← Ch.0665 | Ch.0667 → |
- Ta cũng nghe nói, hai người này không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng ai cũng phải giật mình, Hạch Liên Vô Hoa đánh bại hạng sáu mươi chín Tông sư bảng Hoả Vân Tông, Thượng Quan Phi thì đánh bại hạng sáu mươi ba Tông sư bảng Hắc Thuỷ Tông, một người dùng ba chiêu, một người dùng bốn chiêu, mạnh đến không thể tưởng tượng.
- Không ngờ một năm chưa hết, Tông sư bảng đã lại biến động, Tông sư bảng khoá này, chắc chắn sẽ có không ít thiếu niên thiên tài góp mặt.
- Cái này đương nhiên, nhưng chắc các ngươi không biết, nửa tháng trước, có một người tên là Tư Đồ Hạo cũng khiêu chiến một tông sư trên Tông sư bảng, kết quả một chiêu đánh bại đối phương.
- Đánh bại ai? Một chiêu? Chắc người đó thứ hạng cũng chẳng cao! Nếu không sao có thể bại bởi một chiêu.
Có người lên tiếng đề nghị.
- Nói các ngươi không thiển cận cũng chẳng sai, tông sư bị Tư Đồ Hạo đánh bại không bởi ai hết, mà là Phá Kiếm Tông Đồ Nguyên.
- Cái gì, Phá Kiếm Tông Đồ Nguyên?
Chúng nhân thất sắc.
Phá Kiếm Tông Đồ Nguyên không phải tông sư bình thường, xếp hạng ba mươi ba trên tông sư bảng, cao hơn Diệp Trần mười lăm bậc, Tư Đồ Hạo một kiếm đánh bại Đồ Nguyên, thực lực đúng là không thể tưởng tượng, kích động hơn sự tích Hạch Liên Vô Hoa và Thượng Quan Phi gấp mười lần.
- Ngươi không nhớ nhầm chứ! Sao hắn có thể một chiêu đánh bại Đồ Nguyên?
- Ta lừa các ngươi làm gì, lúc đó ta cũng có mặt, tận mắt nhìn thấy hắn giơ một ngón tay, trường kiếm sau lưng tự động xuất vỏ, một kiếm trọng thương Đồ Nguyên.
- Ngự kiếm công địch, đó là kiếm thuật thất truyền mà Tư Đồ Hạo cũng học được.
Sự đáng sợ của Tư Đồ Hạo lần đầu tiên hình thành ấn tượng trong não hải mọi người.
Thịch thịch thịch thịch....
Dừ dưới cầu thang truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp, một bóng người nhanh chóng xuất hiện.
- Nhanh, nhanh, Bắc Minh Huy đang khiêu chiến với một trong đao đạo tam đại tông sư Lâm Triều Nam ngoài thành, các ngươi còn ở đó làm gì?
Người này vội vàng nói.
- Cái gì, Bắc Minh Huy khiêu chiến Lâm Triều Nam.
- Mau đi.
Lâm Triều Nam là ai, một trong đao đạo tam đại tông sư, xếp hạng mười chín trên Tông sư bảng, thực lực tương đương thanh niên ngũ cự đầu, còn Bắc Minh Huy chỉ mới bắt đầu nổi danh khoảng nửa năm nay, vậy mà dám khiêu chiến Lâm Triều Nam, đúng là tin tức kinh nhân.
Chẳng cần đi lối cầu thang, chúng nhân trực tiếp bay qua cửa sổ, vừa ra ngoài, họ lập tức nhìn thấy trong thành có vô số nhân ảnh bay ra ngoài thanh.
Nhất thời, tất cả võ gia trong thành đều có mặt.
Ba mươi dặm ngoài thành, có một con sông lớn, bên bờ sông đang có một lượng lớn võ giả tụ tập, người đồng nghìn nghịt, sóng âm ngút trời.
- Không biết Bắc Minh Huy nghĩ gì, khiêu chiến thì cứ chọn người yếu một chút, sao lại khiêu chiến với Lâm Triều Nam.
- Có lẽ là tự tin bàng trướng! Muốn lập tức thành danh, dù sao Lâm Triều Nam cũng xếp hạng mười chín trên Tông sư bảng, đánh bại hắn, Bắc Minh Huy có thể chứng minh mình đã là thanh niên cao thủ cấp bậc thanh niên ngũ cự đầu, áp đảo Diệp Trần và Độc Cô Tuyệt.
- Có lý, nhưng ta không đánh giá cao hắn.
- Ta cũng vậy.
Lâm Triều Nam được rất nhiều người coi trọng, đừng nói Bắc Minh Huy, cho dù là Diệp Trần cũng không được coi trọng bằng hắn, họ nghĩ, trong thanh niên ngũ cự đầu, trừ Bạch Vô Tuyết và Lục Thiếu Du ra, ba người còn lại cũng chỉ tương đương Lâm Triều Nam, dù sao thứ hạng sát nút, thực lực cũng không chênh lệch nhiều.
