← Ch.1474 | Ch.1476 → |
"Mọi người đừng quấy nhiễu nó, con thú này tuy ở gần đây nhưng cũng không phát động công kích, ít ra cũng còn có chút chỗ trống mà quần nhau." Nói chuyện chính là Ngũ Lăng lão tổ.
Hắn tuy không sợ Quỷ thú Sơn Quỷ cấp một, nhưng quỷ vật là thứ khó giết chết nhất, ngay cả U Minh quỷ thủ hộ cửa vào Địa Ngục đến cấp một Sơn Quỷ cũng không đạt được, nhưng muốn đánh chết hắn, như trước không phải sự tình có thể làm được trong thời gian ngắn. Ngũ Lăng lão tổ sơ đoán một chút, dù là năm người liên thủ, nếu không mất nửa canh giờ thì cũng đừng mơ có thể đánh lui đối phương.
Đáng tiếc lời nói này của Ngũ Lăng lão tổ đã vô ích rồi, hắn vừa dứt lời thì bỗng nhiên, tiếng gầm gừ khủng bố từ phía dưới truyền lên đến, ngay sau đó, cặp mắt mang theo chỉ đỏ kia càng lúc càng lớn, một cỗ hàn phong thê lương rét đến thấu xương từ phía dưới cuộn tất cả lên.
Mọi người toàn bộ dừng bước, hai mắt đục ngầu của Dạ Quỷ bà bà bắn ra tinh quang bốn phía, trầm giọng nói: "Các vị, liên thủ gạt bỏ con thú này, nếu không tất cả chúng đều gặp phải nguy hiểm đấy."
Nói chuyện đồng thời quải trượng trong tay Dạ Quỷ bà bà run lên, vô số bóng trượng phóng từ trên xuống dưới, bắn về phía Quỷ thú.
Bất quá công kích rơi vào trên người Quỷ thú trước nhất không phải là bóng trượng, mà là một đạo cột sáng kim sắc do Kim Quang lão tổ phát ra. Cái cột sáng Kim sắc vô cùng chói mắt này thô to như một cái thùng nước, ngay cả hư vô chi địa tối tăm phía dưới cũng bị kim quang mãnh liệt làm sáng lên, ẩn ẩn chứng kiến một đầu hư ảnh cực lớn đang lao lên như "diều gặp gió", hướng năm người vọt tới.
Ngay sau đó, Ngũ Lăng lão tổ phình to năm ngón tay, tung một chưởng ấn xuống bên dưới, cái chưởng ấn này có màu ngũ sắc, sau khi thoát ra khỏi bàn tay liền trở nên càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng ít nhất cũng phải lớn hơn gấp đôi so với quỷ ảnh bên dưới, tựa hồ nó cứ to mãi, vĩnh viễn không có chừng mực, bao phủ cả Thiên Địa.
Âm Dương Tẩu là kẻ có công kích quỷ dị nhất, tay phải hắn vừa vươn ra thì đã có một đoàn khí lưu hình thành tại lòng bàn tay, chợt, hư ảnh sau lưng hướng phía khí lưu rót vào một cỗ lực lượng, làm đám khí lưu này từ trong suốt biến thành màu sắc hỗn độn và mơ hồ, nhìn vào có thể thấy rõ hai chủng khí lưu có đường ranh giới rạch ròi, trông như Thái Cực Âm Dương đồ vậy.
Kẻ ra tay cuối cùng chính là Đại Lực lão tổ, Đại Lực lão tổ có công kích đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là một quyền vung hướng phía dưới mà thôi, nhưng bất luận kẻ nào cũng không dám coi thường cái nắm đấm này, bởi vì thượng diện của nó ẩn chứa lực lượng áo nghĩa cường đại nhất, một quyền vừa tung ra đã làm lực lượng tác dụng tại phía trên hư không đen tối, sinh ra rung động gợn sóng vô cùng vô tận.
Oanh!
