← Ch.1445 | Ch.1447 → |
Tu La Lộ, đại hoang--
Không ai biết điểm cuối của đại hoang là cái gì, tục truyền càng đi sâu vào trong đại hoang thì chỗ quỷ dị càng nhiều, hơn nữa chỗ đó thời không thác loạn, ngay cả Thiên Tôn tinh thông thời không pháp tắc cũng dễ dàng mất phương hướng trong mê cung.
Nghe nói chỗ đó có thể đi thông tới một không gian khác, khả năng cũng không phải là vị diện của Tu La Lộ.
Tóm lại sâu trong đại hoang là cấm địa.
Lâm Minh hiện tại chỉ vừa mới bước vào đại hoang, cách chỗ sâu của đại hoang vô cùng xa xôi.
Trong khu vực gọi là đại hoang này kỳ thật không có hoang vu chút nào, ngược lại tùy ý có thể nhìn thấy núi cao vạn trượng, còn có đại thụ mạnh mẽ che trời, dưới tán cây là hung thú qua lại.
Đại hoang sở dĩ gọi là đại hoang là vì mặc kệ người nào, chỉ cần bước vào cái khu vực này sẽ cảm giác được khí tức hoang vu cổ xưa truyền tới, tục truyền địa hình của khu vực nằm trăm triệu năm không thay đổi qua, mỗi một tấc thổ địa, mỗi một tảng đá đều trải qua thời gian vô cùng lâu.
Chuyện này khiến Lâm Minh bước vào trong thổ địa sinh lòng cảm khái.
- Ầm ầm!
Một con sông to lớn hùng vĩ chảy qua trước mặt Lâm Minh, nước sông cuồn cuộn, rộng còn hơn biển cả, người ta cảm giác trong nó ẩn chứa lực lượng khủng khiếp.
Hồn Bạch ở bên cạnh nói:
- Chủ nhân, sông này tên là Hoàng Tuyền, nó chảy ngang đại hoang, võ giả đi vào đại hoang đều phải đi dọc theo sông này, đi theo con sông thì an toàn một chút, chúng ta dọc theo con sông này là có thể đi tới Tuyệt Bích Nhai.
- Ân, tốt.
Lâm Minh gật gật đầu, thu phục Hồn Bạch đúng là quyết định sáng suốt, có hắn mà bớt được nhiều phiền toái.
Lâm Minh đang muốn tiến lên, đột nhiên có tiếng chim hót vang vọng bầu trời, kinh động rất nhiều hung thú trong bụi cỏ, Lâm Minh nhìn thấy môt con chim khổng lồ bay qua, giương cánh bay lượn che đậy bầu trời.
Tràng cảnh này làm Lâm Minh âm thầm líu lưỡi, loại chim này thân dài hơn mười dặm, so với Kim Sí Đại Bằng đương nhiên nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng nếu so sánh với các loài chim khác thì không cùng đẳng cấp.
- Rầm rầm!
Chim khổng lồ hạ xuống đất, giẫm đạp một ngọn núi, Lâm Minh lặng yên không một tiếng động vận chuyển Thần Mộng pháp tắc, che đậy thân ảnh của mình, miễn bị con chim này nhìn thấy.
Đây là đại hoang, hắn cần phải cẩn thận nhiều hơn, nếu không rất dễ dàng đụng phải tồn tại mình không thể trêu chọc, đến lúc đó chạy trốn là hy vọng xa vời.
Hồn Bạch nói:
- Chủ nhân. Ở đây chỉ cách Tuyệt Bích Nhai chỉ ngàn dặm, chúng ta coi cẩn thận một chút là được, chắc có lẽ không có nguy hiểm gì, hung thú bên ngoài đại hoang lực công kích không được, chỉ cần bình thường không trêu chọc chúng thì không có việc gì, chỉ cần đến Tuyệt Bích Nhai, chủ nhân khắc tên lên đá là có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
- Biết rõ.
