← Ch.1904 | Ch.1906 → |
- Người Đông Phương gia tộc dám gài bẫy hãm hại... Các ngươi rất tốt, thật không ngờ rất ngoan độc!
Cũng có chưởng môn nghiến răng nghiến lợi.
Thế lực khắp nơi đang cố gắng tìm đệ tử của mình trong đám người.
Có thế lực nhìn thấy đệ tử kiệt xuất của mình, vô cùng vui mừng. Cũng có thực lực nghiến răng nghiến lợi, trong nội tâm âm thầm chuẩn bị trả thù.
Trong lúc nhất thời, gió nổi mây phun.
Trước Đế Vương Thần Bích đầu người lay động.
Đế Vương Thần Bích mênh mông, sừng sững không biết bao nhiêu ức năm.
Uy áp của Đế Vương Thần Bích vô cùng khủng bố, không ai dám tới quá gần người tu vị kém tới gần thì thần hải vỡ tan.
Trong lúc đó Đế Vương Thần Bích trước mặt bắn ra hào quang lóng lánh.
Chỉ thấy thanh niên mặc cẩm bào, khoảng chừng vài trăm người đang nhao nhao giơ lệnh bài lên.
Lệnh bài bắn ra hào quang mỹ lệ.
Từng đạo hào quang trên Đế Vương Thần Bích cũng bị từng đạo phù văn bao phủ.
Những phù văn này biến thành con số hư ảo.
Theo lệnh bài ở bên trong vầng sáng bắn ra càng ngày càng nhiều, các loại con số ở trên hư không diễn hóa đi ra, cuối cùng nhất hội tụ thành khẽ đếm giá trị.
- Chín vạn ba ngàn bốn trăm hai mươi công huân!
Trước mặt đám đệ tử, một trưởng lão tông môn chòm râu trắng run rẩy, rất là kích động đọc con số.
Đây là giá trị công huân toàn bộ người trong tông môn bọn họ có được.
- Tốt!
Một tông chủ tiểu phái mặc áo bào màu vàng, trên mặt tỏa sáng. Lúc này thành tích vượt xa suy nghĩ của hắn.
Lúc trước có một trăm đệ tử từ trong nguyên mộng chiến trường đi ra đã là không tệ rồi, lúc này có vài trăm người đi ra, thật sự quá đáng mừng.
Những giá trị công huân này khiến tông môn đạt được vô số chỗ tốt.
Rất nhiều môn phái thế lực đều tụ tập trước Đế Vương Thần Bích, nhao nhao dùng lệnh bài hối đoái giá trị công huân.
Công huân cùng tông môn, trên lệnh bài công huân đều có thêm vào, trở thành tổng giá trị công huân của tông môn.
Một ít thế lực tiểu phái phát hiện người của bọn họ đi vào nguyên mộng chiến trường lần này, người may mắn còn sống sót quả nhiên nhiều hơn lúc trước rất nhiều.
Có tiểu phái công huân thậm chí đạt tới hơn mười vạn. Điều này thật sự là vận khí quá tốt, hơn nữa tông môn cũng có thực lực không tệ, đám chưởng giáo tông môn cười không khép miệng được, vui mừng vô hạn.
Trước mặt Đế Vương Thần Bích các loại âm thanh vang vọng liên tiếp.
Rất nhiều đệ tử thiên kiêu đều nhao nhao xuất hiện, làm cho bọn họ vui mừng.
Nhưng mà cũng có nhiều thế lực hào khí âm trầm, sắc mặt sâm lãnh như sắt.
Bọn họ phát hiện đoàn đội của bọn họ không có người nào đi ra.
- Cả Linh tộc, giá trị công huân mới tám mươi chín vạn?
Trước Đế Vương Thần Bích, giá trị công huân của Linh tộc hiện ra, bạo lộ ở trước mặt mọi người.
Lập tức dẫn phát mọi người bạo động.
- Làm sao có thể. Linh tộc là tộc lớn như vậy, giá trị công huân ít hơn ba trăm vạn là không tưởng tượng nổi, lúc này rõ ràng còn dưới một trăm vạn.
- Các ngươi xem, hình như Tử Lăng Vương không có xuất hiện, chẳng lẽ vẫn lạc bên trong rồi?
Một ít thế lực nhìn thấy một màn này thì nhao nhao khiếp sợ.
Ngao ngao...
Trưởng lão Linh tộc tức giận, âm thanh như sấm rền cuồn cuộn cuồn cuộn. Chấn động không khí chung quanh Đế Vương Thần Bích như nước thủy triều.
- Là ai giết Tử Lăng Vương của tộc ta? Là ai giết ta năm đại Giới Vương của Linh tộc ta?
- Vì cái gì, chưởng giáo không có xuất hiện?
- Đầu Mộc trưởng lão đi nơi nào? Bị người giết?
Một ít thế lực lớn có người gào thét.
