← Ch.1780 | Ch.1782 → |
Hai tay Lâm Minh bình thản, trên đầu ngón tay có khí tức tử linh mờ mịt, chúng hóa thành khói trong hư không, hình thành một vòng quay màu đen đang xoay tròn.
Lâm Minh đánh ra một ấn quyết, tư thế biến ảo, sau lưng mơ hồ có hư ảnh Tu La hiện ra.
Giống như một Tu La võ thần, dùng lực lượng của mình thôi động bàn quay.
Bàn quay tăng vọt, che khuất bầu trời, phù văn thiên đạo màu đen tím có hào quang lưu chuyển sinh ra.
Vạn Ma Sinh Tử Luân!
Trong lúc nhất thời, tất cả ma hồn cường hãn công kích Lâm Minh, chưa tới gần Lâm Minh đã bị vòng xoáy trên Vạn Ma Sinh Tử Luân thôn phệ!
Ô ô ô!
Quỷ hồn kêu rên, ma hồn bị cắn nát, trở thành năng lượng tinh thuần bị Lâm Minh hấp thu.
- Ngươi...
Hai mắt Hoắc Dật Lưu huyết hồng, nhìn qua những ma hồn này vỡ nát, tim của Hoắc Dật Lưu đang nhỏ máu, những ma hồn này hắn tốn hao vài vạn năm, dùng vô số sinh linh nuôi nấng, thậm chí dung nhập một ít tinh hồn bản thân mới tế luyện ra, hôm nay lại bị Lâm Minh hấp thu như thế, hắn làm sao không tức giận?
Hắn nhanh chóng thu hồi những quỷ hồn này, nhưng mà lại phát hiện Lâm Minh lại dùng bàn quay hóa thành lỗ đen thôn phệ chúng, một khi rơi vào phạm vi lực hút của lỗ đen sẽ trốn không thoát..
Thậm chí tính cả bổn mạng tinh hồn của Hoắc Dật Lưu cũng bị cắn nuốt.
- Ah!
Hoắc Dật Lưu kêu thảm thiết.
Hắn chỉ cảm thấy tinh thần chi hải đau đớn kịch liệt, lỗ mũi, miệng có tơ máu chảy ra.
Bổn mạng tinh hồn bị cắn nuốt, hắn cũng bị thương nặng.
Rồi sau đó tiếng răng rắc vang lên, quỷ phiên trước người của hắn cũng tan nát.
- Đây là... Công pháp gì?
Hoắc Dật Lưu mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hãi, thất khiếu của hắn đổ máu, thân thể lung lay sắp đổ, mặt như giấy vàng.
Lâm Minh căn bản khinh thường nói cái gì đó với Hoắc Dật Lưu, hai tay của hắn thu Vạn Ma Sinh Tử Luân vào trong cơ thể. Hoắc Dật Lưu nuôi dưỡng quỷ hồn với Lâm Minh mà nói cũng là thuốc bổ không tệ.
Đúng lúc này Lâm Minh bình tĩnh duỗi tay phải ra, trong lòng bàn tay ngưng tụ chút bí lực hắc ám kỳ lạ.
Mấy hô hấp sau một đạo khói xám bay lên. Hiện rõ trong lòng bàn tay.
Nhìn thấy thứ này thất khiếu Hoắc Dật Lưu đổ máu, đột nhiên toàn thân băng hàn. Hắn giống như nhìn thấy ác ma địa ngục!
- Đây là cái gì?
Hoắc Dật Lưu kêu sợ hãi, thân là cao thủ Hồn Tộc, hắn có bản năng sợ hãi với thứ này, áp chế từ sâu trong linh hồn.
- Chết đi.
Lâm Minh không chờ Hoắc Dật Lưu làm ra bất cứ phản ứng gì, cong ngón búng ra, ma phương màu xám hóa thành một đạo hào quang phút chốc bắn vào mi tâm của Hoắc Dật Lưu!
Một sát na kia, thân thể Hoắc Dật Lưu đột nhiên chấn động, run lên kịch liệt, hắn ôm đầu của mình, trên gương mặt già nua hoàn toàn vặn vẹo.
- Ngươi... Ngươi đã cho cái gì vào tinh thần chi hải của ta?
Hoắc Dật Lưu khi đang nói chuyện, cảm giác thống khổ đáng sợ ập thẳng tới người hắn, giống như muốn xé rách hắn.
Sắc mặt Lâm Minh hờ hững, hắn vẫy tay với Hoắc Dật Lưu, cả thân thể Hoắc Dật Lưu như bị bàn tay lớn bắt lên cao, lơ lửng trong hư không, biểu lộ của hắn thống khổ, gương mặt già nua vặn vẹo biến hình, hắn dốc sức liều mạng ôm đầu của mình, giống như muốn mở đầu của mình ra.
Mà đúng lúc này Lâm Minh đột nhiên khẽ động, quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy bốn năm nam tử áo đen hoảng hốt lao tới đây.
- Xảy ra chuyện gì? Ngươi là người nào?
