← Ch.1214 | Ch.1216 → |
thuật
Hư Hoàng thần sắc thoáng âm trầm, Diệt Linh Ti với tư cách là linh hồn công kích bí pháp cường đại nhất của hắn, một mực chưa từng được thi triển qua, đây chính là lá bài tẩy của hắn, đối với đòn sát thủ, đơn giản hắn sẽ không thi triển ra. Vốn mục tiêu của hắn là làm bị thương linh hồn của Diệp Trần, khiến cho đối phương không cách nào đem chiến lực thôi động đến cực hạn, thế nhưng hắn không ngờ tới Diệp Trần đồng dạng trên linh hồn cũng không có nhược điểm nào, muốn công kích có công kích, muốn phòng ngự có phòng ngự, cái quầng sáng Kim Sắc kia là một dạng linh hồn công kích thập phần huyền diệu. Đây còn chưa nói, nếu đối phương mà đem nó tu luyện tới trình độ nhất định thì hắn ngược lại có thể bị thương không biết bao nhiêu.
Linh hồn công kích không có hiệu quả, Hư Hoàng quyết định thật nhanh, ngang nhiên ra tay.
"Hư Không Đại Thủ Ấn!"
"Đại Diệt Kim Nhiên Chưởng!"
"Quang Diệu quyền!"
"Lăng Hư chỉ!"
Thủ ấn, chưởng pháp, quyền pháp, chỉ lực, Hư Hoàng hai tay liên tiếp đánh ra bốn bộ sát chiêu, hắn muốn dùng tu vi hùng hậu để làm hao tổn hết tu vi Diệp Trần. Trong tình huống này, hắn cũng nhìn ra được tu vi của Diệp Trần không còn Viên Mãn, đoán chừng chỉ có sáu bảy thành, mà tu vi của hắn, vốn tựu so với Diệp Trần cao hơn không chỉ gấp đôi, không nói là gấp ba.
Rầm rầm rầm! oanh!
Thủ ấn trong suốt, hỏa diễm chưởng ảnh như thiêu đốt, nắm đấm quang ảnh lập lòe, chỉ lực hư vô mờ mịt, cả bốn sát chiêu đồng loạt hướng phía Diệp Trần lao qua. Mà bốn sát chiêu này của Hư Hoàng đều có tất cả tinh hoa: Hư Không Đại Thủ Ấn có thể làm hạn chế tốc độ Diệp Trần, Đại Diệt Kim Nhiên Chưởng có lực sát thương cực hạn, Quang Diệu quyền có tốc độ nhanh như lưu quang, Lăng Hư Chỉ thì hư vô mờ mịt. Ngoại trừ Đại Diệt Kim Nhiên Chưởng, mỗi một chiêu đều có ưu thế dùng để khắc chế tốc độ hoặc làm giảm đi hiệu quả tinh thông Không Gian Áo Nghĩa của đối thủ. Bốn sát chiêu gia cố lẫn nhau, dù cho Quỹ Bộ của Diệp Trần có xuất quỷ nhập thần thế nào cũng đừng mong có thể né tránh kịp, nếu cưỡng ép né tránh thì chỉ tạo ra sơ hở cho Hư Hoàng có cơ hội đánh bồi.
"Phân!"
Đối mặt bốn bộ sát chiêu này, Diệp Trần không lùi không tránh, hai tay giơ Thiên Hạt kiếm lên cao, một kiếm trùng trùng điệp điệp vỗ xuống, sau đó với tốc độ như ánh sáng lại bổ ra thêm kiếm thứ hai, kiếm thứ ba.
Ba kiếm cùng được phóng đi, hết thảy ba đạo kiếm mạc màu xanh biếc phía trước tách ra, bất luận là thủ ấn trong suốt kia, hỏa diễm chưởng ảnh cuồng bạo, nắm đấm quang mang hay hư vô mờ mịt chỉ lực, tất cả đều bị đạo cuồng bạo kiếm mạc này xé nát.
"Chiến đấu đến cùng a, cho dù có điên cuồng chiến đấu đi nữa! Mặc kệ ai sống ai chết, bất quá hơn phân nửa khả năng vẫn là Diệp Trần chết, Hư Hoàng có tu vi cùng phòng ngự cũng cao hơn hắn, dông dài thế nào thì kết quả đã có thể nghĩ ra rồi."
