← Ch.1432 | Ch.1434 → |
Bá!
Khi võ giả Ngân Tuyết tuyên bố hết quy tắc, một cột sáng màu bạc chiếu xuống đài cao, đây là hào quang truyền tống.
- Bắt đầu!
- Ha ha, rất nhanh sẽ có kết quả, khảo hạch tối đa chỉ tiếp tục trong bảy tám canh giờ, nhưng mà cũng là một trải nghiệm khó quên.
Những võ giả ở đây cũng không phỉa lần đầu thamgia thí luyện, trong thế giới độc lập thời gian không giống bên ngoài, bảy tám canh giờ với tuổi thọ võ giả mà nói chẳng khác gì nháy mắt.
- Vừa rồi võ giả Ngân Tuyết nói người thợ săn trong trò chơi và con mồi căn cứ vào thực lực mạnh nhất của người trong trò chơi mà định ra, như vậy người tu vị thấp đi vào chẳng phải bị thiệt? Tu vị thấp nhất chính là tiểu tử nhân loại kia, chỉ có tu vị Thần Biến kỳ, mặt khác người têến vào trong trò chơi đều có tu vị ngoài Thần Quân trung kỳ, thậm chí còn có Thần Quân hậu kỳ đỉnh phong, đã chạm đến cánh cửa Thánh Chủ cảnh.
- Đúng vậy, cho nên trong trò chơi thợ săn và con mồi này thực lực ai cũng sàn sàn nhau, ai tu vị yếu thì kẻ đó ăn thiệt thòi.
Mọi người nghị luân với nhau, không ít người nhìn về phía Lâm Minh.
Trò chơi thợ săn và con mồi độ khó rất lớn, cho dù là thiên tài đỉnh cấp đi vào cũng phỉa ứng phó cẩn thận, nếu như lúc này độ khó tăng lên một cấp thì càng khó hơn nữa.
- Chủ nhân, tu vị của ngài trong này quá thiệt thòi rồi.
Hồn Bạch nói ra.
- Không có sao.
Lâm Minh khoát khoát tay.
- Trước ngươi không phải đã nói thế giới trò chơi con mồi ngay từ đầu là yếu, rồi sau đó mới từ từ trở nên mạnh mẽ sao? Mà tốc độ trở nên mạnh mẽ quyết định bởi tại tu vị của người tham gia trò chơi?
- Vâng.
- Ta đây không cần phải lo lắng, Hồn Bạch, những võ giả tham gia khảo hạch ngươi biết không?
Lâm Minh vừa đi về phía cổng truyền tống, vừa hỏi Hồn Bạch.
- Trong toàn bộ người dự thi thì chỉ có một Tu La, hơn nữa là nhất tinh, hắn thông qua khảo hạch xác suất rất xa vời, về phần những người khác lại càng không có hy vọng. Muốn thông qua thí luyện cầm lấy cơ hội rút thưởng cấp Bích Hồn đa số tình huống đều là nhị tinh Tu La, thậm chí nhị tinh Tu La cũng có khả năng thất bại, về phần nhất tinh Tu La. Chỉ có đại nhân vật như Đa Cổ Lặc trong nhất tinh Tu La và vận khí cực tốt mới có thể thành công.
- Ta biết rõ.
Lâm Minh nói xong, nhấc chân đi vào trong cổng truyền tống.
Hào quang lóe lên, sau một khắc hắn đi vào thế giới hoàn toàn lạ lẫm.
Những thí luyện gủa khác cũng vừa tiếp xúc với cổng truyền tống bị truyền tống đến các phương vị khác nhau.
Tầm mắt mơ hồ, dần dần rõ ràng, hiện ra trước mặt Lâm Minh chính là một thảo nguyên mênh mông. Trên thảo nguyên khắp nơi đều là nham thạch màu đen lõa lồ, còn có xương khô dã thú.
- Đại thế giới thật lớn!
Lâm Minh thô sơ giản lược dùng cảm giác quét qua chung quanh, đưa ra kết luận này.
Hồi tưởng lời cua võ giả Ngân Tuyết tuyên bố quy tắc, phải tập hợp đủ năm mươi huy chương khô lâu mới tính toán thông qua khảo hạch cấp Bích Hồn.
Tuy huy chương khô lâu này mỗi thí luyện giả đều có một, nhưng mà chỉ tập hợp hơn mười huy chương khô lâu mà thôi, đều phải từ con mồi mới lấy được, những con mồi này chẳng dễ đối phó.
Dựa theo lời của võ giả Ngân Tuyết nói thì mức độ cường đại của con mồi dùng tu vị cao nhất của người trong đội ngũ mà định.
Tuy Lâm Minh tự tin vào thực lực của mình, nhưng mà thí luyện trước mặt của hắn lại quá khó khăn, nếu như thí luyện độ khó đột nhiên tăng tới Thần Quân cảnh, đối với Lâm Minh mà nói phi thường bất lợi.
Dù hắn có thực lực sưu tập đủ năm mươi huy chương. Muốn tăng thêm nữa cũng khó có khả năng, Lâm Minh không có thực lực này.
