← Ch.0914 | Ch.0916 → |
Trung niên phụ nhân cũng không phải tôm tép, thực lực của nàng rất mạnh, ngoại trừ Lôi Linh Vương và Vương Thái Nhất của Hắc Thuỷ liên minh ra thì Diệp Trần chưa gặp người nào khác có thể mạnh hơn nàng. Đương nhiên, sau khi đi vào Tứ Phương Đảo thì Diệp Trần đã bỏ đi những nhận thức so sánh trước kia, bởi vì nơi này Bán bộ Vương Giả thâm bất khả trắc không ít. Mười một người nơi này không có ai là đơn giản cả! Nếu trở mặt, Diệp Trần cũng không dám khinh thường một ai, khoảng cách hắn vô địch dưới Sinh Tử Cảnh còn rất xa.
Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, thân hình trung niên phụ nhân nhẹ lay động một chút lưu lại tại chỗ một tàn ảnh vô cùng sống động bị một đao của Thanh đồng giáp sĩ phân thành hai, lập tức tan rã.
- Dám đánh chủ ý lên lão nương?
Trung niên phụ nhân tức giận nói, ngón tay khẽ vẫy, một sợi tơ mỏng màu đen lập tức quấn quanh trên cổ Thanh đồng giáp sĩ, nàng dùng sức kéo một cái, cái đầu của Thanh đồng giáp sĩ lập tức bị cắt rời.
- Đi nhanh!
Kim Vạn Song kinh nghiệm phong phú, hắn liếc mắt đã nhìn ra thực lực của Thanh đồng giáp sĩ này cũng tương đương với một Bán bộ Vương Giả bình thường. Trung niên phụ nhân vừa rồi không chết là nhờ thực lực của nàng cao cường, nhưng mà trong hành lang này, Thanh đồng giáp sĩ đâu phải chí có vài chục mà tới hàng trăm! Mười một người đối mặt với hàng trăm Thanh đồng giáp sĩ cũng không phải sự tình dễ chịu gì!
"Cạch cạch cạch cạch..."
Kim Vạn Song vừa dứt lời, tất cả Thanh đồng chiến sĩ trong hành lang đều sống lại, đem cả hành lang vây kín như nêm cối, không có chỗ hở nào.
"Choang!"
Diệp Trần huy kiếm chém lên người một tên Thanh đồng giáp sĩ, nhưng áo giáp của nó quá cứng rắn, một kiếm của Diệp Trần chỉ có thể lưu lại vết kiếm nhàn nhạt trên đó, tựa hồ chỉ có những chỗ không được áo giáp bao phủ mới là chỗ nhược điểm của nó như mắt, cổ, mặt!
- Đi!
- Con mẹ nó, nhiều vậy!
Mọi người không muốn liều mạng với đám Thanh đồng chiến sĩ này nên cong chân chạy như điên, tất cả Thanh đồng giáp sĩ cản phía trước đều bị đánh bay ra hai bên mở ra một thông đạo vừa cho một người qua.
Lúc này, bản lĩnh của mỗi người đã sơ lộ ra.
Thủ đoạn công kích của Kim Vạn Song rất tự nhiên, không có khí thế mênh mông hoa lệ nhưng lại rất hữu hiệu, vừa chuẩn, không hề lãng phí một chút khí lực nào, cũng không uổng phí một chút khí lực nào.
Kinh nghiệm của lão giả trong đội cũng không kém gì Kim Vạn Song, bàn tay khô gầy của lão nhìn như chậm nhưng lại thật nhanh vung đẩy, Thanh đồng giáp sĩ hai bên hắn đều bị ép chặt vào nhau, không làm được gì lão.
Đại hán mặt vàng tuy đã từng ăn phải thiệt thòi trên tay Diệp Trần nhưng thực lực quả thật không hề yếu, một tay hắn cầm thuẫn, một tay cầm trường mâu, bước chân vững vàng, mượn lực tá lực.
Tên thanh niên lạnh lùng cũng giống Diệp Trần là một kiếm khách, kiếm của hắn cực nhanh, Thanh đồng giáp sĩ bị kiếm khí của hắn đánh bay ra ngoài là nằm im bất động tại chỗ.
Mà Lâm Vũ Hiên thì lộ ra vẻ mặt thiếu kinh nghiệm, chiêu thức đại khai đại hợp khí kình dũng mãnh, những Thanh đồng giáp sĩ bị hắn đánh trúng thì áo giáp đều bị vỡ ra, nhìn qua thì uy thế vô cùng nhưng ở nơi nguy hiểm như thế này thì làm vậy là quá lãng phí chân nguyên.
