhận thức một ít tự có lẽ còn ít hơn chút. Nhưng chung quy vẫn có, đương nhiên, như vậy không phải nói những người này so với Âm Ma Tông mạnh hơn. Dù sao mỗi người đều có điểm yếu của chính mình, không tồn tại người không gì không biết.

- A! Có hơn mười người phương hướng nhất trí, lẽ nào bọn họ phân tích ra đồ án thứ mười ba.

Trong Mặc Lan Thành, Âm Ma Tông cảm ứng được cảm ứng được, con mắt phát sáng.

Ai cũng không biết, ba trăm phần địa đồ phục chế bị hắn giở trò. Trên đó có đóng dấu linh hồn ấn ký của hắn. Những ấn ký này cũng không phải thủ pháp thông dụng của Linh Hải Cảnh đại năng bình thường, mà càng cổ xưa và huyền ảo hơn. Là hắn ngẫu nhiên học được. Trừ phi là Vương giả Sinh Tử Cảnh, bằng không ai cũng sẽ không nhận thấy được trên địa đồ có huyền cơ.

- Hắc hắc, tất cả nỗ lực của các ngươi đều là xiêm y cho ta, người đạt được bí mật Bất Tử Chi Thân, chỉ có Âm Ma Tông ta.

Trên mặt Âm Ma Tông lộ ra nụ cười nắm chắc.

Quá trình tìm kiếm Đồ Thủy Hà rất thuận lợi, ba người Diệp Trần đầu tiên là tìm được sông ngầm, sau đó căn cứ quy luật của nó, phát hiện vị trí cụ thể của Đồ Thủy Hà. Cũng ở trong bùn đất ra một tấm bia đá. Trên đó đồng dạng điêu khắc ba bức đồ án. Phân biệt là đồ án cổ tự đại biểu Đồ Thủy Hà, đồ án thứ mười bốn cùng mới đồ án tế đàn thứ mười năm.

- Xem ra, tìm được Đồ Thủy Hà cũng vô dụng, trên đó căn bản không lưu lại tin tức gì. Nếu đồ án thứ mười bốn mà cũng như vậy. Chúng ta cứ trực tiếp nghiên cứu đồ án tế đàn thứ mười năm đi.

Vương Thông vốn định từ đồ án thứ mười ba và thứ mười bốn tìm kiếm manh mối đến đồ án thứ mười năm. Bất quá hắn thất vọng, ba bức đồ án trên tấm bia đá, bọn họ đều đã xem qua, ngoài ra không còn gì khác.

- Nếu đã đi tới một bước này, địa điểm thứ mười bốn vẫn nên đi xem một chút.

Diệp Trần phát biểu ý kiến của bản thân.

Mộ Dung Khuynh Thành gật đầu:

- Về đồ án tế đàn, chúng ta còn chưa có bất kỳ manh mối gì, so với vùi đầu suy nghĩ, không bằng tốn chút thời gian đi tìm địa điểm đại biểu đồ án thứ mười bốn. Ta nghi, địa điểm đồ án thứ mười bốn hẳn là sẽ có một chút thu hoạch đặc biệt.

- Có người đến.

Diệp Trần ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Vương Thông nói:

- Có muốn hủy diệt tấm bia đá hay không?

Hắn đối với bí mật Bất Tử Chi Thân không ôm bất kỳ huyễn tưởng gì. Hay nói cách khác, hắn không đủ thực lực tranh đoạt Bất Tử Chi Thân. Do đó, hắn càng hi vọng Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành có thể đạt được bí mật Bất Tử Chi Thân.

Diệp Trần lắc đầu:

- Hủy diệt tấm bia đá, chúng ta sẽ trở thành mục tiêu của mọi người. Để cho bọn họ biết cũng không sao, vả lại trên tấm bia đá không có gì bí mật cả.

Ngay lúc ba người rời khỏi, ba bốn đạo nhân ảnh xuất hiện tại phụ cận tấm bia đá, chốc lát càng nhiều người chạy tới. Bao gồm cả Âm Ma Tông thân ẩn trong hắc bào.

- Trên tấm bia đá có ba bức đồ án, vẫn là đồ án tế đàn. Như vậy xem ra, đồ án tế đàn chính là đồ án thứ mười năm, cũng chính là giới hạn của địa đồ.

Tâm tình Âm Ma Tông dâng trào, hắn còn cách đoạt được bí mật Bất Tử Chi Thân càng ngày càng gần. Hắn bỗng nhiên có chút hối hận. Nếu là sớm đem địa đồ công bố ra ngoài một chút, có thể đã đạt được Bất Tử Chi Thân từ vài chục năm trước rồi.

- Mặc kệ ra sao, Bất Tử Chi Thân chỉ có thể là của mình ta, người cản giết người, ma cản giết ma.

...

Địa điểm đại biểu đồ án thứ mười bốn.

- Quả nhiên, ở đây cũng không có phát hiện gì, chỉ có hai đồ án.

Không thể không nói, Vương Thông là một vị nghiên cứu lịch sử giỏi. Thời gian hơn nửa tháng, hắn liền phân tích ra đồ án thứ mười bốn, cũng tìm được địa điểm. Đáng tiếc cũng giống như Đồ Thủy Hà, ở đây vẫn không có gì đáng giá nghiên cứu. Duy nhất ý nghĩa chỉ là tìm được mà thôi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1799)