← Ch.267 | Ch.269 → |
Đêm nay núi rừng vắng vẻ, trong trẻo những cũng lạnh lẽo tĩnh mịch, ngoại trừ thi thoảng có vài tiếng gào thê lương không rõ ở đâu vang lên thì cũng chẳng có âm thanh nào nữa. Đêm đen bao phủ khắp nơi, cây cối dường như đang ngủ say, tất cả động vật, Yêu thú kể cả chim chóc đều đang yên giấc, tại nơi này yên tĩnh mà lại đêm đen như mực muộn.
Thẩm Thạch ẩn mình trên một ngọn cây lớn trong rừng, lưng dựa vào thân cây, nhánh cây to lớn mọc xòe ra ngoài, cách bên ngoài tán cây vài thước là thâm cốc đen kịt không thấy rõ đáy nằm sâu dưới vách đá, nhìn xuyên qua kẽ lá có thể thấy được cảnh núi non trùng điệp, cách nơi này một đỉnh núi là ngọn núi cao nhất khu vực lân cận nơi đây, nhìn tựa hồ có chút ngạo nghễ cô độc.
Không biết vì lý do gì, tối nay Thẩm Thạch cảm thấy ngủ không được. Mặc dù đối với tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh mà nói không ngủ một hai ngày cũng chẳng đáng lo, nhưng đối với lần này hắn lại suy nghĩ không thông, có lẽ do trong nội tâm của hắn luôn có chút gì đó lo lắng không yên.
Gió vẫn thổi, Thẩm Thạch vẫn yên vị ở nhành cây trên vách đá cao, vòm trời cao xa, cảnh đêm thê lương lạnh lẽo, cảm giác cô độc giống như chỉ có một mình ở trong trời đất này thoáng nhẹ qua trong lòng, thật là tịch liêu. Vì vậy hắn chầm chậm nhớ về những chuyện cũ, cũng đã lâu lắm rồi hắn không nghĩ lại chuyện xưa.
Năm đó, khi còn là thiếu niên ở Âm Châu – Tây Lô Thành, hắn chỉ có phụ thân còn mẫu thân thì chưa bao giờ thấy mặt, bởi do Thiên Âm sơn mạch luôn có mây xám bao phủ nên bầu trời lúc nào cũng u ám như ở đây.
Chỗ này chính là Thiên Nhất Lâu sao?
Thiên Nhất Lâu, tất cả đều giống nhau sao?
Còn những người mà mình đã đừng biết trước kia?
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Thạch chợt phát hiện, thì ra trong quãng thời gian thơ ấu kia mình chưa từng có một bằng hữu chân chính nào.
Ngoại trừ phụ phân ra, mình đã từng tin tưởng người khác chưa?
Thế nhưng giờ phút này phụ thân đã lưu lạc ở phương nao, hay thậm chí là... người liệu có còn sống chăng?
Trong bóng tối, đột nhiên hắn nhẹ cúi đầu tưởng niệm về phụ thân, bao nhiêu năm qua Thẩm Thạch vốn cho rằng bản thân đã quên, thế nhưng đêm nay hắn mới giật mình biết rằng, chính mình vẫn còn nhớ rõ năm đó lúc phụ thân vuốt ve đầu, bàn tay ôn hòa, trìu mến.
Thì ra, chính mình chưa bao giờ quên.
Sau đó, hắn bình tĩnh nghĩ tới một chuyện khác. Trong những năm gian khổ tu hành, mạng sống có lúc như mành chỉ treo chuông này, hắn vậy mà có chút sơ suất không hề hay biết sâu trong nội tâm mình lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy, cứ chậm rãi "chật đất đạm mạc". Nhưng tại nơi tịch liêu như ở đây, vào thời khắc đêm đen lạnh lẽo như bây giờ, Thẩm Thạch bỗng nhiên nhận thấy rõ ràng có một ấn ký được lưu lại sâu trong đáy lòng mình.
Đó là khúc mắc về kẻ thù.