Trước mặt Đế Vương Thần Bích xảy ra một màn xấu hổ. Một ít thế lực lớn giá trị công huân lại không đạt tới trăm vạn.
Chuyện này cuối cùng là tiểu tông phái có thu hoạch, hình thành nét đối lập khác biệt.
Rất nhiều người đều giật mình phát hiện, những đại phái có giá trị công huân không tới trăm vạn, chưởng giáo, trưởng lão hoặc là Đại Giới Giới Vương đều vẫn lạc.
Kỳ thật Đại Giới Giới Vương bởi vì tuổi thọ, cũng không thể mang cho tông môn bao nhiêu giá trị công huân, nhưng lại có thể tạo tác dụng chấn nhiếp, làm bùa hộ mệnh cho tông môn.
Có Đại Giới Giới Vương hộ tống, chuyện này hoàn toàn khác. Mà Đại Giới Giới Vương vẫn lạc, các tông môn này có khả năng bị thế lực khác ăn tươi. Cặn bã đều không thừa.
Có và không các chấn nhiếp, giá trị công huân kém nhau vài lần.
- Ngươi nói cái gì, Tử Lăng Vương của ta và năm đại Giới Vương đều chết trong tay người gọi là Lâm Mục?
Trong lúc đó trong trận doanh Linh tộc, một lão giả rống lên như sư tử, nhìn qua một tên thanh niên Linh tộc quát.
Tên thanh niên này vô cùng lo sợ, Sát Thần Lâm Mục mang cho hắn áp lực quá lớn.
- Thiên tài giáo ta... Cũng là bị Lâm Mục giết chết? Lâm Mục là ai?
Rất nhiều môn phái nghe thế đều giật mình, bọn họ cũng không biết thân phận của Lâm Mục.
- Quả thực quá kiêu ngạo, điều tra thân phận kẻ này cho t, ta nhất định phải cho hắn hối hận cả đời!
Một chưởng môn thế lực Đại Giới Giới Vương vô cùng tức giận, mắt lộ ra sát cơ.
Mà thời điểm này một ít thế lực Đại Giới Giới Vương và các thế lực lớn khác không ngừng nghị luận.
- Lão tổ vì sao còn chưa đi ra?
Hoàng Tuyền thành chìm vào trong hỗn loạn.
Đứng trong đám người, bên trong có một ít là nửa bước Thiên Tôn, Đại Giới Giới Vương, thực lực phi phàm. Nhưng mà mỗi người quỷ khí um tùm, một ít quỷ ảnh bay theo, tiếng kêu khóc thảm thiết ghê người.
Một nhóm người này chính là môn nhân của Vạn Quỷ Thiên Tôn sáng lập Hoàng Tuyền Cung.
- Hẳn là lão tổ còn đang đại sát tứ phương!
- Không thể nào, lão tổ lần này tới vì đối thủ cũ, những tiểu bối này hắn không có hứng thú, huống chi hiện tại nguyên mộng chiến trường đã sắp đóng cửa. Lão tổ có lẽ sẽ đi ra.
- Nói không chừng là Hỗn Độn lão tổ dây dưa với lão tổ.
Có một ít đệ tử Hoàng Tuyền Cung đưa ra suy đoán.
Mọi người không ngừng nói ra, người của Hoàng Tuyền Cung càng ngày càng suy đoán, trong nội tâm lại càng không có tư vị, có dự cảm không lành.
- Chẳng lẽ Vạn Quỷ Thiên Tôn vẫn lạc? Bị Hỗn Độn Ma Thần giết chết?
Có thế lực lớn quan sát nói ra kết luận này.
- Vạn Quỷ Thiên Tôn nghĩ tới ương ngạnh nếu như hắn thắng thì sớm giễu võ giương oai rồi. Hiện tại nguyên mộng chiến trường đóng cửa, hắn còn không hiện ra, có lẽ là bị Hỗn Độn Ma Thần giết rồi.
Có người lớn mật suy đoán.
Rất nhiều người nghe lời này, ngược lại nhao nhao cảm thấy có đạo lý.
Người của Hoàng Tuyền Cung nghe thấy lời nghị luận này, giận dữ cũng mang theo lo lắng.
- Không đúng, Hỗn Độn Ma Thần cũng không có đi ra!
Có người phát hiện, đối diện bọn họ, Hỗn Độn Thần Cung chìm nổi bất định, lúc này cả đám đang ẩn trong hỗn độn khí, bọn họ đang chờ Thiên Tôn của mình đi ra.
Đối mặt ánh mắt bất thiện của người Hoàng Tuyền Cung. Hỗn Độn Thiên Cung cũng không khách khí trừng mắt lại, ánh mắt như điện, sát khí bắn ra ngoài.
Thời điểm cánh cửa màu tím sắp đóng lại, khí tức hỗn độn bao trùm toàn trường.
- Lão tổ, lão tổ đi ra.
Trong trận doanh của Hỗn Độn Thiên Cung có tiếng hoan hô vang lên.
← Ch. 1904 | Ch. 1906 → |