← Ch.1430 | Ch.1432 → |
Bên trong dãy núi, tiếng rồng ngâm hổ gầm không dứt bên tai.
"Không hổ là Tứ Tượng Đại Trận, đánh suốt một canh giờ rồi mà rõ ràng vẫn không thể phá mở được."
Đây là lần đầu tiên Diệp Trần kiến thức đến Đế cấp trận pháp nên có chút không hiểu, theo đạo lý mà nói, lực công kích của hắn cũng tương đương với sơ đẳng Hoàng giả yếu nhất rồi, nguyên lai hắn tưởng rằng việc phá vỡ Tứ Tượng Đại Trận sẽ không quá khó, nhưng kết quả rõ ràng lại không giống với tưởng tượng của hắn. Tứ Tượng Đại Trận không chỉ có lực phòng ngự rất mạnh, mà lại có thể huyễn hóa ra Tứ Tượng khí kình phản công về phía địch nhân, nếu tiếp tục như vậy thì đoán chừng qua thêm một hai canh giờ nữa cũng đều công không phá được.
Xích Phong Đế nói: " Đế cấp trận pháp bình thường chúng ta tất nhiên có thể đơn giản phá vỡ, nhưng Tứ Tượng Đại Trận là một trong những Đế cấp trận pháp cao cấp nhất, cho dù là một gã sơ đẳng Hoàng giả tới đây cũng cũng phải mất thời gian rất lâu mới có thể công phá. Một cái Đế cấp trận pháp thường được dung hợp rất nhiều lực lượng của Phong Đế Vương Giả, còn đối với một cái Đế cấp trận pháp đạt trình độ cao nhất, sẽ tương đương với việc dung hợp rất nhiều lực lượng của đỉnh cấp Đế Vương. Phòng ngự mạnh mẽ của nó thì có thể nghĩ tới, nhưng bất quá ta cũng không ngờ rằng Tứ Tượng Đại Trận lại có phòng ngự đáng sợ đến như thế, ví dụ như trong tình huống không bị hạn chế thời gian, thì dù cho thời gian có dài thêm nữa thì kỳ thật cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng chúng ta chỉ có bốn hạt châu ngũ sắc mà thôi, thời gian là có hạn đấy."
"Làm sao bây giờ, chúng ta chỉ còn có một canh giờ nữa để tiêu hao, hơn nữa sau khi phá vỡ trận pháp thì việc tìm kiếm và thu thập linh thảo cũng cần có thời gian nhất định."
Thạch Nhân Đế cau mày nói.
Tuyết Không Đế nói: "Lãng Phong, nếu không thì vận dụng Xích Phong hào của chàng a! Bằng vào uy lực chủ pháo của Xích Phong hào, đoán chừng sẽ không cần dùng quá nhiều pháo cũng có thể đánh bay Tứ Tượng Đại Trận rồi."
"Đúng vậy, chỉ còn cách vận dụng Xích Phong hào thôi, nhưng mà chẳng phải trước đó ngươi đã dùng và vô cùng khó chịu đó sao?" Hỏa Tước Đế liếc qua Xích Phong Đế.
Xích Phong Đế vẻ mặt đau khổ nói: "Thân thế của ta tuy phong phú, thế nhưng cũng chịu không nổi "sự hành hạ" như thế ah, Xích Phong hào có hai ổ chủ pháo, một lần oanh kích thì đã có 2000 vạn nguyên thạch được sử dụng hết. Bằng vào lực phòng ngự của Tứ Tượng Đại Trận, đoán chừng không có trên trăm pháo là không thể khai mở đấy. Như vậy tính ra chính là hai mươi mấy ức nguyên thạch rồi."
"Sao không nói sớm đi! Mỗi người chúng ta ủng hộ ngươi 500 triệu (5 ức) nguyên thạch, cái này tổng cộng lại thì đã đủ rồi a!" Hỏa Tước Đế trợn mắt.
"Diệp Trần, để ta trả giúp ngươi ah."
Thạch Nhân Đế đối với Diệp Trần nói.
"Không cần phải vậy, 5 ức nguyên thạch ta vẫn có thể chi được." Diệp Trần lắc đầu, 5 ức nguyên thạch đối với hắn mà nói đã không còn coi vào đâu nữa, có lẽ hắn không cách nào so sánh cùng với những bát trọng thiên Hoàng giả kia, nhưng trong số những Thất trọng thiên Phong Đế Vương Giả, thân gia hùng hậu hơn so với hắn thật sự cũng không có mấy người.
Bất quá Diệp Trần hiển nhiên cản trở không được quyết tâm của Thạch Nhân Đế, nếu tiếp tục từ chối thì ngược lại sẽ làm cho Thạch Nhân Đế sinh lòng không vui, do đó Diệp Trần cũng không cãi nữa.
