← Ch.0364 | Ch.0366 → |
Thạch Hám Sơn rất muốn chiến một trận cùng Lâm Minh, nhưng mà tu vi chênh lệch quá lớn, hắn không có biện pháp mở miệng khiêu chiến.
Không nghĩ tới hiện tại, Lâm Minh tự đưa tới cửa.
Thạch Hám Sơn cũng không khinh thị Lâm Minh, nhưng nhằm vào thiên phú Lâm Minh mà nói, hắn tin tưởng ngày sau Lâm Minh có thể trở thành cường giả vượt qua đám người Hỏa Như Yên, Triển Vân Gian, nhưng hiện tại, nội tình hắn còn xa xa không đủ.
Thạch Hám Sơn tự nhận sau mấy năm, tuyệt đối sẽ không là đối thủ của Lâm Minh, vậy không bằng thừa dịp hiện tại đối phương còn nhỏ, hung hăng giẫm hắn một cước, có thể giẫm một cái yêu nghiệt dưới lòng bàn chân, là chuyện rất có cảm giác thành tựu.
Nghĩ đến đây, tươi cười trên mặt Thạch Hám Sơn nồng đậm hơn, diện mạo hắn vốn còn có chút thật có lỗi, hiện tại trên mặt tươi cười sáng lạn như vậy, khiến người ta nhìn vào nổi da gà.
- Lâm Minh, đừng xúc động, ngươi có nắm chắc không? Không được thì thôi, ngươi đã chiếm được danh hiệu Ngưng Mạch kỳ đệ nhất, mặc dù không ra tay người khác cũng sẽ không nói ngươi, nhưng nếu bị thua, phần thắng lúc vùng vinh dự lúc trước cũng sẽ mất sạch.
Mục Chiếu Hiên sầu lo nói.
Lâm Minh gật đầu, nói thẳng:
- Mười phần nắm chắc.
Mười phần nắm chắc?
Mục Chiếu Hiên ngây ngẩn cả người, nàng vốn tưởng rằng Lâm Minh có thể có sáu, bảy phần nắm chắc đã khó lường, mà thời điểm nói thường thường còn có thể lưu một ít đường sống, không nghĩ tới Lâm Minh trực tiếp phun ra một câu, mười thành mười nắm chắc!
Người ta đã nói như vậy, nàng còn có thể nói cái gì?
Lâm Minh vừa mới đi lên quảng trường, bên tai hắn vang lên Mục Thiên Vũ chân nguyên truyền âm:
- Lâm Minh, một trận chiến này không có vấn đề chứ?
- Không có vấn đề.
Lâm Minh theo tiếng nhìn lại, đã thấy Mục Thiên Vũ đang nhìn chính mình. Cười có chút sáng lạn, điều này làm cho Lâm Minh hơi hơi giật mình một chút, dường như đây là chuyện rất cao hứng?
- Ân, ta đoán ngươi quyết đoán lên sân khấu như vậy, cũng không có vấn đề.
Khi Lâm Minh liên tục đánh bại Mã Tuấn Huy cùng Chu Tiểu Liên, Mục Thiên Vũ giật mình nhớ tới bản thân Lâm Minh chính là yêu nghiệt, chính mình lo lắng vô ích. Lúc trước hắn ở dưới chân Lôi Đình sơn, ngay cả Lôi Linh địa giai hạ phẩm cũng nuốt mất, còn có chuyện gì không có khả năng. Nàng cười dài truyền âm nói:
- Lâm Minh! Sư tôn nói, thắng Thạch Hám Sơn, ban phần thưởng ngươi.
- Nga?
Lâm Minh vui vẻ trong lòng. Có chuyện tốt bậc này, phần thưởng tông môn tứ phẩm đỉnh cao cấp ra tự nhiên sẽ không là mặt hàng đại chúng.
- Phần thưởng gì?
Lâm Minh tỉnh táo tinh thần.
- Ha ha, ngươi thật đúng là không lợi sẽ không ra tay, không bằng ngươi đoán một chút?
Mục Thiên Vũ úp úp mở mở, Lâm Minh ngây người một chút, có thể khiến Mục Thiên Vũ úp úp mở mở, sợ là khó lường.