Mẫu thân bị chết, phụ thân sinh tử không rõ, mối hận chia ly.
Thì ra, mối cừu hận này trước giờ mình không hề quên.
Thẩm Thạch ngồi trầm mặc trong bóng đêm, ánh mắt đọng lại dãy núi mênh mông đang bị bao phủ trong u tối phía trước, thiên địa mờ mịt, bao la rộng lớn như thế khiến nhân loại chỉ như con sâu cái kiến trong ấy, cuối cùng lại không chịu vứt bỏ khúc mắc ấy.
***
Hừng đông, sương mù tràn ngập trong sơn cốc, phiêu đãng khắp nơi, đám Dã Trư nhao nhao thức dậy từ trong giấc ngủ, hò hét loạn xị, chạy vào trong rừng đi tìm bữa sáng.
Mà ở trên đỉnh núi cao nhất, dưới mặt phiến đá cực lớn kia, chỗ ấy giờ đã biến thành bảo địa dành riêng cho Tiểu Hắc, bên cạnh sườn núi đã có thêm một cái huyệt động nữa, nhìn không lớn lắm, lại thô ráp vô cùng, cũng không có bất kỳ vật trang trí nào, bởi vị tuyệt đại đa số động phủ của Trư Yêu trên thế gian đều có hình dáng như vậy.
Chỉ là vì một chỗ trú ngụ mang lại cảm giác ngủ ngon mà thôi.
Ngay từ đầu Tiểu Hắc không có thói quen ấy, nhưng những Dã Trư kia muốn vuốt mông ngựa nên cố gắng đào một huyệt động thật tốt để tranh công trước mặt nó. Mà Tiểu Hắc sau khi tiến vào hang được vài bước thì lập tức cảm thấy quả nhiên thoải mái hơn chút so với việc đêm qua nằm trên tảng đá lạnh. Vì vậy nó lập tức đi vào, thoải mái phục xuống nền mà ngủ.
Bất quá ở dưới núi nguyên cả đàn Trư Yêu đi đi lại lại khắp nơi gây ra động tĩnh không hề nhỏ, rất nhanh đã đánh thức Tiểu Hắc dậy. Thoạt nhìn nó có hơi bực bội, miệng lầu bầu oán trách hai tiếng, trở mình, đầu mơ màng, sau đó tựa như nhớ ra cái gì cái ót lại lắc lư một cái. Bỗng nhiên trước mặt nó xuất hiện một cái khay ngọc màu trắng giống như một loại Linh thảo kỳ quái nào đó.
So với lần đầu tiên nhìn thấy, hai bên trái phải của chiếc khay ngọc giờ đây trông có vẻ mỏng đi hơn một nửa, xem qua giống như hậu quả của việc bị Tiểu Hắc thường xuyên dùng lưỡi liếm qua liếm lại. Giờ phút này nhìn thấy khay ngọc xuất hiện, hai mắt của Tiểu Hắc lập tức sáng lên, đôi chân ôm chặt lấy cái khay trước ngực, thậm chí còn không chịu đứng dậy cứ như vậy cười ha hả nằm dưới đất chậm rãi liếm láp vật đó.
Mỗi lần thè lưỡi ra liếm một cái, nó lại chẹp một tiếng, biểu hiện vô cùng thỏa mãn.
Thời gian bất tri bất giác chậm rãi trôi, dưới núi đàn Dã Trư cũng dần trở về, đối với vị Hắc Trư Vương thần thông quảng đại không giống kia, thậm chí đồ ăn cũng chẳng giống những Trư Yêu bình thường, nơi đây Dã Trư đám yêu thú tại gần nhất những ngày này.
Trong sớm đã là thấy nhưng không thể trách rồi, cho nên cũng không thấy có mấy con Dã Trư ngậm khối thịt, côn trùng, hay mấy cái rễ mục nát, vài cây cỏ hoặc lá cây gì đó đưa đến trước mặt Hắc Trư Vương. Bởi vì trước kia đã có mấy con từng làm như vậy nhưng đều bị Tiểu Hắc đạp cho mấy cước lăn xuống dưới núi.