Đầu tiên là một đoàn hào quang chói mắt bùng nổ dữ dội, đó là do cột sáng kim sắc của Kim Quang lão tổ cùng Quỷ thú va chạm vào nhau. Sau đó, vô số bóng trượng từ trên trời giáng xuống, đập nện mạnh mẽ vào trên người Quỷ thú. Ngay tiếp đó, chưởng ấn ngũ sắc của Ngũ Lăng lão tổ cũng đã đến, phảng phất như một thái cổ cự sơn hung hăng đè xuống Quỷ thú, làm nó bị dìm xuống hơn mười dặm. Ngay tại thời điểm Quỷ thú chuẩn bị xông lên lần nữa thì Hỗn Độn Khí lưu hệt như lưu tinh của Âm Dương Tẩu bồi tiếp, ánh sáng của khí lưu vừa lóe lên đã lập tức chui vào trong cơ thể Quỷ thú. Sau một khắc, con Quỷ thú gầm hét lên khi có rất nhiều đóa Hỏa quang Hỗn Độn bạo tạc ra ngoài, cơ hồ bao phủ một nửa thân thể nó. Đến đây vẫn chưa xong, quyền phong mãnh liệt cường đại hơn trăm ngàn lần so với Tinh Không gió lốc của Đại Lực lão tổ theo sát đến. Chấn động mãnh liệt làm quỷ thú bắt đầu tan rã nửa thân người rồi dần dần tan rã.
"Cái lão quái này không thể coi thường a"
Ngũ Lăng lão tổ đồng tử co rụt lại, sức mạnh của Đại Lực lão tổ đã để cho hắn có thêm ba phần kiêng kị.
Nếu là Quỷ thú tầm thường, dưới sự oanh kích của năm người liên thủ, tất nhiên nó sẽ thụ chút ít thương thế không nhẹ, thế nhưng con Quỷ thú này lại mạnh hơn gấp mấy lần so với trong tưởng tượng của mọi người, chỉ thấy thân thể nó hóa ra trạng thái hư ảnh một hồi, rồi sau đó lại hội tụ trở vào trong cơ thể. Nửa thân thể đang tan rã kia một lần nữa được ngưng tụ hoàn chỉnh trở lại với hung uy không giảm chút nào, nhanh chóng hướng phía Dạ Quỷ bà bà ở chỗ gần hắn nhất lao đi.
"Muốn chết!"
Dạ Quỷ bà bà cũng không sợ hãi chút nào, thân thể khô héo gầy nhỏ đột nhiên bành trướng, từ một mét năm đã biến thành gần 2m, sau lưng mở ra một đôi cánh huyết nhục phô thiên cái địa, phảng phất như hai luồng mây đen vậy, mà quải trượng trong tay mụ cũng lập tức biến hình, trở thành một cây trường mâu tản ra ánh hào quang màu xám.
"Âm Ảnh Thánh Huy!"
Cầm trong tay trường mâu màu xám, Dạ Quỷ bà bà khẽ quát một tiếng, một mâu đập phá xuống dưới, cái này một mâu, tách ra sáng lạn vô cùng ánh sáng chói lọi, nhưng ánh sáng chói lọi ở chỗ sâu trong, lại ẩn chứa hóa chi vô cùng bóng mờ, ánh sáng chói lọi cùng bóng mờ cùng tồn, có chút kỳ diệu, trời sinh có Đại Đạo chí lý.
"Tốt cho một chiêu Âm Ảnh Thánh Huy, xem ra, Quang Chi Áo Nghĩa cùng Ảnh Chi Áo Nghĩa của ngươi đã được dung hợp càng thêm sâu rộng rồi." Âm Dương Tẩu là người quen thuộc nhất của Dạ Quỷ bà bà, đối phương tuy không thể tự sáng tạo ra được Vô Thượng võ học, nhưng lại sáng tạo được một môn tiểu Vô Thượng võ học. Cái gọi là tiểu Vô Thượng võ học, tức là trong võ học có ẩn chứa loại áo nghĩa tuy không bằng Ngũ Hành, Âm Dương, Quang Minh, Hắc Ám hoặc là thời không, nhưng tự bản thân nó cũng hợp thành một hệ tương sinh tương khắc, quang ảnh bình sinh đối lập, càng thâm thúy hơn so với thủy - hỏa dung hợp.
Đương nhiên, Quang Chi Áo Nghĩa cũng không được tính là Quang Minh Áo Nghĩa, cả hai vẫn có một sự khác biệt, Quang Chi Áo Nghĩa thì thuần túy, còn Quang Minh Áo Nghĩa tắc thì có tính bao dung rất mạnh.