Trong thiên không, hai bóng người đang cùng nhau đối phong.
Lâm Triều Nam lưng đeo trường đao lạnh lùng nói:
- Bắc Minh Huy, ta thừa nhận người là một thiên tài kinh nhân, nhưng ngươi khiêu chiến ta quá sớm.
Bắc Minh Huy cười nhạt một tiếng,
- Thẩm Thiên Lãng bị Tiêu Sở Hà đánh bại hai lần, lần này đến lượt ngươi, nhưng ta là dùng thương nên cũng chẳng muốn cần cái đao đạo tam đại tông sư.
Lâm Triều Nam nhíu mày,
- Nếu ngươi thực sự muốn khiêu chiến, ta cũng chẳng nương tay, biết đâu trong lúc thất thủ, ta sẽ trọng thương ngươi.
Hắn quyết định sẽ dạy cho đối phương một bài học, nếu không ai cũng chạy đến khiêu chiến thì hắn mệt chết mất.
- Yêm tâm, ngươi cứ dùng toàn lực đối phó với ta.
Bắc Minh Huy sau khi sáng tạo ra Thiên nhai chỉ xích nhị thức, có rèn luyện thêm một khoảng thời gian, hắn định áp dụng chiêu thức này với đối phương để tìm kiếm khuyết điểm, nhưng trước mắt, hắn chưa đi khiêu chiến Diệp Trần, mà tìm một đối thủ có thực lực cường hãn để rèn luyện Thiên nhai chỉ xích nhị thức, không được quá yếu cũng không được quá mạnh, cho nên hắn lựa chọn khiêu chiến Lâm Triều Nam.
- Nếu ngươi đã tự tin như vậy thì đừng phí lời nữa, bắt đầu đi!
Lâm Triều Nam cũng không rút đao, lạnh lùng nhìn Bắc Minh Huy.
- Không rút đao?
Bắc Minh Huy khoé miệng nhếch lên, trường thương đột nhiên xuất kích, như một con giao long màu bạc đánh về phía Lâm Triều Nam.
- Nhanh quá!
Lâm Triều Nam có chút bất ngờ, vừa lùi vừa vội vàng rút trường đao, chặn đứng sừng giao long. Truyện Tiên Hiệp -
Ầm!
Sóng trùng kích phóng xạ, Lâm Triều Nam có chút chật vật.
- Dốc toàn lực đi! Nếu không ngươi căn bản không làm ta hứng thú.
Lúc nãy đối phương coi thường hắn, Bắc Minh Huy hoàn toàn có thể đánh bại đối phương chỉ bởi một chiêu, nhưng hắn không làm vậy, hắn muốn đối phương dốc toàn lực, như vậy mới kiểm tra được trình độ của Thiên nhai chỉ xích nhị thức.
- Sẽ như ngươi mong muốn.
Lâm Triều Nam thần tình ngưng trọng, Bắc Minh Huy này hình như không dễ đối phó, hắn đúng là có chút coi thường đối phương.
- Hồ nguyệt trảm!
Trường đao ánh lên nguyệt quang sáng tỏ, Lâm Triều Nam thân thể hơi cong, nảy lên như một quả bóng, tốc độ nhanh đến khó tin, người còn ở trên đường, một đao đã lăng không bổ xuống, một đao này, căn bản không nhìn thấy thân đao, tựa như một đường nguyệt tuyến.
- Không tệ, có chút môn đạo.
Bắc Minh Huy thoả mãn gật đầu.
- Thiên nhai chỉ xích!
Không thi triển Thiên nhai chỉ xích nhị thức, Bắc Minh Huy tay phải hơi rung, ngân giao trường thương nhanh chóng đâm ra, bởi vì tốc độ quá nhanh nên cánh tay hắn biến mất cùng ngân giao trường thương, giống như độn nhập vào hư không.
Đinh!
Thương mang vô hình đánh trúng đao quang của Lâm Triều Nam trong nháy mắt, Lâm Triều Nam ngã bay ra ngoài.
- Lâm Triều Nam, hai chiêu trước chỉ là đòn khởi động, một thương tiếp theo mới là một thương thực sự, xem đây.
Thân thể bổ nhào, Bắc Minh Huy phát ra sát chiêu, ngân giao trường thương một lần nữa biến mất, phát ra năm đường ngân sắc quang tuyến, năm đường ngân sắc quang tuyến này thập phần mỹ diệu, khiến mọi người không khỏi trầm trồ.
Đinh!
Lâm Triều Nam chỉ đỡ được một đường ngân sắc quang tuyến, bốn đường còn lại đánh lên ngực, bụng, cánh tay và đùi hắn.
← Ch. 0665 | Ch. 0667 → |