Lâm Minh gật đầu, một đường đi tới bọn họ cũng gặp một ít võ gỉ, những người này cũng như lời của Hồn Bạch, đều dọc theo sông lớn đi cho an toàn.
Rất nhiều võ giả Thần Hải, Thần Biến, Thần Quân đều có. Bọn họ hoặc đi đại hoang thí luyện, hoặc là đi hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên, nhiệm vụ của bọn họ chưa chắc là tới Tuyệt Bích Nhai.
Trong đó Lâm Minh tận mắt nhìn thấy chém giết đại quy mô. Nguyên nhân gây ra chính là có người nhặt được xương thú hi hữu.
Nó cũng không phải là xương thần thú, mà là một con hung thú có huyết thống man hoang mà thôi, thú cốt này tồn tại qua nhiều năm, cốt tủy chi huyết trôi qua không sai biệt lắm, chỉ còn lại xương cốt.
Trong mắt Lâm Minh thì xương cốt hung thú man hoang là bảo vật không tệ, nhưng so với Thương Long chi cốt lúc trước thì kém hơn một cấp.
Nhưng mà một đầu thú cốt như thế khiến cho hơn mười người tranh đoạt cùng chém giết, đến cuối cùng những người này chết một nửa, đổ máu khắp nơi trên đất!
Cuối cùng một tên cường giả đắc thủ trọng thương đem thú cốt mang đi, mà theo Lâm Minh quan sát tên cường giả này sẽ vẫn lạc, bởi vì thương thế này khó mà trị hết, đã thiêu đốt hai phần ba máu huyết, muốn đền bù trở về không trả giá lớn là không được.
- Thật sự là huyết tinh, trong Tu La Lộ thực lực vi tôn, chuyện tranh đoạt giết người quá phổ biến, ngươi không làm thì người khác cũng phải làm như vậy.
Trong lòng Lâm Minh cảm khái, võ giả bình thường không đủ tài nguyên sẽ vì cơ duyên nhỏ mà liều mạng.
- Hắc, tiểu tử, ngươi vẫn ở chỗ này? Có thấy thú cốt hay không? Nó bị ai lấy đi? Người nọ đi chỗ nào?
Lâm Minh không có gia nhập vào tranh thú cốt, nhưng lại có phiền toái chủ động tìm tới tận cửa.
Lâm Minh quay đầu nhìn lại thì thấy mấy tên võ giả Thánh tộc cùng Ma tộc cấp thấp, bọn họ là đồng bạn kêu tới trợ giúp, nhưng sau khi chạy tới thì đồng bạn đã chết.
Bọn chúng không có cảm giác đau lòng vì đồng bạn, bọn chúng động tâm là mang thú cốt về.
- Không biết.
Lâm Minh đạm mạc lắc đầu, không có nói hướng tên võ giả trọng thương mang thú cốt đi..
- Hắc, ngươi cũng đừng nói dối, cho ta sưu hồn một chút, nếu như là thật ta sẽ không giết ngươi.
Trong đội ngũ này có một Ma tộc già cả đi ra, hắn liếm môi, cười hắc hắc nói ra, đồng thời một tay chụp vào đầu Lâm Minh, hắn căn bản không tin tưởng Lâm Minh nói, Lâm Minh đứng ở chỗ này làm sao không biết ai mang thú cốt đi.
Lâm Minh nhướng mày, sưu hồn người khác nói thì quá nhẹ nhàng, nhưng mà không tùy ý như vậy được.
Hắn không muốn giết người, đã có người muốn chết.
Nhìn thấy Lâm Minh muốn chống cự, lão đầu cười ha hả, nói:
- Ha ha, tiểu tử, ta biết rõ ngươi đang nói xạo, hoặc ngươi là đồng đảng, thậm chí có khả năng thú cốt trên người của ngươi.
Lão già Ma tộc này giơ bàn tay gầy còm lên một trảo chụp vào đầu Lâm Minh!