Thiên Âm Vương một bên vừa quan sát chiến đấu, vừa cười lạnh.
"Tiếp tục như vậy không được ah!"
Tiên Thiên Ma Hoàng nhíu mày.
Diệp Trần tu vi quả thực không kém, vượt qua một ngàn năm, chỉ là tựa hồ gặp phải sự tình gì nên chỉ còn lại có sáu bảy thành chân nguyên, vốn dĩ sáu bảy thành chân nguyên này cũng được xem là đầy đủ, nhưng đó là dưới tình huống không tiến hành chiến đấu quá lâu, một khi chiến đấu lâu dài thì đừng nói là sáu bảy thành của một ngàn năm tu vi, cho dù một vạn năm tu vi xem ra cũng không đủ, không ai biết trước được cuộc chiến này hội sẽ tiến hành trong thời gian bao lâu. Tại thời thượng cổ, không phải là không có sự tích các thế lực Phán đế Vương giả ngang nhau đại chiến suốt ba ngày ba đêm.
Hư Hoàng lực công kích tuy không bằng Diệp Trần, thế nhưng lại thắng về mặt phòng ngự, Diệp Trần không làm gì được hắn cả. Cứ thế mãi thì Diệp Trần có bao nhiêu chân nguyên cũng bị tiêu hao hết.
"Ân, Hư Không Bất Bại chiến pháp có thể duy trì thời gian dài như vậy sao."
Kỳ thật, Hư Hoàng đánh như vậy chính là có chủ ý, còn Diệp Trần vừa đánh vừa đang đợi cho Hư Hoàng bí pháp suy yếu đi, khiến chiến lực hạ thấp, thế nhưng mà cho tới tận bây giờ, khí tức Hư Hoàng một chút cũng không có chấn động, tựa hồ còn có thể duy trì chiến lực như vậy trong thời gian rất lâu, mà chân nguyên của hắn không sai biệt lắm đã tiêu hao một phần ba.
Trong đám người bên kia, Thiên Hư Vương thầm nghĩ trong lòng: Hư Không Bất Bại chiến pháp sở dĩ được xưng là bất bại, là vì có thể duy trì trong thời gian dài, mà lại tông chủ Hư Không Môn ta đời trước có lưu lại ba khối Cực phẩm Tinh Khí Thạch, mỗi một khối đều có thể lại để cho thời gian duy trì Hư Không Bất Bại chiến pháp gia tăng rất nhiều.
Hai người chiến đấu, càng ngày càng kịch liệt, gay cấn. Trong thời đại này, cho đến tận ngày nay cũng chưa bao giờ phát sinh qua trận chiến nào kịch liệt như thế, dưới tình huống bình thường, đều là chấm dứt trong thời gian rất ngắn, hoặc là một phương bị giết chết, hoặc là một phương đào tẩu, hoặc là song phương dừng tay. Dưới tình huống ở ngoài sáng như vậy, không có ai biết rõ là không làm gì được đối phương mà lại tiến hành kịch chiến trong thời gian dài như thế. Thế nhưng, đây cũng không phải là chiến đấu bình thường mà là tử chiến.
Uống!
Mái tóc dài của Hư Hoàng như bay múa, một chưởng oanh đi ra, tại sau lưng của hắn hiện ra khí lưu bạch Kim Sắc, khí lưu một mặt liên tiếp đẩy tới sống lưng Hư Hoàng, một mặt chui vào đến hư không, tựa hồ theo trong hư không hấp thu lấy thứ gì đó.
"Diệp Trần, cái Hư Không Bất Bại chiến pháp này của ta, càng đánh càng mạnh, xem ngươi lấy cái gì mà thắng được ta."
Hư Hoàng chiến lực rõ ràng gia tăng lên một bậc, dần dần cùng ngang hàng với Diệp Trần.
"Càng đánh càng mạnh à!"