"Vậy được rồi!" Diệp Trần gật gật đầu.
Đã có mọi người ủng hộ, Xích Phong Đế lấy ra Xích Phong hào, ngay từ đầu mọi người đều không nghĩ tới phải dùng đến Xích Phong hào, là vì họ cho rằng, bằng vào lực tổng hợp của năm người thì chỉ trong vòng hai canh giờ là có thể công phá được Tứ Tượng Đại Trận, dù sao công kích của Diệp Trần cũng đã tiếp cận hoặc là tương đương với sơ đẳng Hoàng giả rồi, riêng việc có tâm lý này cũng không thể trách Xích Phong Đế keo kiệt được.
Mà Xích Phong Đế cũng hoàn toàn chính xác không có nhiều nguyên thạch như vậy để tiêu hao, từ khi có Xích Phong hào, tốc độ tiêu sài nguyên thạch của Hắn đã nhanh hơn nhiều so trước kia, quả thực là như một cái động không đáy, dù sao nếu hôm nay sài 1000 vạn, ngày mai 2000 vạn, ngày sau lại thêm 3000 vạn ...dù thân gia có nhiều hơn nữa cũng không đủ, nếu không phải tốc độ thu lợi nhuận nguyên thạch của hắn cũng rất nhanh thì đã sớm không đủ để chi sài rồi.
Thời gian để Chủ pháo Xích Phong hào tích súc năng lượng nguyên thạch cũng không quá dài, đại khái chừng 30 lần hô hấp là hai ổ chủ pháo đã có thể phát động ra lần công kích thứ nhất. Chỉ thấy Xích Phong hào mãnh liệt run rẩy thoáng một hồi, hai đạo cột sáng màu hồng đỏ thẫm đã bắn nát bấy khí kình Tứ Tượng, trùng trùng điệp điệp oanh kích vào bên trên bức tường trận pháp Tứ Tượng Đại Trận.
Trong cơn đất rung núi chuyển, hai luồng đại hỏa cầu nổ tung dữ dội, sóng xung kích quét ngang bốn phương tám hướng.
Một lần công kích!
Hai lần công kích!
...
Mười lần công kích!
50 lần công kích!
Một trăm lần công kích!
Tứ Tượng Đại Trận càng ngày càng không còn ổn định nữa, năm người ngẫu nhiên còn có thể nhìn xuyên thấu qua bức tường trận pháp đang bị vặn vẹo để thấy tình hình bên trong, bên trong không ngừng tỏa ra ngũ quang thập sắc, linh quang chói mắt vô cùng, ẩn ẩn trong đạo ánh sáng này là một cây linh thảo, thậm chí còn tản mát ra đế khí kinh người, trông nó giống như "hạc giữa bầy gà" vậy, rõ ràng là một Đế cấp linh thảo.
Đế cấp linh thảo có loại có giá trị cao, cũng có loại có giá trị thấp, thấp nhất có lẽ giá trị chừng mấy trăm vạn nguyên thạch, còn cao hơn thì đạt đến trăm triệu nguyên thạch cũng có thể, chỉ cần bên trong Tứ Tượng Đại Trận có một 100 gốc Đế cấp linh thảo thì năm người họ không tính là thua lỗ, đương nhiên, đã có Tứ Tượng Đại Trận thủ hộ thì năm người nghĩ tới nghĩ lui đều ước chừng bên trong hẳn phải có ít nhất là 100 gốc Đế cấp linh thảo, huống chi còn có vô số Thiên Vương cấp linh thảo khác.
Oanh!
Oanh! Oanh!
Chủ pháo Xích Phong hào vẫn tiếp tục oanh kích, mỗi lần oanh kích tiêu tốn đến 2000 vạn nguyên thạch, con số này đủ để cho rất nhiều Sinh Tử cảnh Lục trọng Thiên Vương giả phải tán gia bại sản rồi.
Rốt cục, lúc chủ pháo Xích Phong hào phát ra công kích lần thứ 132, Tứ Tượng Đại Trận đã ầm ầm sụp vỡ, mất đi lực trói buộc của Tứ Tượng Đại Trận, diện mạo thật của ngọn núi hiện ra, đây là một tòa cự sơn cổ xưa cao đến mấy trăm vạn trượng, chiếm một diện tích mấy ngàn dặm. Bên trên cự sơn tỏa ra ngũ quang thập sắc, sáng lóng linh quang, cơ hồ có thể làm cho người ta phải hoa mắt, căn bản không cần dùng linh hồn lực cũng có thể cảm ứng được mọi phương diện. Trên đó, tựu có đến mấy trăm chỗ tỏa ra linh khí hùng hồn nhất, thậm chí sinh ra khí tức Hoàng giả Đế Vương vô cùng tôn quý.