Sẽ là cái gì?
Nhập Thiên đan?
Trung phẩm thậm chí Chân Nguyên thạch thượng phẩm?
Mấy thứ này tuy rằng giá trị xa xỉ, nhưng đều là hàng hóa đại chúng, tương đương với tiền thông dụng, hẳn sẽ không được Mục Thiên Vũ để mắt.
Như vậy chẳng lẽ là cùng loại với Ma Tâm Toái Tinh, linh dược có thể sử dụng để tăng xác suất cao thủ Tiên Thiên bước vào Toàn Đan?
Cái này cũng không có khả năng, Dục Hoàng lão thái không biết chính mình còn che giấu cảnh giới Tôi Tủy, linh dược cấp bậc Ma Tâm Toái Tinh đối với võ giả Ngưng Mạch kỳ mà nói cùng độc dược không có gì khác nhau, Dục Hoàng lão thái không đạo lý cấp chính mình những thứ không thể dùng được trước mắt.
- Là thiên tài địa bảo dùng tăng lên thực lực sao?
Lâm Minh tùy ý nói ra một đáp án.
- Cái loại đồ vật này cho ngươi thêm cũng vô dụng, Nhập Thiên đan ngươi đều ăn no rồi chứ. Ăn nhiều rồi còn muốn luyện hóa đan độc, phần thưởng sư tôn hứa đưa cho ngươi là máu Chu Tước, cũng chính là cấy ghép thánh thú huyết mạch!
Cấy ghép thánh thú huyết mạch? Lâm Minh sửng sốt một chút, từ lúc lần đầu tiên tiếp xúc Chu Tước Cấm Thần lục, hắn chợt nghe Mục Thiên Vũ nói qua, Chu Tước huyết mạch có thể cấy ghép.
Tu luyện Chu Tước Cấm Thần lục hoặc là Thanh Loan Huyễn Yêu điển. Tu luyện đến cảnh giới trung tâm, phải có huyết mạch Chu Tước hoặc Thanh Loan, nếu không không thể tu luyện.
Ở Thần Hoàng đảo, chân chính trời sinh có huyết mạch Chu Tước rất ít, đại đa số đệ tử đều là cấy ghép Hậu Thiên. Cái gọi là cấy ghép, kỳ thật chính là dùng máu tươi thánh thú Chu Tước, cấy ghép vào trong cơ thể, rồi sau đó dùng bí thuật phong ấn, thúc đẩy nó rót vào trong cốt tủy, dung hợp với gien huyết mạch.
Loại cấy ghép huyết mạch này rất ít, chỉ có thể thoáng đề cao độ phù hợp Hỏa hệ chân nguyên cùng với thiên phú tu luyện Chu Tước Cấm Thần lục, hiệu quả tăng lên vô cùng hữu hạn.
Càng đừng nói trông cậy vào chút cấy ghép huyết mạch ấy để tu luyện bộ phận trung tâm Chu Tước Cấm Thần lục cùng Thanh Loan Huyễn Yêu điển.
Nhưng có thể được Mục Thiên Vũ nói ra cường điệu như thế, khẳng định sẽ không là loại hàng cấy ghép thánh thú huyết mạch thông thường.
Lâm Minh không kìm được nói:
- Mục cô nương nói hẳn không phải cái loại huyết mạch cấy ghép của đệ tử nội môn đi.
- Đương nhiên không phải.
Mục Thiên Vũ tức giận:
- Ngươi thật đúng là một chút cũng không chịu thiệt, là cấy ghép Chu Tước tinh huyết, sư tôn lên tiếng, ngươi thắng càng nhiều thiên tài, thắng thiên tài thực lực càng mạnh, huyết mạch cho ngươi cấy ghép càng dày đặc. Sư tôn lần này xuất bản huyết, cơ hội khó có được.
Mục Thiên Vũ cười ha ha, bởi vì Lâm Minh có thể có cơ hội như vậy, tâm tình của nàng cũng phi thường không tồi.