Rất bình thường, trực tiếp lăn thẳng vào mảnh rừng kia.
Trư Yêu cũng không phải đặc biệt ngu xuẩn, thực ra chúng nhớ rất rõ việc bị giáo huấn khi phạm lỗi, tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm cũ. Tính ra về điểm này chúng có khi còn thông minh hơn kẻ khác chút ít.
Chẳng qua sự tình sáng hôm nay có chút không giống thường ngày.
Trên núi, Hắc Trư Vương vẫn đang co rúc nằm ngủ ỳ trong động không chịu đi ra, nhưng dưới núi phần lớn đám Trư Yêu bắt đầu hơi dao động, bất an. Rất nhiều con Dã Trư to lớn cảm thấy hơi bực bội, đứng dưới chân núi gầm gừ với nhau, thậm chí còn làm ra vài hành động khiêu khích.
Bất quá, những việc này rất nhanh đã chấm dứt, bởi vì từ trong bầy Trư Yêu có một con bước ra.
Đó là một con Trư Yêu cái, thân thể khỏe đẹp cân đối, cử chỉ thong dong, ưu nhã lại xinh đẹp, nhìn rất kiêu ngạo. Nó lạnh lùng hất đầu lên, bước qua đám đồng bọn ngang ngược thô lỗ kia, không thèm ngó tới chúng, tiếp đó đi vào trong huyệt động của Trư Vương Tiểu Hắc.
Trong chốc lát, nguyên một đám Trư Yêu đực gầm hét giận dự, ánh mắt hiện rõ sự ghen ghét pha lẫn hâm mộ, hận không thể phóng tới ngăn lại. Căm tức thì căm tức, song không có Trư Yêu nào dám làm ra sự tình gì khác thường, nguyên cả đàn Dã Trư khí huyết phương cương chỉ tối đa dám di chuyển chậm rãi lên động phủ, rồi đứng xa xa ngoài cửa động của Tiểu hắc xem nào, ghen tỵ nhìn con Dã Trư kia đang chậm rãi đi vào.
Tiểu Hắc đang cao hứng thè lưỡi ra liếm khay ngọc Linh dược thì đột nhiên thấy có con Trư Yêu cái trẻ đi vào liền giật mình, nhất thời không hiểu ý đồ của cuộc viếng thăm này, hơi ngẩn người nhìn con Trư cái nọ.
Con Trư Yêu cái khi ở bên ngoài sơn động thì vô cùng kiêu ngạo, nhưng lúc tiến vào trong sơn động lại bắt đầu khẩn trương lên, nó vội nhìn trộm Tiểu Hắc một cái, miệng kêu hừ một tiếng trầm thấp, sau đó nhẹ cúi đầu, làm ra bộ dạng ôn nhu chiều chuộng.
Tiểu Hắc nằm rạp trên sàn động, hai chân vẫn ôm chặt cái khay ngọc Linh dược kia, ngơ ngác nhìn con Trư cái kia.
Trư cái đợi một hồi thì phát hiện chung quanh không hề có nửa điểm động tĩnh gì, giật mình chốc lát, lập tức cố lấy ít dũng khí nhích lại gần Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc trong nhất thời cũng quên việc thè lưỡi ra liếm khay Linh ngọc, ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc nhìn con Trư cái đang di động lại gần.
Trư cái tiếp tục đợi một hồi, phát hiện tình huống hiện giờ dường như khác biệt hoàn toàn so với suy nghĩ trong đầu thì không khỏi có chút sốt ruột, quẫn bách. "Nàng ta" nhìn Tiểu Hắc chăm chăm, sau đó kêu hừ hừ hai tiếng, rồi chậm rãi nương đến chỗ Tiểu Hắc, dán người vào bên cạnh chân của nó.
Ngoài động một đám Trư Yêu nhìn thấy cảnh này lập tức lao nhao, căm tức gào thét gầm rú không thôi, tiếng náo động vang lớn không ngớt.