Diệp Trần cũng nhìn ra điểm này, Hư Không Bất Bại chiến pháp, có hai chữ "hư không" bên trong, hẳn không phải là không có duyên cớ, đích thị là cùng hư không có quan hệ, cái khí lưu Bạch Kim Sắc kia lúc trước không có, hiện tại đột ngột xuất hiện hẳn không phải đơn giản như vậy.
BOANG... !
Hỏa Tinh văng khắp nơi, chợt Diệp Trần mượn cái cổ lực đạo này bay rớt ra ngoài, áo lam bồng bềnh.
"Át chủ bài à, ta cũng có, ngươi có thể càng đánh càng mạnh thì ta đồng dạng cũng có thể."
Xùy!
Một vầng sáng màu tím lóng lánh bắt đầu nội liễm trên mặt kiếm, đưa tay ném ra, lập tức Thiên Hạt kiếm bay tới phiêu phù trên đỉnh đầu Diệp Trần, mũi kiếm hướng thẳng về phía trước.
"Diệp Trần cũng có át chủ bài sao?"
Không ít người kinh ngạc thoáng một lúc.
Cho tới bây giờ, Hư Hoàng đã tung ra tầng tầng lớp lớp át chủ bài, nhưng Diệp Trần còn không có bộc lộ bao nhiêu.
"Không có khả năng, tên Diệp Trần này như thế nào lại còn ẩn dấu át chủ bài chứ"
Thiên Âm Vương sợ nhất nghe được chuyện này.
"Thất Thập Nhị Kiếm Tề Phát, Địa Sát kiếm thuật!"
Diệp Trần tay phải nắm bắt kiếm chỉ, bỗng nhiên một điểm rung động phát ra.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy!
Thiên Hạt kiếm run lên rồi đột ngột hóa thành bảy mươi hai đạo bóng kiếm, bóng kiếm hiện lên màu tím nhanh chóng xếp đặt, cuối cùng tạo thành một thanh Cự Kiếm tử sắc cực lớn.
Vẫn chưa dừng lại ở đó, Cự Kiếm tử sắc vừa xuất hiện, lập tức như cùng cả phiến Thiên Địa này có sự tương sinh: trong hư không, phía dưới hải dương, bên trên các hòn đảo...khắp nơi đều loáng thoáng có những dòng khí lưu hướng về phía Cự Kiếm tử sắc lao vọt tới.
"Là Địa Nguyên sát khí!"
Một Sinh Tử Cảnh Vương giả chủ tu luyện Thổ Hệ Chân Nguyên đột nhiên cả kinh.
Địa Nguyên Sát Khí là một loại bá đạo năng lượng được cất giấu ở bên trong Thổ Nguyên Khí, bình thường lúc tu luyện, hắn đều tận lực đem Địa Nguyên sát khí luyện hóa để miễn cho việc bị ăn mòn thân thể, làm cho thân thể được cường hóa, một khi thân thể cứng chắc sẽ có thể tránh được tẩu hỏa nhập ma. Nhưng hắn cũng thập phần tinh tường, Địa Nguyên sát khí là một loại năng lượng thập phần cường đại, nếu được dùng một cách thoả đáng thì lực sát thương sẽ vô cùng phi phàm.
"Toái cho ta!"
Hư Hoàng phát giác được uy thế của một kiếm này, hắn không dại dột chờ đợi uy năng Tử sắc Cự Kiếm gia tăng đến cực hạn, lập tức tung ra một hỏa diễm chưởng ảnh nóng như thiêu đốt, cường thế vô cùng.
"Đi!"
Trong mắt Diệp Trần, tinh quang bắn ra bốn phía, kiếm chỉ được dẫn dắt đến lây dính vào dòng khí lưu màu đen, ngay sau đó, Tử Sắc Cự Kiếm liền oanh hướng Hư Hoàng.
Phanh!
Tiếng nổ Kinh thiên động địa bộc phát, Tử Sắc Cự Kiếm lao đi với khí thế như chẻ tre, cắt đứt cả Hỏa diễm chưởng ảnh kia.
"Kim Chung Bất Diệt!"
Hư Hoàng không nghĩ tới cái Tử Sắc Cự Kiếm này lại có uy lực lớn như vậy, vội vàng hai tay hợp thành chữ thập mà thi triển Kim Chung Bất Diệt, một trong những phòng ngự áo nghĩa võ học mạnh nhất của hắn.