Lâm Minh mừng rỡ trong lòng, dĩ nhiên là cấy ghép Chu Tước tinh huyết, tinh huyết cùng máu tươi hoàn toàn là hai khái niệm, bất kể là thánh thú hay là võ giả, xói mòn một ít máu tươi không tính là gì, vài ngày có thể bổ sung trở về, nhưng nếu xói mòn tinh huyết, vậy sẽ thương tới căn bản.
Lưu lại một bộ phận tinh huyết, sẽ tổn hại thọ nguyên, hao tổn tu vi, nếu mất hết tinh huyết, như vậy võ giả hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mặc dù là Lâm Minh, cũng không dám hao tổn tinh huyết bản thân, huyết lực của hắn chính dùng tinh huyết làm cơ sở.
Chu Tước lưu lại tinh huyết, chỉ có một loại khả năng, đó chính là Chu Tước bị giết, hoặc là tự nhiên tử vong.
Chu Tước chung quy là thánh thú, không thể giống như Phượng Hoàng bất tử bất diệt, cái gọi là tắm trong lửa niết bàn, chỉ có thể dùng để trị thương, nếu trọng thương, đều có thể thông qua niết bàn chữa trị tốt, nhưng thọ mệnh Chu Tước sẽ không bởi vì niết bàn mà kéo dài.
Thọ mệnh vừa đến, Chu Tước sẽ hoàn thành một lần niết bàn cuối cùng, tử vong ở trong niết bàn.
Sau khi một con Chu Tước chết lưu lại tổng sản lượng tinh huyết cũng chỉ là một chiếc chén nhỏ mà thôi.
Nếu Lâm Minh có thể được đủ Chu Tước tinh huyết để cấy ghép huyết mạch, mặc dù độ tinh khiết ở huyết mạch không thể so với Mục Thiên Vũ cùng Mục Băng Vân, nhưng dùng để tu luyện bộ phận trung tâm Chu Tước Cấm Thần lục cũng đủ rồi!
Lâm Minh đối với quyết định quyết tâm tu luyện Chu Tước Cấm Thần lục mà nói, thật sự quá trọng yếu.
Trước đó, Lâm Minh gia nhập Thần Hoàng đảo, trừ bỏ nguyên nhân Mục Thiên Vũ ra, chính là ích lợi kết hợp, Thần Hoàng đảo coi trọng thiên phú Lâm Minh, mà Lâm Minh cần tài nguyên Thần Hoàng đảo. Tương lai một ngày kia, Lâm Minh thành tựu đại năng Toàn Đan, sẽ dẫn dắt Thần Hoàng đảo cường thịnh lên, thậm chí thăng cấp tông môn ngũ phẩm.
Lâm Minh không cảm thấy thua thiệt Thần Hoàng đảo cái gì, cho nên lúc trước hắn mới có thể không có bất kỳ ý tứ cúi đầu trước mặt Dục Hoàng lão thái.
Nhưng hiện nay, Lâm Minh nghe Mục Thiên Vũ nhắc tới Chu Tước tinh huyết, tâm hắn lại khó có thể bình tĩnh. Chu Tước tinh huyết này, cấp bất kỳ một cái đệ tử Thần Hoàng đảo, đều có lợi thật lớn, Thần Hoàng đảo thành lập đến nay, tổng cộng mới có mấy con Chu Tước? Có thể có bao nhiêu Chu Tước tinh huyết? Mà nhìn lại đệ tử Thần Hoàng đảo, một thế hệ lại một thế hệ, không biết có bao nhiêu người.
Chu Tước tinh huyết có thể bảo lưu lại, chỉ sợ Dục Hoàng lão thái đều luyến tiếc dùng, nàng xuất ra thứ quý báu như thế, bậc này ân tình, đủ để cho Lâm Minh ghi nhớ trong lòng.
Mặc dù Dục Hoàng lão thái xuất ra tinh huyết, mục đích cuối cùng vẫn như trước là trao đổi ích lợi, Lâm Minh cũng hạ quyết định quyết tâm, cuộc đời này trợ giúp Thần Hoàng đảo thăng cấp tông môn ngũ phẩm, chỉ cần thành tựu đại năng Toàn Đan, đối với hắn mà nói, cũng không phải chuyện tình rất khó khăn.