Cho nên hắn làm một quyết định, chính là săn giết con mồi của thế giới này sau, trực tiếp giải quyết toàn bộ thí luyện giả khác là xong. Làm cho độ khó của trò chơi giảm xuống còn Thần Biến kỳ.
Đưa ra quyết định này, nếu như trước khi tham gia trò chơi, người nào khác biết được tất nhiên sẽ cho rằng hắn là kẻ điên.
Lâm Minh nghĩ như vậy bay lên không trung.
Thảo nguyên rất lớn, hơn nữa thảo nguyên rất sâu, có địa phương sâu tới eo, có địa phương vượt qua đỉnh đầu.
Võ giả trốn ở trong thảo nguyên này, cách xa nhau khoảng cách rất xa, lại thu liễm khí tức toàn thân, phát giác đối phương cũng không dễ dàng, dùng cảm giác cường đại của Lâm Minh tuy có thể dò xét ra, nhưng mà phải phí tay chân nhiều, vì vậy Lâm Minh áp dụng cách làm trực tiếp và đơn giản nhất, hắn bay lên không trung...
...
Lúc này ở cách Lâm Minh hơn mười dặm, ba võ giả Thánh tộc tụ tập ở chỗ này, bọn họ chính là Hắc Thiết Tam Sát.
- Đây là trò chơi người thợ săn và con mồi, đã sớm nghe nói qua vô số lần, hôm nay lần đầu tiên tới đây.
Phí tham gia trò chơi người thợ săn và con mồi quá đắt đỏ, biết rõ hy vọng qua cửa xa vời, cho nên Hắc Thiết Tam Sát chưa từng thử qua.
- Ân, cho dù lần này không thành công cũng xem như đi cho biết, ngày sau chúng ta trở thành Tu La cũng nên đi qua cửa, ba mươi vạn này không tiêu hoan.
- Hắc hắc, đương nhiên không tiêu hoan rồi, đã đến thì phải thoải mái một chút, chúng ta săn bắn đi! Đại ca, ngươi nói chúng ta hiện tại tìm tên tiểu tử kia hay là qua một hai ngày cho tiểu tử kia thu thập vài huy chương rồi đi tìm hắn?
Lão tam trong Hắc Thiết Tam Sát hưng phấn liếm liếm bờ môi, có chút không thể chờ đợi được.
- Hiện tại tìm! Tiểu tử này chưa hẳn là có thể sống quá lâu, con mồi nơi này rất mạnh, hơn nữa sẽ cngf ngày càng mạnh, một hai ngày sau đónói không chừng hắn sẽ bị người ta loại đi, vậy tiện nghi hắn, cho dù hắn may mắn không bị loại bỏ cũng bị kẻ khác săn đuổi kiếm huy chương.
- Được rồi, ta cũng hiểu được càng sớm làm tốt, ta không chờ được nữa! Đáng tiếc ở chỗ này không thể giết hắn, nhưng mà làm hắn tàn cũng không tệ.
Trong thế giới này, võ giả Ngân Tuyết nói không cổ vũ giết người, mà không phải chân chánh cấm giết chóc, nếu như giết người sẽ bị trừ hai huy chương.
- Ân, giết hắn không đáng, hắn không đáng hai huy chương khô lâu, hiện tại mấu chốt là đi nơi nào tìm được hắn, tiểu tử này nếu như tìm địa phương trốn đi, thu liễm khí tức toàn thân thì chúng ta tìm hắn khó lắm.
- Xác thực là khó.
Thủ lĩnh Hắc Thiết Tam Sát cũng phát sầu.
Bọn họ đang không biết nên ra tay thế nào, mà đúng lúc này lão tam trong Hắc Thiết Tam Sát giật mình kêu lên.
- Đại ca, ngươi nhìn kìa...
Hướng hắn chỉ bên kia, ở đường chân trời xa xa có một chấm nhỏ cách mười dặm đang bay tới đây.
Nhãn lực của võ giả rất tốt, mặc dù là cách xa như vậy bọn họ cũng nhìn rõ ràng là cái gì.
- Đó là một thí luyện giả, nhân loại?
Thủ lĩnh Hắc Thiết Tam Sát đưa ánh mắt nhìn qua bên kia, trong nháy mắt liền thấy rõ gương mặt người này.
- Dĩ nhiên là Lâm Minh! Tiểu tử này, muốn chết!
- Thật sự là hắn? Hắn bay lên không trung làm cái gì? Không phải cố ý bạo lộ vị trí đấy chứ? Đây là thế đạo gì rồi? Có người sợ chết không nhanh, vậy mà bay lên?
- Tiểu tử này, ngốc quá, hừ, mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, nếu hắn muốn chịu chết, chúng ta nên thành toàn cho hắn! Chúng ta đi.
Hắc Thiết Tam Sát không có trực tiếp bay lên không trung, mà là dán mặt đất bay nhanh tới chỗ Lâm Minh.
Thời điểm tham gia thí luyện võ giả tranh đấu không ít, bay trên bầu trời quả thực chẳng khác gì đom đóm trong bóng tối, làm cho người ta chú ý.
← Ch. 1432 | Ch. 1434 → |