Ngay lập tức, một Kim Chung hư ảnh bao bọc bảo vệ thân thể Hư Hoàng.
Ầm ầm ...! Lại một tiếng nổ vang lên, sóng xung kích mênh mông cuồn cuộn khuếch tán ra xung quanh, trong thiên địa nổi lên một vòng rung động, một ít Sinh Tử Cảnh Vương giả chỉ cảm thấy thân thể bị chấn động đôi chút, nhưng sau đó đột nhiên như "đằng vân giá vụ" mà bay rớt ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi. Sóng xung kích này là một loại sóng âm nên các loại hộ thể chân nguyên dùng để khắc chế chấn động lực lượng cơ hồ không có tác dụng phòng ngự gì.
Ầm ầm!
Sóng khuếch tán đến chỗ rất xa, đến mức phía dưới hải dương cũng đều bị bạo tạc, vô số hòn đảo bên dưới bị phá hủy tan tành.
Hư Hoàng mặc dù có Kim Chung hư ảnh thủ hộ nhưng cũng bị oanh kích bay đi ra ngoài, đến ngàn dặm bên ngoài mới dần dần ổn định lại thân thể.
"Thật là cường đại kiếm thuật."
Mọi người sợ đến ngây người.
"Ngự Kiếm Thuật tại trên tay Diệp Trần so với trong truyền thuyết thì mạnh hơn không chỉ gấp mười lần ah!"
Sinh Tử Cảnh Vương giả ở đây, không ai không từng chứng kiến vô số võ học kinh người, đối với Ngự Kiếm Thuật bọn hắn đều có chỗ hiểu rõ, tuy thời thượng cổ là thời đại thịnh hành nhất của Ngự Kiếm Thuật, thế nhưng tuyệt đối không một ai có thể phát huy được sức mạnh kinh nhân như ở trên tay Diệp Trần. Cho dù những vị vương giả cổ xưa kia đã đem Ngự Kiếm Thuật phát dương quang đại trở thành những kỳ tài Ngự Kiếm Thuật thế nhưng cũng xa xa không bì kịp hắn.
"Ta hiện tại đã có chút cảm thụ của ngươi rồi."
Ma hoa hoàng nhìn về phía Huyền Hậu, cười nói.
"Càng hiểu rõ hắn, ngươi hội càng giật mình hơn đấy."
Huyền Hậu cũng cười nói.
Sáu mươi bốn Kiếm Tề phát có thể thi triển ra Bát sát tuyệt kiếm thuật, mà bảy mươi hai Kiếm Tề phát, tắc thì có thể thi triển ra Địa Sát kiếm thuật cường đại hơn gấp mấy lần.
Ngự Kiếm Thuật, càng về sau tu luyện càng gian nan, tương ứng, cũng sẽ nhận ra sự lợi hại của nó, hiểu được mấy ngàn loại kiếm thuật trong kiếm giới khiến cảnh giới Ngự Kiếm Thuật của Diệp Trần đã sớm tăng từ 66 Kiếm Tề Phát đạt đến 72 Kiếm Tề Phát. Tuy nhiên vẫn chưa kịp thuần thục, vẫn còn có chút lạnh nhạt, nhưng đợt công kích đầu tiên mà được như vậy, quả không phải chuyện đùa.
Mà Địa Sát kiếm thuật cùng Bát sát tuyệt kiếm thuật lại có một điểm bất đồng: Địa Sát kiếm thuật có thể hấp thu Thổ Nguyên Khí bên trong Địa Nguyên sát khí để cường đại chính mình, trên lý luận, Địa Nguyên sát khí càng nhiều thì Địa Sát kiếm thuật uy lực lại càng mạnh. Đương nhiên, điều này cũng không phải nói quá sự thật, nếu có thêm nhiều thời gian hơn thì có thể hấp thu đầy đủ Địa Nguyên sát khí, nhưng một khi Địa Nguyên sát khí quá nhiều không chừng Diệp Trần cũng khống chế không được. Bất quá phải nhờ vào Linh Hồn Lực cường đại thì Diệp Trần ngược lại mới có thể khống chế được rất nhiều Địa Nguyên sát khí.