Lâm Minh không kìm được nhìn Dục Hoàng lão thái một cái, đã thấy lão phụ nhân này như trước ngồi ngay ngắn ở trên ghế, sắc mặt cũng không có ý tứ thư hoãn, vẫn âm u.
Nhìn thấy Lâm Minh vọng lại đây, Dục Hoàng lão thái truyền âm:
- Tiểu tử, đừng cao hứng quá sớm, nếu đánh thua sẽ không có gì, đến lúc đó ngươi đừng khóc.
Lâm Minh nhe răng cười:
- Hắc, ta có thể thắng!
- Hừ, ta tin ngươi có thể thắng Thạch Hám Sơn, chỉ là khi ngươi thắng, kế tiếp lại sẽ có cao thủ Hậu Thiên kỳ khiêu chiến ngươi, mấy chục cao thủ Hậu Thiên lục đại tông môn, ngươi có thể thắng bao nhiêu?
Dục Hoàng lão thái vừa nói như vậy, trong lòng Lâm Minh cũng dâng lên một cỗ hào khí, hắn hít sâu một hơi, một chữ dừng lại nói:
- Đến bao nhiêu ta tiếp bấy nhiêu!!
Dục Hoàng lão thái ngây ngẩn cả người, tiểu tử này thật đúng là cuồng ngạo, tuy nhiên người trẻ tuổi hẳn cuồng ngạo một ít, như thể mới có thể có bất khuất ngông nghênh, tự tin cường đại gần như điên cuồng chấp nhất, có thể khai quật tiềm lực bọn họ đến cực hạn!
- Tốt, vậy để lão thân nhìn lại xem, ngươi rốt cuộc có thể tiếp được mấy người!
Trong lòng Dục Hoàng lão thái cũng chờ mong, nàng khẩn cấp muốn nhìn một chút rốt cuộc Lâm Minh có thể đi bao xa.
Dục Hoàng lão thái vừa mới dứt lời, lúc này, một thanh âm vang lên bên tai Lâm Minh:
- Lâm huynh đệ, ngươi rốt cuộc đánh không?
Lâm Minh quay đầu, nhìn thấy Thạch Hám Sơn cười hắc hắc nhìn chính mình, tươi cười nhìn như mộc mạc, kỳ thật có chút hàm xúc gian trá giấu ở bên trong.
Lúc này Lâm Minh mới phát hiện, hắn cùng Mục Thiên Vũ cùng Dục Hoàng lão thái trao đổi quá lâu, thế cho nên chính mình còn đứng ở bên cạnh quảng trường, không bước vào trong đó.
Thạch Hám Sơn đương nhiên nghĩ Lâm Minh sợ.
Bởi vì nhất thời xúc động mà đứng lên, đi đến nửa đường đã có hối hận, với tuổi cùng tu vi Lâm Minh, nếu thật sự nửa đường hối hận mà bất chiến, tuy rằng dọa người nhưng không gì đáng trách.
Chuyện này cũng không phải Thạch Hám Sơn hy vọng nhìn thấy.
Hắn chắp tay nói:
- Lâm huynh đệ, thực lực của ngươi rất mạnh, nhìn chung toàn bộ Ngũ Hành Vực, một thế hệ võ giả Ngưng Mạch kỳ trẻ tuổi, chỉ sợ cũng chưa ai có thể thắng ngươi, ngay cả Chu sư muội Lôi Cực tông đều xa xa không phải đối thủ của ngươi, ta tuy rằng là Hậu Thiên kỳ, nhưng tư chất ngu dốt, chống lại thiên tài á thánh cấp như vậy, cũng không khẳng định có bao nhiêu ưu thế. Tuy nhiên Lâm huynh đệ dù sao tuổi còn nhỏ, nếu thật sự không thể đánh, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ là không thể kiến thức được cao thủ đệ nhất Nam Thiên Vực dưới Hậu Thiên, thật sự là có chút tiếc nuối.
Thạch Hám Sơn nhìn như cảm khái, đỉnh đầu chụp mũ á thánh, cố ý làm thấp đi chính mình, nâng lên Lâm Minh, loại thủ pháp giết người này càng trí mạng hơn.
← Ch. 0364 | Ch. 0366 → |