"Xem ra, tiêu hao 26 ức nguyên thạch này cũng không oan uổng rồi."
Xích Phong Đế lẩm bẩm nói.
Vốn hắn còn đang suy nghĩ, thu hoạch ở bên trong Tứ Tượng Đại Trận có thể bù đắp tổn hại 26 ức nguyên thạch là không thiệt thòi rồi, thế nhưng hiện tại không cần lo lắng nữa, đoán chừng thu hoạch của mỗi người đều không kém hơn 12 tỷ đấy.
"Rất nhiều linh thảo Hỏa thuộc tính đấy."
Hỏa Tước Đế vô cùng mẫn cảm đối với linh thảo có Hỏa thuộc tính.
Hít sâu mấy hơi, Tuyết Không Đế nói: "Ngọn sơn phong này so với trong tưởng tượng của ta còn lớn hơn gấp mấy trăm lần, không bằng mọi người chúng ta tách nhau ra thu thập hết số linh thảo là tốt rồi."
"Ta đồng ý!"
"Ta cũng đồng ý."
Ngọn núi này rất lớn, nếu cùng tụ tập tại một chỗ là rất không có đạo lý, việc tách nhau ra cơ hồ đều phù hợp tâm ý mọi người.
Cứ như vậy, năm người tách nhau ra.
Linh khí trên ngọn núi quá mức nồng đậm, làm ảnh hưởng đến linh hồn lực cảm ứng, Diệp Trần chỉ có thể bằng vào độ mạnh yếu của linh khí để phân biệt ở đâu có linh thảo trân quý.
"Đây là Đế Nguyên thảo, rõ ràng có đến mười gốc ah!"
Đế Nguyên thảo là một trong các chủng loại Đế cấp linh thảo, tại phương diện khôi phục chân nguyên có công hiệu vô cùng lớn, một cây Đế Nguyên thảo trưởng thành có thể tại trong mười lần hô hấp là có thể bổ sung đầy đủ chân nguyên cho một vị Thất trọng thiên Phong Đế Vương Giả, một cây có giá trị ít nhất là mấy ngàn vạn nguyên thạch, dù sao thất trọng thiên Phong Đế Vương Giả đều dựa vào nguyên thạch để bổ sung chân nguyên, cũng tương đương mấy ngàn vạn nguyên thạch mới đủ, ví dụ như Diệp Trần mới chỉ có Sinh Tử cảnh lục trọng thiên tu vi nên cần có tám trăm vạn nguyên thạch mới có thể bổ sung đầy đủ chân nguyên bản thân, đương nhiên, chân nguyên của Diệp Trần đã quá hùng hậu cùng tinh thuần nên mới tiêu tốn như vậy, nếu so với Sinh Tử cảnh lục trọng Thiên Vương giả bình thường, họ chỉ cần không đến một trăm vạn nguyên thạch là có thể bổ sung đầy đủ chân nguyên rồi.
"Đây là Băng Hồn thảo, cũng có được chín gốc."
Băng Hồn thảo có công hiệu không sai biệt lắm cùng Băng Tâm thảo mà trước đây Tuyết Không Đế đã lấy được, đồng dạng có thể nâng cao tinh thần, đối với việc tu luyện linh hồn bí pháp sẽ có ích lợi rất lớn, nhưng nếu luận về hiệu quả thì Băng Hồn thảo tốt hơn gấp trăm lần Băng Tâm thảo, bởi vì Băng Tâm thảo là Thiên Vương cấp linh thảo, mà Băng Hồn thảo là Đế cấp linh thảo.
Có Băng Hồn thảo, Diệp Trần có thể nắm chắc tại trong thời gian ngắn có thể Hồn Chi Hoàn tu luyện đến cảnh giới cao nhất là Tử Sắc Hồn Hoàn, đồng thời, hắn còn có ý định tu luyện thêm một môn linh hồn công kích bí pháp nữa, bất quá điều kiện tiên quyết là phải có thêm một ít Đế cấp linh thảo để khôi phục linh hồn lực, bằng không, linh hồn lực sẽ không đủ dùng.
Cảnh giới càng về sau thì chênh lệch càng lớn, trước kia, linh hồn lực của Diệp Trần cao gấp 10 lần thường nhân nên ưu thế rất rõ ràng, nhưng ở cảnh giới Sinh Tử cảnh lục trọng thiên và Thất trọng thiên, là một cái khảm, một khi đột phá đến thất trọng thiên thì linh hồn lực sẽ tăng vọt, cho dù là Diệp Trần đi nữa thì cũng phải kém xa, cho nên thông thường, Đế cấp linh hồn bí pháp đều dường như chỉ thích hợp đối với Phong Đế Vương Giả, chỉ có linh hồn lực của bọn hắn mới đủ sung túc để tu luyện.
← Ch. 1430 | Ch. 1432 → |