Tiểu Hắc lệch đầu nghiên hẳn qua một bên, nhìn một chút rồi đến bên mình con trư cái, bản năng của nó đối với việc đột nhiên có một tiểu muội muốn cùng mình thân mật như vầy liền cảm thấy có chút không thoải mái. Bất quá sự nghi hoặc, khó hiểu nội tâm của Tiểu Hắc giờ phút này tựa hồ chiếm phần nhiều hơn.
Song ngoại trừ lần Tiểu Hắc lẳng lặng nhìn đầu Trư cái này ra, đến cùng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Nó len lén đem khối khay ngọc quý báu tựa bảo vật ôm sát vào người, lấy cặp móng che lại, ý tứ vô cùng minh bạch.
Vật này chỉ dành cho mình ta, không thể nào chia cho ngươi được a...
Dã Trư cái kia ngay từ đầu chưa hề liếc nhìn qua cái khay ngọc kia. Trong mắt nàng hừng hực ngọn lửa nhiệt tình, thực ra là nhìn chằm chằm vào vị Hắc Trư Vương thần kỳ nhất, cường đại nhất lại có mị lức nhất khu rừng này. Ở trong thế giới Yêu thú, những kẻ đầu lĩnh có thực lực mạnh mẽ đều vĩnh viễn cực kỳ hấp dẫn a.
Cho nên con Trư Yêu cái nọ mới liều lĩnh, muốn ở chung một chỗ với Tiểu Hắc.
Do đó khi phát hiện Tiểu Hắc vẫn y như cũ chẳng có động tĩnh gì, nó quyết định tiến thêm một bước, rồi sấp người trước mặt Tiểu Hắc. Nó dùng chân nhẹ nhàng đụng vào Hắc Trư Vương mấy cái, vì khẩn trương nên thân thể nó hơi run run, thậm chí ngay cả cái đuôi cũng dựng thẳng đứng lên.
Bầu không khí trong sơn động có chút mờ ám. Ở bên ngoài, cả đàn Trư Yêu giờ phút này hừng hực khí thế khẩn trương.
Tiểu Hắc rốt cuộc cũng có chút phản ứng.
Nó ngẩng đầu lên, nhìn nhìn con Trư cái đang động dục một cách quái dị pha lẫn nét khó hiểu, lại cúi xuống nhìn xuống khay ngọc. Sau một lúc lâu nó rất dễ dàng đưa ra đưa ra sự lựa chọn của mình, chính là đạp cho mẫu Trư kia một cước.
Biến! Tiểu Hắc đạp một phát vào mông con Trư cái, khiên nó lăn thật xa ra khỏi sơn động nhanh như chớp. Sau đó Hắc Trư Vương nhẹ nhõm ngồi xuống, cười ha hả ôm lại cái khay ngọc kia, rồi lúc này mới tiếp tục liếm bẹp bẹp.
Tiểu Hắc thỏa mãn, lười biếng nằm xuống, há miệng ngáp một cái thật dài.
Bên ngoài sơn động lúc vừa nãy còn ầm ĩ tiếng huyên náo của đàn Trư Yêu, giờ đây tất cả như hóa đá, giật mình đứng yên tại chỗ, há to miệng, sau nửa ngày cũng không hề nhúc nhích.
Bọn chúng nhìn về sơn động trên trên ngọn núi trước mặt, ánh mắt vô cùng phức tạp khi nhìn thấy một màn vượt quá sự hiểu biết của Dã Trư, sự việc này quá quỷ dị, khó mà nói nên lời.
Hắc Trư Vương sở dĩ có thể xưng Vương, quả nhiên là có điểm khác với thường nhân a!
Đây có lẽ điều mà lúc này đại bộ phận Trư Yêu đều có nghĩ trong đầu a...
Phía xa xa có mấy thân ảnh ẩn nấp dưới bóng cái cây ở trong góc, lén lút nhìn trộn đàn Trư Yêu trên núi, hơn nữa chỗ ẩn nấp này có tầm quan sát vô cùng tốt cho nên bọn chúng có thể nhìn bao quát nhất cử nhất động của bầy Dã Trư.
