← Ch.1757 | Ch.1759 → |
Kể từ đó uy lực của hào quang đóng băng giảm đi ba bốn thành, Thánh Mỹ lại ngăn cản nó cũng không cần thiêu đốt bổn mạng thần hồn.
Lâm Minh vào lúc cuối cùng ra tay, chẳng những bảo lưu thực lực của mình, còn bảo hộ Thánh Mỹ, hơn nữa hắn mưu đồ quá nhiều, hắn vẫn có ý định đánh chết Bất Tử Hàn Băng.
Thủ đoạn như thế, phách lực như vậy làm cho Thánh Mỹ kinh hãi, thậm chí khâm phục!
Thánh Mỹ sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ kính nể ai.
Hỗn Nguyên pháp nhãn!
Huyền Thiên Băng Trận!
Thánh Mỹ khẽ quát một tiếng, hỏa diễm linh hồn màu tím bao phủ thân thể của nàng, nàng không hề thiêu đốt bổn mạng hồn lực, nhưng mà hòa quang ấn ký trên mi tâm lại tỏa sáng.
Tiếng ca lại vang vọng, pháp tướng thiên địa sau lưng Thánh Mỹ lại ra tay.
Trường kiếm xanh thẩm trong pháp tướng thiên địa bắn ra, dây lưng lụa của Thánh Mỹ lăng không bay ra, nó!
Răng rắc!
Bất Tử Hàn Băng bắn ra hào quang đóng băng, lại va chạm với Huyền Thiên Băng Trận của Thánh Mỹ.
Nguyên linh thạch thai toàn thân đông cứng lại giống như thiên thạch lao vào trong Huyền Thiên Băng Trận, hào quang đóng băng va chạm vào ngoại vi của Huyền Thiên Băng Trận!
Cả băng trận run lên, vô số vụn băng rơi lả tả, ngàn vạn phù văn trong trận pháp biến mất.
Đám người Mộ Linh Nguyệt, Tô Nhã xem chuẩn thời cơ, cơ hồ ném toàn bộ thần văn phù ra, thiên hỏa thiêu đốt, lôi đình lập loè, hào quang đóng băng suy yếu rất nhiều, hào quang càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng vẫn không thể đâm rách Huyền Thiên Băng Trận.
Bất Tử Hàn Băng đánh ra một kích cuối cùng, cứ như vậy bị mọi người dốc toàn lực ngăn cản.
- Ngăn lại, thật sự ngăn lại!
Mắt nhìn qua bầu trời, hào quang đóng băng hóa thành vụn băng bay tứ tán ra chung quanh, võ giả trong Huyền Thiên Băng Trận tâm thần kích động, bọn họ có cảm giác như vừa từ quỷ môn quan trở về.
Lúc này mọi người không còn thừa lực nói chuyện, nhưng mà trong lòng bọn họ vô cùng kích động.
- Tốt! Thật tốt!
Văn Long dùng sức nắm chặt nắm đấm, khí huyết toàn thân của hắn sôi trào, cảm giác kích động tràn ngập.
Đương nhiên hắn cao hứng, bởi vì mãi cho đến cuối cùng Thánh Mỹ vẫn không có thiêu đốt hồn lực, chỉ tiêu hao một ít nguyên khí, chỉ cần điều dưỡng một ít thời gian là có thể khôi phục, không có gì tác dụng phụ, không có gì đặc biệt quan trọng hơn.
- Lâm Minh, thật sự là đáng sợ!
Văn Long nhìn qua không trung lơ lửng, đồng thời mở ra hai đạo cung, toàn thân Lâm Minh có lôi hỏa chi lực quấn quanh, trong lòng nghiêm nghị.
Vốn cho rằng Lâm Minh sẽ không gia nhập phòng ngự, không nghĩ tới cuối cùng vẫn dựa vào Lâm Minh ra tay, bọn họ gắng gượng vượt qua cửa ải này.
Không riêng gì Văn Long, trong nội tâm tám tên thí luyện giả đứng ở xa xa hai mắt nhìn nhau, bọn họ vốn lâm trận bỏ chạy, không tint rận chiến này có thể chiến thắng.
Bọn họ không tin Lâm Minh có thể đánh nát trứng Hàn Băng, cũng sợ hãi Thánh Mỹ không ngăn được công kích của Bất Tử Hàn Băng, phải nói, cho dù Thánh Mỹ có thể ngăn cản công kích của Bất Tử Hàn Băng, bọn họ vẫn có nguy cơ vẫn lạc rất cao.
Loại tình huống này bọn họ lâm trận bỏ chạy là đương nhiên, mà bây giờ bọn họ không thể ngờ được, mười người kia lại có thể ngăn cản công kích của Bất Tử Hàn Băng mà không chết người nào.
Vù vù vù ——
Hàn khí quét qua không trung, một kích cuối cùng của Bất Tử Hàn Băng tuy tiêu hao toàn bộ năng lượng của nó, nhưng mà giờ này khắc này nó không tiêu tán giữa thiên địa, mà vẫn bảo trì hình thái Băng Phượng Hoàng như cũ, nhưng mà thân thể của nó vẫn mơ hồ.
