← Ch.2074 | Ch.2076 → |
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu nhân kiệt, bọn hắn đều đang truy tìm võ đạo đỉnh phong.
Thánh Mỹ vì võ đạo đỉnh phong không từ thủ đoạn, Thần Mộng vì võ đạo đỉnh phong cần cù truy cầu, Tạo Hóa Thánh Hoàng vì võ đạo đỉnh phong, không tiếc hợp thể cùng Thâm Uyên Ác Ma...
Nhưng là, bọn hắn phải chăng có thể đi đến một bước kia.
Chớ nói đến bọn hắn, coi như là chủ nhân Tu La Lộ và người sáng tác 《 Thánh Điển 》, Bọn hắn... Phải chăng đã đạt tới võ đạo đỉnh phong chưa?
Khương Bạc Vân nói:
- Đỉnh phong là cái gì, ta cũng không biết. Bất quá ta nghĩ, mọi người đều gọi một ngọn núi cao nhất trong tất cả các ngọn núi là đỉnh phong. Như vậy tính ra, Kiếm Sơn của ta cũng là đỉnh phong rồi.
Lâm Minh lắc đầu:
- Kiếm Sơn... Không đủ.
- Đúng, chưa đủ! Ta leo lên Kiếm Sơn chi đỉnh, có thể quan sát một quốc gia, có thể quan sát thiên hạ, nhưng lại xa xa không đủ, ở trên thế giới này, có vô số ngọn núi, nhưng luôn luôn có một ngọn núi, là cao nhất. Ngọn núi càng cao, lại càng khó leo lên, bất quá đây không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là, ngươi căn bản không biết ngọn núi này ở nơi này
Lâm Minh bất động thanh sắc, dừng ở chén rượu. Có lẽ hắn đã biết rõ, ngọn núi này ở nơi nào...
Tam đại thần vật giữa vũ trụ, Tinh khí thần chi đạo, dung hợp thể nội vũ trụ của 《 Thánh Điển 》 và Thiên Địa vũ trụ của 《 Thiên Thư 》...
Đây là đỉnh phong sao?
Lâm Minh không thể xác định, nhưng hắn biết rõ, Luân Hồi kiếm đạo Khương Bạc Vân thi triển trước kia, song kiếm thuật của hắn so với tinh khí thần tam đạo và Thiên Địa Nhân vũ trụ mà nói, căn bản không tính là gì cả.
Dù là Khương Bạc Vân đi đến tận cùng con đường của hắn, cũng chỉ là độ cao của Kiếm Sơn thôi.
- Ngươi sẽ một mực tìm kiếm sao?
Lâm Minh đột nhiên hỏi Khương Bạc Vân.
- Vì sao không?
Khương Bạc Vân cười to, rót đầy chén rượu:
- Ta sẽ một mực tìm kiếm, ta biết rõ, tầm mắt của ta có giới hạn, có thể sẽ vĩnh viễn không tìm thấy, nhưng ta sẽ không ngừng leo lên, ta không cần thật sự leo lên ngọn núi cao nhất trên thế giới này, ta chỉ cần leo lên ngọn núi cao nhất ta có thể nhìn thấy là được rồi
- Bởi vì khi ta leo lên một điểm cao, tầm mắt sẽ càng khoáng đạt, từ đó thấy được điểm cao nhất ở nơi nào, ta lại bò xuống, lại lần nữa leo lên đỉnh cao mới, một mực lặp lại...
- Có ý nghĩa sao?
Lâm Minh hỏi.
Hắn biết rõ, tánh mạng của võ giả ngắn ngủi thế nào, nếu lần lượt đi đường quanh co, vậy thì chỉ sẽ hao hết thanh xuân.
- Có.
Khương Bạc Vân trịnh trọng gật đầu, uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay:
- Cho dù ta cả đời này, đều đang không ngừng leo lên, cho dù ta nhỏ bé đến vĩnh viễn không nhin thấy tòa núi cao cực hạn này ở nơi nào, nhưng ít ra... Ta có thể không ngừng siêu việt chính mình, đánh bại chính mình.
Đánh bại chính mình?
Một khắc này, Lâm Minh trong nội tâm chấn động, phảng phất nội tâm bị cái gì xúc động rồi.
Đả bại chính mình... Nhân sinh địch nhân lớn nhất, kỳ thật chính là mình.
Khương Bạc Vân, cả đời này nhất định không thể đạp vào võ đạo đỉnh phong, nhưng hắn vẫn đi truy tìm, bởi vì mỗi khi hắn leo lên một tòa núi cao mới, cũng là một lần đánh bại bản thận
Có đôi khi, một người, dù biết rõ không thể thành công nhưng vẫn sẽ cố chấp lao vào.
Thiêu thân lao đầu vào lửa, không phải là như thế sao?
Lâm Minh im lặng, trong nội tâm tiêu hóa những cảm ngộ gì, thật lâu không nói.