"Vô dụng thôi, Diệp Trần, cái Địa Sát kiếm thuật này của ngươi, ngay cả Kim Chung Bất Diệt của ta cũng đều phá không được thì như thế nào làm tổn thương được ta."
Thân hình Hư Hoàng giống như Ma Thần, thủy chung thẳng tắp, vết rách bên trên Kim Chung Bất Diệt cũng đã được hắn tu bổ trở lại, đương nhiên, ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật bên trong hắn khí huyết sôi trào không thôi, một kiếm này thật thái quá cường đại, Kim Chung Bất Diệt cũng phải khó khăn lắm mới triệt tiêu toàn bộ lực lượng, như trước vẫn có bộ phận dư âm lực lượng truyền vào đến tận trong cơ thể của hắn.
"Hiện mới chỉ là bắt đầu thôi!"
Diệp Trần thao túng màu tím Cự Kiếm, tiếp tục công kích Hư Hoàng.
Hư Hoàng điên cuồng hét lên một tiếng, đem Kim Chung Bất Diệt thi triển đến cực hạn, phòng ngự, có đôi khi cũng là một loại thắng lợi, hắn không tin Diệp Trần có vô cùng vô tận chân nguyên để hao phí như vậy, nếu không có chân nguyên thì dù kiếm thuật cường đại đến mấy cũng không thể dùng được.
BOANG... !
Tử Sắc Cự Kiếm chém qua Kim Chung hư ảnh làm ở phía trên vỡ ra một vết kiếm vừa thô vừa to, nhưng là kế tiếp đó, màu tím Cự Kiếm không tiếp tục công kích Hư Hoàng nữa mà lại rơi xuống, trốn vào hư không, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Hắn đang đùa sao, như thế nào lại không thừa cơ phá vỡ Kim Chung Bất Diệt chứ."
Linh Đan Vương cảm thấy khó hiểu, hắn cũng không nhận ra tại sao Tử Sắc Cự Kiếm lại ẩn vào hư không, trong khi vừa rồi rõ ràng có cơ hội phá vỡ Kim Chung hư ảnh và làm bị thương Hư Hoàng.
Hư Hoàng đứng ở bên trong Kim Chung hư ảnh, thần sắc lạnh túc mà đề phòng bị Diệp Trần công kích, tuy hắn không cho rằng Diệp Trần có thể làm bị thương hắn nhưng cũng không thể không đề phòng.
"là Địa Nguyên sát khí đang hấp thu."
Huyền Hậu ánh mắt chợt sáng ngời như đã minh bạch ra điều gì.
Thời gian Tử Sắc Cự Kiếm biến mất không dài, ước chừng cũng tựu hơn mười lần hô hấp thời gian mà thôi, nhưng mọi người tại đây phảng phất cảm thấy như đã qua mấy chục năm, nguyên một đám cảm thấy áp lực cực kỳ.
"Diệp Trần, thật uổng phí tâm cơ rồi."
Hư Hoàng cho rằng Diệp Trần đang kéo dài thời gian, bất quá hắn cũng có kiên nhẫn.
"Ngươi gấp gáp gì chứ, hiện tại mới thật sự là Địa Sát kiếm thuật của ta."
Theo Diệp Trần mở miệng, Tử Sắc Cự Kiếm xuất hiện, không, lúc này không nên nói là Tử Sắc Cự Kiếm nữa, mà là một thanh Hắc Sắc Cự Kiếm, chẳng biết lúc nào, Tử Sắc Cự Kiếm bị toàn bộ nhuộm đen rồi, khủng bố sát khí tràn ngập đến quỷ thần cũng phải tránh lui, thậm chí ẩn ẩn có Hắc sắc quang điện đang lập loè lưu chuyển tại bên mặt ngoài thân kiếm.
"Đi thôi!"
Diệp Trần thân thể hư lập ở trên không, một ngón tay điểm hướng Hư Hoàng.
Oanggggg!
Hắc sắc Cự Kiếm trông như một đạo Hắc sắc quang mang, lóe lên rồi biến mất.
← Ch. 1214 | Ch. 1216 → |