← Ch.1703 | Ch.1705 → |
Hơn nữa mấu chốt là, Lâm Minh lựa chọn độ khó cao nhất cấp Tu La, còn có thể có độ hoàn thành đạt tới Tiên cung tam đẳng cũng đủ kinh người.
Thần Hư thái tử cùng Hồng Viêm đang phiền muộn, mà đúng lúc này Lâm Minh lại bay qua Tiên cung tam đẳng, bay tới Tiên cung nhị đẳng.
- Cái gì?
- Hắn chẳng lẽ chọn Tiên cung nhị đẳng? Không phải Hồn Hậu nương nương lựa chọn sao?
Hồn Hậu lúc trước thông qua thí luyện Thiên cấp hoàn mỹ, cũng chỉ chọn Tiên cung nhị đẳng!
Nếu như Lâm Minh ở trong độ khó cấp Tu La đạt độ hoàn thành tương đương, chẳng phải thiên phú của hắn còn cao hơn Hồn Hậu sao?
Rất nhiều người cảm thấy không thể tin!
Nhưng mà bọn họ còn không kịp phản ứng, càng làm cho người ta khiếp sợ xảy ra, Lâm Minh thậm chí bỏ qua Tiên cung nhị đẳng, bắt đầu bay tới Tiên cung nhất đẳng -- cũng chính là Tiên cung trong truyền thuyết.
- Hắn muốn làm gì?
Lần này không chỉ có đám người Thần Hư thái tử, Hồng Viêm cùng Hạo Nguyệt Quận Vương nói, ngay cả Tô Nhã, Mộ Linh Nguyệt cũng mở to mắt ra, các nàng trơ mắt nhìn Lâm Minh bay về phía Tiên cung to lớn như tinh cầu.
Tiên cung này trong truyền thuyết vài tỷ năm qua chưa từng có ai đi tới, mục tiêu của Lâm Minh chẳng lẽ là nó!?
Tô Nhã nói rõ với Lâm Minh muốn đi tới Tiên cung lớn nhất có bao nhiêu khó khăn sao?
Tất cả mọi người đều mang theo thần sắc không tưởng tượng nổi, chỉ có Tiểu Ma Tiên đang mỉm ươời.
Tốc độ của Lâm Minh nhanh như thiểm điện, nháy mắt đã vọt tới gần Tiên cung lớn nhất, tốc độ không giảm chút nào.
- Hắn điên rồi!
- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hắn không phải cho rằng còn sống thông qua độ khó Tu La thì có thể đi vào Tiên cung lớn nhất đấy chứ?
- Ha ha, chờ xem hắn gặp trở ngại!
Vốn người ta nhìn thấy Lâm Minh bay về phía Tiên cung tam đẳng, đám người Hồng Viêm, Thần Hư thái tử chỉ có sắc mặt khó coi mà thôi, mà đợi đến lúc Lâm Minh bay về phía Tiên cung nhất đẳng, bọn họ biến thành giễu cợt..
Đây chính là nơi Hồn Hậu Thánh Mỹ đều không thể vào, muốn đi vào hơn phân nửa phải hoàn thành độ khó Tu La hoàn mỹ! Đó căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Dùng tốc độ của Lâm Minh, tốc độ cao nhất đụng vào vòng phòng hộ của Tiên cung... Như vậy... Ha ha!
Bọn họ định nhìn cảnh Lâm Minh đầu rơi máu chảy.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, chỉ trong nháy mắt thân ảnh Lâm Minh đã xuất hiện trước Tiên cung nhất đẳng.
Trận pháp bảo hộ Tiên cung cũng ở ngay trước mặt.
Nhu cầu độ hoàn thành -- 45%!
Lâm Minh không chần chờ, hắn dùng tốc độ cao nhất bay tới, hoàn toàn không nhìn trận pháp bảo hộ.
Hô --
Giống như chim én bay qua khói bếp, thân ảnh của Lâm Minh xuyên thấu qua trận pháp phòng ngự, trực tiếp chui vào trong vầng sáng chói mắt kia, biến mất không thấy gì, Lâm Minh đã tiến vào bên trong Tiên cung!
Trong nháy mắt đám người Hồng Viêm, Thần Hư thái tử, Hạo Nguyệt Quận Vương đang tươi cười cũng khựng lại.
Những người khác đang quan sát cũng chấn động, ngây ngốc không biết nên nói cái gì.
Lâm Minh hắn... Thực đi vào!?
- Ta... Không nhìn lầm chứ?
Gian nan nuốt nước miếng, khóe miệng Hồng Viêm cứng ngắc, ánh mắt đăm đăm.
Lâm Minh chẳng những hoàn thành pháp tắc chi môn độ khó Tu La, còn sống ra ngoài, còn vào Tiên cung lớn như tinh cầu, đây là chuyện đùa sao?
Chẳng lẽ nói Lâm Minh hoàn thành độ khó Tu La hoàn mỹ sao? Điều này sao có thể?
Đám võ giả đứng trước thí luyện tầng thứ ba, cả đám mở to mắt nhìn cảnh này, hiện tại chẳng biết nên nói cái gì, sự thật đã rất rõ ràng, vòng bảo hộ Tiên cung to như tinh cầu kia không có ngăn cản Lâm Minh.