- Con sâu cái kiến, các ngươi đã thật sự chọc giận ta! Vốn ta cũng không muốn giết các ngươi, nhưng mà bây giờ, ta cải biến chủ ý! Các ngươi đều đi chết đi!
Bất Tử Hàn Băng gầm thét, âm thanh đáng sợ vang vọng hiên địa, làm cho người ta kinh hồn táng đảm!
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hàn khí trong người Bất Tử Hàn Băng chảy xuôi vào trong mặt đất. Sông băng trên mặt đất tan chảy ra.
- Cái gì? Bất Tử Hàn Băng còn có lực lượng khủng bố như vậy?
Trong nội tâm mọi người cả kinh, nhưng lại không biết Bất Tử Hàn Băng muốn làm gì.
Thời điểm này sắc mặt Thánh Mỹ hơi đổi, rốt cuộc nàng hiểu Bất Tử Hàn Băng đang làm cái gì. Nó xác thực đã tiêu hao quá nhiều năng lượng. Không có khả năng lại phát ra một lớp công kích, nhưng mà nó dùng năng lượng cuối cùng đóng băng tọa độ không gian của tầng năm và tầng bốn.
Nàng cả kinh nói:
- Coi chừng, nó phong bế thông đạo giữa tầng năm và tầng bốn.
Thánh Mỹ vừa nói ra lời này, võ giả toàn trường sợ hãi, Bất Tử Hàn Băng này định phong bế chết bọn họ ở đây!
Trong thí luyện cuối cùng tầng năm có một tọa độ không gian, nếu như thí luyện giả buông tha đánh chết lãnh chúa tầng năm, thối lui tới lối vào tầng năm, như vậy chỉ cần chờ tới thời gian nhất định, tọa độ không gian sẽ tự động mở ra, hình thành thông đạo quay về tầng bốn.
Trái lại nếu thí luyện giả đánh chết lãnh chúa của tầng năm.
Như vậy tọa độ không gian sẽ hình thành thông đạo đi lên tầng sáu.
Bất Tử Hàn Băng dùng lực lượng của mình đóng băng tọa độ không gian này thì có thể làm cho tọa độ không gian tạm hoãn mở ra, mà dùng thời gian không tới một nén hương, Bất Tử Hàn Băng sẽ niết bàn lần hai, một lần nữa biến thành bất tử liệt diễm!
Mà một khi đó mọi người sẽ nỏ mạnh hết đà, tuyệt đối không có khả năng ngăn cản công kích của bất tử liệt diễm.
- Đáng chết!
- Súc sinh này muốn khốn chết chúng ta!
Đám người Mộ Linh Nguyệt, Nguyệt Trì, Văn Long xem như trấn định, những người khác nhất là đám người lâm trận bỏ chạy luống cuống tay chân, một khi Bất Tử Hàn Băng hoàn thành niết bàn, tình cảnh có thể nghĩ.
Mà thời điểm này thần sắc Thánh Mỹ lại bình tĩnh ngồi xếp bằng trong hư không, trong ánh mắt của nàng có hào quang tán dật, đỉnh đầu xuất hiện vòng xoáy khổng lồ đen kịt, thiên địa nguyên khí bị hấp nhiếp ngưng tụ, điên cuồng rót vào trong người Thánh Mỹ.
Vào thời điểm này trong nội tâm của nàng vô cùng tỉnh táo, cho dù nàng như thế nào cũng phải nhanh chóng khôi phục thực lực, như thế trong tình huống nào cũng có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Thời điểm này Bất Tử Hàn Băng con mắt rét lạnh nhìn thẳng Lâm Minh, nó có thể cảm nhận được sát khí trên người Lâm Minh, hiển nhiên nhân loại này lát nữa sẽ ra tay với nó.
- Ha ha ha! Nhân loại, ngươi muốn giết ta sao?
- Thú vị! Thú vị! Ta nhìn xem ngươi có thủ đoạn gì muốn giết chết ta, hoặc là ta sẽ niết bàn chín lần, hoặc là đục lỗ khi ta biến thành trứng, trạng thái Bất Tử Hàn Băng khi niết bàn, phòng ngự của vỏ trứng sẽ mạnh hơn bất tử liệt diễm một ít, ta chờ ngươi, ha ha ha ha!
Bất Tử Hàn Băng cuồng tiếu, thân hình của nó nhỏ lại, từ từ tiêu tán.
Ánh mắt Lâm Minh lạnh như băng, khí tức toàn thân bộc phát, nguyên linh thạch thai cởi bỏ phong ấn mang tới lực lượng khủng bố vẫn sôi trào trong người như trước, giống như đang phá thể mà ra.
Hắn dồn khí vào nội thế giới, một gốc cự mộc hiện ra sau lưng Lâm Minh, đó là Tà Thần Chi Thụ.
← Ch. 1757 | Ch. 1759 → |