Trong mắt Lâm Minh bắn ra một tia sát cơ, sau một khắc một đạo xích quang lóe lên, phút chốc một tiếng phá toái hư không, bắn về phía chân trời!
Sau đó thân thể lão giả Ma tộc này chấn động, toàn thân phát run, hắn vươn tay dừng lại ở hư không, ngón tay run rẩy.
Hắn không thể tin cúi đầu xuống, ngực của hắn thông thấu ra phía sau.
- Ngươi... Ngươi...
- Đáng chết, giết hắn!
Chung quanh lão gỉa Ma tộc, đám võ giả khác tức giận quát lên.
- Đồng loạt ra tay, tiểu tử này không đơn giản!
Bọn chúng không nghĩ tới Lâm Minh vừa rồi đột nhiên ra tay đánh lén, cũng không có nhận rõ thực lực chân chính của Lâm Minh.
- Tính toán, các ngươi đều chết đi.
Đột nhiên Lâm Minh dùng Phượng Huyết Thương đâm ra, cùng lúc đó năng lượng toàn thân của hắn bộc phát, Hồng Mông chi khí nặng nề tùy ý đi ra, bao phủ chung quanh, phong tỏa một phương không gian!
Thân ở trong Hồng Mông không gian, những người này cảm giác toàn thân nặng nề, đừng nói là công kích, cho dù hô hấp cũng khó khăn.
- Ah!
- Đợi... Chờ một chút!
Có người kêu thảm nói ra, nhưng mà Lâm Minh ra tay thì không lưu thủ, Phượng Huyết Thương quét ngang, trong mấy hô hấp tất cả mọi người bị Lâm Minh đánh chết!
Máu tươi khắp nơi trên đất, Lâm Minh lau vết máu trên Phượng Huyết Thương, khẽ lắc đầu, nói:
- Giết người như chém cỏ, người trong Tu La Lộ đúng là điên cả rồi.
Lâm Minh đang nói, đột nhiên nghe được ở xa mười dặm lại ẩn ẩn truyền ra tiếng chém giết và năng lượng nổ tung, hiển nhiên lại có người đấu võ.
- Đi vòng qua.
Lâm Minh không muốn cuốn vào trong phiền toái, phía trước có chém giết nằm trên đường hắn phải đi qua, hắn có ý định đi vòng.
Song khi Lâm Minh tiến lên mười bước, bước chân của hắn dừng lại nhìn qua nơi chiến đấu.
Chỉ từ trong nguyên tố táo bạo giữa thiên địa, hắn liền có thể cảm giác ra hai bên giao thủ là cao thủ, cũng không phải là đám ô hợp vừa rồi có thể so sánh.
- Người nào đang giao thủ? Va chạm năng lượng lăng lệ ác liệt như vậy, tuyệt đối là nhân kiệt, hơn nữa... Âm thanh như thế nào...
Lỗ tai của Lâm Minh rất thính, dù cách xa như vậy cũng có thể từ trong âm thanh phân biệt ra cái gì đó, hắn ngầm trộm nghe được âm thanh quen thuộc, trong mắt hiện lên một tia khó tin.
- Chúng ta đi xem.
Lâm Minh nói xong, rất nhanh lao tới chiến trường, khoảng cách hơn hai ba mươi dặm với hắn mà nói chỉ trong nháy mắt.
Đúng lúc này hắn nghe được một tiếng khẽ kêu --
- Hắc phượng chi dực!
Ở đằng kia có một đạo khí tức thuộc về thần thú phóng lên trời, mà khí tức này Lâm Minh vô cùng quen thuộc, mười năm trước trên hội võ Thần Vực thì hắn từng cảm nhận qua rồi.
- Hắc phượng chi dực, khí tức thần thú, là Tiểu Ma Tiên? Nàng... Cũng tới Tu La Lộ? Nàng đang giao thủ?
← Ch. 1445 | Ch. 1447 → |