Tương ứng với điều đó, tiểu Vô Thượng võ học xa xa không bì kịp với Vô Thượng võ học, nhưng tiểu Vô Thượng võ học lại có thể tăng uy lực lên dễ dàng hơn. Dù sao, trước khi trở thành Chí Tôn thực sự, tất cả mọi người đều chỉ là "da lông" mà thôi.
Oanh!
Trong nháy mắt, Quỷ thú cùng Dạ Quỷ bà bà đã trùng kích vào nhau, nhưng điều làm cho bọn người Âm Dương Tẩu phải kinh ngạc là một màn này phát sinh, Dạ Quỷ bà bà rõ ràng không phải đối thủ của Quỷ thú, cả người bị chấn bay rớt ra ngoài, lập tức ngã xuống vùng hư vô tối đen ở bên dưới. Nhưng vào thời khắc này, đôi cánh sau lưng mụ điên cuồng vỗ mạnh, giúp cho Dạ Quỷ bà bà thoát hiểm trong gang tấc và rơi vào bên trên cây xiềng xích thứ 10, vẻ mặt mụ chợt âm trầm, "Con thú này không phải Sơn Quỷ cấp một đơn giản như vậy, đích thị là Sơn Quỷ cấp bậc nhị cấp rồi."
Vừa rồi tuy nói không phải là mười thành thực lực của mụ, nhưng ít nhất cũng có thể đạt đến chín thành.
Nghe vậy, Ngũ Lăng lão tổ dừng công kích lại và nhìn kỹ về hướng cặp mắt của nó, đúng là dưới đường chỉ đỏ tươi còn có một đường chỉ đỏ mờ hơn, hoàn toàn chính xác đây không phải là Quỷ thú cấp bậc Sơn Quỷ nhất cấp. Cười khổ một tiếng, hắn nói: "Hoàn toàn chính xác không phải là Quỷ thú cấp bậc Sơn Quỷ cấp một, là lão phu đã sai lầm."
Quỷ thú sau khi bị Dạ Quỷ bà bà cản trở cũng không tiến hành phát động công kích lần nữa, rất hiển nhiên, nó cũng biết rằng với thực lực của nó thì chỉ có thể cùng một hai kẻ trong đó chém giết, trong khi đối phương có đến năm người, như vậy căn bản không cách nào giết được toàn bộ, nếu kéo dài thời gian chiến đấu thì bên thất bại chỉ sợ sẽ là nó đấy.
Rống!
Quỷ thú gầm hét lên, phát ra sóng âm truyền đến chỗ sâu trong hư vô tối đen như mực.
Ngũ Lăng lão tổ nhướng mày, hắn mơ hồ có dự cảm bất hảo.
"Không tốt, là nó đang triệu hoán đồng bọn đấy."
Người đầu tiên phát giác được điều bất ổn chính là Kim Quang lão tổ, đôi mắt của hắn tựa như được chế tạo bằng Hoàng Kim vậy, phóng tầm mắt ra sẽ có thể chứng kiến được mọi thứ ở chỗ rất xa trong hư vô tối đen.
Hống hống hống rống rống...
Kim Quang lão tổ vừa dứt lời thì phía dưới đã truyền đến vô số tiếng gầm gừ, từng đôi mắt sáng quắc như ánh đèn không ngừng xuất hiện, căn bản không cách nào tính hết được. Trong những ánh mắt này đều chỉ có một đường chỉ đỏ, thế nhưng 5 người bọn hắn cũng không thể nào chịu nổi số lượng nhiều như vậy, phải biết rằng Quỷ thú bình thường cũng đã có thực lực tương đương với Chuẩn Tôn bình thường rồi, và với số lượng nhiều như vậy, trừ phi là Chí Tôn, nếu không thì bất kỳ ai gặp phải cũng đều chỉ có con đường chết mà thôi.
"Trốn ngay đi!"
Không có bất kỳ tưởng niệm nào, năm người men theo đám xiềng xích, điên cuồng xông về phía trước, ngàn vạn lần không thể để cho đám Quỷ thú bao vây, nếu không hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ.
← Ch. 1474 | Ch. 1476 → |