"Những Trư Yêu này thoạt nhìn có chút cổ quái a..."
Người mở miệng là một nam tử trung niên, sắc mặt âm hiểm, sau khi quan sát đàn Trư Yêu trên núi thì quay người sang kẻ bên cạnh là Giải Phi Quang, nói: "Giải sư đệ, thứ ngươi đang tìm có phải ở chính giữa bọn chúng không?"
Giải Phi Quang giờ đây cũng đang tập trung suy nghĩ, vừa đánh giá bầy heo ở phía xa, nhưng sau đó lại trầm ngâm một lát rồi lắc đầu chậm rãi, nói: "Những Trư Yêu này nhìn có vẻ là đám yêu thú mạnh nhất trong khu rừng này, tuy nhiên chúng đều là Yêu thú cấp thấp. Còn thứ ta muốn tìm là đầu Trư Yêu huyết mạch biến dị, có lẽ không có ở trong ấy."
Lúc này người thứ ba đang ngồi xổm bên cạnh hai người bọn họ, vóc dáng nhỏ thó, gầy gò, trên mặt tỏ vẻ hơi bất mẫn nói: "Cái gì mà huyết mạch biến dị, chúng ta đã tìm trên đoạn đường này lâu như vậy! Rốt cuộc tin tức của ngươi có đáng tin không? "
Giải Phi Quang đối người có vóc dáng nhỏ bé này lại vô cùng khách khí, vội vàng cười làm lành, nói: "Đại sư huynh! Người chớ sốt ruột, không phải là còn có con Trư Vương nữa sao, chắc ăn là nó rồi. Đợi chúng ta bắt được nó rồi mang về trình với Hùng trưởng lão, có khi lại là huyết mạch biến dị, nếu có thể luyện ra ‘Hắc Huyết Yêu Đan’ thì chỗ tốt cho chúng ta sẽ ít được sao?"
Nghe tới bốn chữ Hắc Huyết Yêu Đan, bất luận là nam tử âm hiểm hay kẻ được Giải Phi Quang gọi là Đại sư huynh có vóc dáng nhỏ thó kia, sắc mặt đều hơi đổi, lộ ra vẻ tham lam khao khát, lập tức gật đầu trịnh trọng. Bất quá sau đó tên có dáng người thấp bé lập tức nhíu mày hỏi lại: "Thế nhưng cho dù không tính tới con Trư Vương kia, chỉ riêng đoàn Trư Yêu thú này, dựa vào sức ba chúng ta ứng phó cũng rất phiền toái rồi, làm sao bây giờ?"
Giải Phi Quang ngược lại, lại đắc ý cười cười, nói: " Sư huynh yên tâm, tiểu đệ đã có cách."
Hai người kia đều giật mình, vui vẻ thốt: "Cái gì?"
Giải Phi Quang cười hắc hắc, ánh mắt nhìn về phía xa xa trên sườn núi, ngay chỗ bầy Trư Yêu đang nháo nhào, cười lạnh một tiếng, nói:" Những con Dã Trư này đích thức khó đối phó, cho dù là lúc là lúc đi kiếm ăn cũng luôn phiên thay nhau đi. Nhưng mà, bọn chúng đểu phải uống nước a?"
Tên nhỏ thó cùng nam tử âm tàn đều khẽ giật mình, cùng lúc ngộ ra, hặc hặc cười, vỗ tay kêu lên đồng thanh: "Diệu kế!"
Ba người nhìn nhau cười to, nghiễm nhiên như thể thắng lợi đã cầm chắc trong tay.
Còn ở phía sau bọn họ, ở một góc khác trong rừng, Thẩm Thạch đẩy mảnh bụi gai ra, nét mặt thận trọng quan sát cảnh vật xung quanh, đồng thời chậm rãi đi tới gần về ngọn núi kia.
← Ch. 267 | Ch. 269 → |