Hoàng y nữ tử không hổ là một trong những người Diệp Trần nhìn không thấu, nàng từ đầu đến cuối đều không hề ra tay nhưng những Thanh đồng giáp sĩ xung quanh ngay cả một chéo áo của nàng cũng không chạm tới được.
Trừ những người này ra, còn có hai người so với Lâm Vũ Hiên càng không kiêng nể gì cả, chính là hai huynh đệ song sinh kia. Hai người, một người cầm đại phủ, một người cầm song đao manh mẽ công tới trước, những tên Thanh đồng giáp sĩ làm gì chịu nổi hai tên như lang như hổ này, lập tức bị đánh thất tinh bát lạc.
Bất quá, hai người so với Lâm Vũ Hiên có chút bất đồng đó là hai người đều chỉ dựa vào khí lực của bản thân, chân nguyên không hao tổn bao nhiêu, nhìn thanh thế thì to lớn nhưng thật ra không tiêu hao gì nhiều.
Còn trung niên phụ nhân thì không ứng phó được nhiều Thanh đồng giáp sĩ như vậy, có thể thấy được nàng chủ tu theo lộ tuyến âm độc. Nếu một đối một hoặc một đối hai thì nàng ứng phó so với người khác dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng nếu địch nhân đạt tới một số lượng lớn thì nàng trở nên yếu thế, cũng may là thân pháp của nàng không tệ, ở thời khắc mấu chốt đều có thể tránh được công kích của Thanh đồng giáp sĩ, theo sát phía sau đội ngũ.
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành cũng đi phía sau đội ngũ, ở phía trước hai người là huynh đệ song sinh kia, sau lưng chính là trung niên phụ nhân.
Mộ Dung Khuynh Thành có ưu thế về tốc độ nên tự nhiên vô cùng thong dong.
"Choang! Choang! Choang!..."
Diệp Trần cũng rất nhàn nhã, Lôi Kiếp Kiếm như chậm thực nhanh chém ra, mỗi một kiếm đều vừa vặn chặn đứng công kích của Thanh đồng giáp sĩ, nhìn qua giống như là đám Thanh đồng giáp sĩ này tự động nhảy vào kiếm của hắn vậy!
Trung niên phụ nhân lúc trước còn có chút xem thường Diệp Trần, cho rằng Diệp Trần ngoại trừ Linh hồn lực ra thì không còn thứ gì đáng trọng dụng, nhưng giờ khắc này nàng đã không còn nghĩ như vậy nữa. Trong mười một người ở đây thì thoải mái nhất không ai ngoài Diệp Trần, cái này cũng không phải thực lực hắn cao nhất mà do năng lực khống chế và năm bắt thời cơ của hắn mạnh nhất.
- Tiểu tử này cũng có bản lĩnh, không phải dễ chơi a! Về sau nếu có xảy ra tranh chấp thì ta cũng nên nhìn tình huống cẩn thận trước rồi nói!
Có thể hỗn tới trình độ này thì không ai không có nhãn quang sắc bén, nếu tranh chấp với một người bản thân không có nắm chắc thì đó là việc không có lý trí chút nào!
Thanh đồng giáp sĩ trong hành lang giống như thuỷ triều, mà mọi người thì giống như con thuyền đang mạnh mẽ ngược dòng thuỷ triều.
Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, mọi người bình yên vô sự thông qua được đoạn hành lang kia. Quay người nhìn lại thì tất cả Thanh đồng giáp sĩ đều tự mình dung nhập vào trong những cột đá hai bên hành lang hoà với phù điêu làm một thể.
- Mọi người không sao chứ?
Kim Vạn Song thở dài một hơi, đảo mắt qua mọi người, hỏi.
- Khá ổn, tiếp tục đi tới đi!
Thanh đồng giáp sĩ đối với bọn họ chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng hữu kinh vô hiểm. Bất luận người nào trong này đặt ở bên ngoài đều là tồn tại gần như vô địch dưới Sinh Tử Cảnh Vương Giả, thì làm sao có thể có việc gì được.
- Vậy là tốt rồi!
Kim Vạn Song tiếp tục dẫn đường, hắn cũng tin tưởng những người này không ai là đại phiền toái cả. Lúc hắn mời người cũng đã suy tính kỹ lưỡng, không phải ai cũng có tuỳ tiện mời vào. Đương nhiên, trong trà lâu lúc đó ngoạ hổ tàng long, hẳn cũng chỉ mời được một bộ phận mà thôi.
← Ch. 0914 | Ch. 0916 → |