Hắn từng từng nói qua, nguyện ý làm một con thiêu thân lao đầu.
Nhưng mà, người, dù sao không phải con thiêu thân.
Có người nguyện ý làm con thiêu thân lao đầu, kỳ thật cuối cùng, khi bọn hắn làm việc nghĩa không được chùn bước nhảy vào trong ngọn lửa vẫn có thể chứng kiến hi vọng.
Lâm Minh cũng như thế.
Hắn nói muốn làm con thiêu thân lao đầu, hắn quả thật đã làm được, hơn nữa thành công rồi.
Nhưng, con thiêu thân sẽ không thể thành công được.
Chúng nhảy vào hỏa diễm, đối mặt chính là tử vong.
Đến khi thật sự không thấy hi vọng, đến khi hỏa diễm ở trước mặt, dám xông đi vào lại có mấy người chứ?
- Lại uống!
Lời Khương Bạc Vân đã cắt đứt trầm tư của Lâm Minh, Lâm Minh uống cạn rượu trong chén.
Một ly lại một ly, thiên niên vụ hoa tửu đã uống thế
Lại thay rượu mới, một vò lại một vò, bọn hắn không biết đã uống bao nhiêu đàn.
Ba người vốn cũng sẽ không say, nhưng hôm nay, bọn hắn say.
Người một khi say, liền hồ đồ rồi.
Người cả đời này, thảo dân vì sinh kế bôn ba, quan lại quyền quý vì con đường làm quan lục đục với nhau, võ giả tầm thường vì đạt được cảnh giới cao hơn mà chém giết sinh tử, chủng tộc Thiên Tôn Chân Thần vi kéo dài chủng tộc và thương sinh mà ngước trước ngã xuống, người sau tiến lên...
Cả đời vi chiến, lại khó có thể hồ đồ...
Phẩm cay độc biết tinh khiết và thơm, trong lúc hồ đồ ngộ huyền bí.
Đây là ý cảnh của rượu, cũng là ý cảnh của nhân sinh...
Lâm Minh không biết bao nhiêu đã uống bao nhiêu chén, thẳng đến khi ba người say mèm, bọn hắn nằm trên mặt đất, ngủ thật say.
Một giấc này, Lâm Minh ngủ rất sâu.
Hắn đã nhiều năm chưa từng được ngủ như vậy
Không đi sầu lo về đại kiếp nạn Nhân tộc, không đi lo lắng bị Chân Thần đuổi giết, không đi phiền não linh hồn chi hỏa đã nhạt nhòa của mình.
Khó được phóng túng, nan đắc hồ đồ...
...
Một giấc chiêm bao tỉnh lại, đêm đã khuya.
Khương Bạc Vân và Khương Lan Kiếm vẫn còn ngủ. Trên bàn rượu, chén rượu g bừa bộn. Ở bên người bọn hắn, còn bầy đặt bảy tám vò rượu không.
Lâm Minh yên lặng nhìn trong chốc lát, đứng lên.
Mà lúc này, Khương Bạc Vân cũng tỉnh.
- Phải đi?
Khương Bạc Vân nhìn về phía Lâm Minh. Lâm Minh nhẹ nhàng gật đầu.
- Đi chỗ nào?
Lâm Minh trầm mặc, nói:
- Đi một chỗ khác...
Hắn có dự cảm, đây là lần cuối cùng hắn gặp mặt Khương Bạc Vân:
- Ngươi thì sao?
Khương Bạc Vân nở nụ cười:
- Ta? Hẳn là đi tìm... một đỉnh phong khác cao hơn...
...
Lâm Minh đã đi ra, chuyến đi Kiếm Sơn đã mang đến cho hắn cảm giác không hiểu.
Tuy rằng trong lúc này, hắn không có đi tinh nghiên công pháp, không đi tìm hiểu Thiên Đạo. Không ngồi xuống tu luyện, nhưng là Lâm Minh lại biết, kỳ thật tâm linh của hắn đã nhận được một lần tẩy lễ trước nay chưa từng có.
Nếu như linh hồn chi hỏa của hắn vẫn tràn đầy, như vậy lần cảm ngộ này đối với thành tựu của hắn ngày sau sẽ có tác dụng không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là, hắn vẫn không tìm được phương pháp khôi phục bổn nguyên hồn lực...
Hắn bay qua Kiếm Sơn, đi ngang qua mảng lớn hoang dã, đi tới Thiên Vận Quốc.
Thiên Vận Quốc, là nơi hănsinh trưởng.
Ở đây có quá nhiều ký ức của hắn.
Lâm Minh đứng ở trên một ngọn núi cao, quan sát quốc gia này. Trong vũ trụ mênh mông thì tiểu quốc này thật sự quá nhỏ bé, dùng một hạt cát trong sa mạc cũng không đủ để hình dung.
← Ch. 2074 | Ch. 2076 → |