Bọn họ đần độn, u mê nhìn thấy kỳ tích vài tỷ năm qua xảy ra.
- Ta không tin... Vòng bảo hộ Tiên cung kia...
Giọng của Hạo Nguyệt Quận Vương run rẩy, hắn định nói vòng bảo hộ Tiên cung có vấn đề, nhưng cuối cùng không có nói ra miệng, chủ nhân Tu La Lộ bố trí trận pháp đã sử dụng không biết bao nhiêu tỷ năm, trong quá trình tồn tại dài như vậy, thiên tài đi qua nơi này nhiều như cát trên sông, cũng không có nghe nói vòng bảo hộ Tiên cung có vấn đề.
Chỉ có một giải thích, chính là Lâm Minh thật sự thông qua Tu La Chi Môn hoàn mỹ, thiên phú vượt qua Hồn Hậu!
Mà Hồn Hậu là nhân vật có thể sánh vai với Thần Hư Hồn Đế, hiện tại so sánh Lâm Minh với Hồn Hậu, cũng chỉ có tu vị và thực lực kém hơn, các phương diện còn lại còn hơn Hồn Hậu.
Đưa ra kết luận này thức sự quá rung động, tất cả mọi người có cảm giác không cách nào tiếp nhận được.
Thời điểm này Tiểu Ma Tiên cũng động, nàng trực tiếp bay tới Tiên cung nhị đẳng.
Lúc trước nàng cũng lựa chọn như Hồn Hậu Thánh Mỹ, là độ khó Thiên cấp, nhưng mà Hồn Hậu Thánh Mỹ thong dong thông qua, mà Tiểu Ma Tiên bởi vì không quen thuộc thí luyện, khó tránh khỏi nhiều tiêu hao một ít lực lượng, thậm chí tổn thương một chút nguyên khí, dù là như thế, Tiểu Ma Tiên cũng thông qua hoàn mỹ, cầm được độ hoàn thành cao nhất.
Hiện tại Tiểu Ma Tiên lựa chọn Tiên cung nhị đẳng là chuyện hợp lý.
Nàng như con chim nhỏ tinh xảo nhanh nhẹn, nhẹ nhàng bay vào Tiên cung nhị đẳng mà không gặp chút ngăn cản nào cả.
Tiên cung lớn nhất mênh mông mờ mịt, đây là nơi vài tỷ năm qua chưa từng có người nào đi vào, Lâm Minh chính thức bước vào Tiên cung thì lập tức cảm thấy đây là một phương thế giới độc lập, khí tức nơi này kém Tu La Lộ thật lớn.
Nơi đây có đủ loại lực lượng kỳ dị, bao phủ quanh Lâm Minh giống như hải triều!
Lâm Minh biết rõ đây chính là pháp tắc.
Trong pháp tắc chi môn, Lâm Minh trải qua địch nhân Tam Thập Tam Thiên pháp tắc, cho nên với khí tức của Tam Thập Tam Thiên pháp tắc cực kỳ hiểu rõ, trong nội cung này ẩn chứa lực lượng Tam Thập Tam Thiên pháp tắc!
Năm đó chủ nhân Tu La Lộ cùng tu Tam Thập Tam Thiên pháp tắc, hơn nữa lại sáng lập ra Tu La Thiên Đạo thuộc về mình, trong Tiên cung này dung nhập Tam Thập Tam Thiên pháp tắc.
Lâm Minh hít sâu một hơi, đi lên trước từng bước, trên mặt đất nơi này không biết do thần thạch nào tạo thành, loại thần thạch này trải qua không biết bao nhiêu năm tháng ăn mòn, nhưng vẫn như trước không nhiễm một hạt bụi nào.
Lâm Minh đi thẳng tới cuối hành lang, ở chỗ này có một đại môn có phù điêu.
Lâm Minh đi tới nơi này và đại môn tự mở ra.
Trong lúc nhất thời hào quang sáng ngời hiện ra, Lâm Minh nhìn tình cảnh trước mặt, đột nhiên nội tâm chấn động.
Ở cuối hành lang này là một đại thế giới.
Đại thế giới này có núi, hồ nước, dòng sông, biển cả, mà vị trí Lâm Minh đứng là giữa không trung, từ độ cao vạn trượng này nhìn qua thế giới này.
Trên đại lục này có một con đường đá xanh. Bắt đầu từ mặt đất kéo thẳng lên không trung, biến mất trong mây mù mờ mịt.
Từng cơn gió mạnh thổi tan sương mù, có thể nhìn thấy con đường đá xanh kéo dài tới vôn tận. Trên con đường đá xanh này ẩn chứa khí tức tang thương và tuế nguyệt.
Trong nội tâm Lâm Minh khẽ động, hắn phi thân tới chỗ đường đá xanh, đứng trước một phiến đa xanh.
- Ân?
Trong lúc đó đồng tử Lâm Minh nhắm lại. Ánh mắt bị đường đá xanh hấp dẫn.
← Ch. 1703 | Ch. 1705 → |