Bốn năm nam tử áo đen này đều là hắc ám thần văn sư trong cung điện của Hoắc Dật Lưu lúc trước, bọn họ vốn đang tầm hoan với thị nữ trong phòng, rồi đột nhiên cảm nhận được năng lượng chấn động đáng sợ hiện ra, bọn họ mới mặc quần áo chạy tới, nhìn thấy cảnh Hoắc Dật Lưu bị Lâm Minh nhiếp bay lên không trung.
- Ngươi... Ngươi là... Lâm Minh?
Mấy tên hắc ám Thần Văn Sư có một người đã từng ở đấu giá hội nhìn thấy Lâm Minh.
Hắn nói câu kia khiến đám người khác biến sắc, lại nhìn thấy Lâm Minh chế ngự Hoắc Dật Lưu, bọn họ sinh ra sợ hãi cực độ, bọn chúng không chút nghĩ ngợi quay đầu bỏ chạy.
- Đều lưu lại a!
Lâm Minh quát lạnh một tiếng, trong tinh thần chi hải của Hoắc Dật Lưu, ma phương đại thịnh.
Vòng xoáy màu đen hình thành xoay tròn trong tinh thần chi hải của Hoắc Dật Lưu, càng lúc càng lớn, đem thân thể Hoắc Dật Lưu cắn nuốt vào trong, tính cả mấy tên hắc ám Thần Văn Sư đang mưu toan chạy trốn cũng bị hút vào trong vòng xoáy, bọn chúng kêu lên thảm thiết, nhưng mà không cách nào phản kháng lực hút này.
Qua một lát vòng xoáy biến mất, một lần nữa hóa thành một hình lập phương màu đen bay vào trong người Lâm Minh.
Giờ khắc này kể cả Hoắc Dật Lưu và mấy tên hắc ám Thần Văn Sư, linh hồn của bọn họ bị Lâm Minh tiêu diệt.
Dưới sự ăn mòn của ma phương, linh hồn của bọn họ hóa thành mảnh vỡ linh hồn tinh khiết, bị phong ấn trong ma phương.
Lâm Minh giết chết những người này, hắn không dừng lại chút nào, thân hóa thành một đạo lưu quang, đột ngột bay thẳng lên không trung.
Trong quá trình bay nhanh, tay phải Lâm Minh lật một cái, từ trong tu di giới xuât ra một lệnh bài cổ xưa.
Lệnh bài này không biết do thứ gì tạo thành, mặt chính của nó có viết hai chữ "Tu La", mặt sau có điêu khắc hình ác ma.
Đây chính là Tu La Lệnh ra vào Lộ Tu Lộ tự do.
Tu La Lệnh hiện ra, Lâm Minh cho ý niệm tiến vào trong.
Sau một khắc, Tu La Lệnh tỏa ra hào quang màu xanh bao phủ Lâm Minh, rồi sau đó thân ảnh của hắn càng ngày càng mơ hồ, đại khái qua nửa nén hương đã hoàn toàn biến mất.
Lâm Minh cứ như vậy rời khỏi Tu La Lộ, tới bây giờ hắn cũng chấm dứt hành trình tám mươi năm trong Tu La Lộ...
Tinh không mênh mông không có giới hạn.
Trong không gian này đột nhiên không gian vặn vẹo, chợt không gian vỡ ra, một hồi không gian phong bạo từ trong khe nứt xuất hiện, một nam hai nữ ba người nương theo không gian phong bạo đi ra khỏi vết nứt không gian.
Ba người này đúng là Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên cùng Mộ Linh Nguyệt.
Đã rời đi nhiều năm, rốt cuộc Lâm Minh cũng quay về Thần Vực -- là cố thổ của nhân loại.
Cảm thụ thiên địa quy tắc rõ ràng ở chung quanh, Lâm Minh hít sâu một hơi, có cảm giác như xa cách cả một thế hệ.
Mà đối với Lâm Minh cảm khái, Tiểu Ma Tiên lại cực kỳ vui vẻ, đối mặt hư không vô âận này tính trẻ con của nàng nổi lên, nàng đưa hai bàn tay nhỏ bé đưa lên miệng, hô lớn trong hư không:
- Đã về rồi, Cơ Tiên Nhi ta rốt cuộc cũng quay về!
Trong hư không vốn không có môi giới truyền âm thanh đi, nhưng mà Tiểu Ma Tiên lại dùng không gian pháp tắc thuyên chuyển không gian chi lực, dùng không gian chấn động làm chất môi giới truyền âm thanh ra xa mấy ngàn dặm.
Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên rời khỏi Thần Vực đã tám mươi năm, những thời giờ này có hai mươi năm ở trong Uổng Tử Cốc. Cho nên tính theo thời gian của Thần Vực chỉ mới có sáu mươi năm mà thôi.
Đi xa nhiều năm như vậy, Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên tại Tu La Lộ ngây ngốc còn dài hơn gấp đôi thời gian bọn họ ở Thần Vực, cũng khó trách bọn họ tâm tình hưng phấn như thế.
← Ch. 1780 | Ch. 1782 → |