← Ch.287 | Ch.289 → |
"Huyết Nguyệt giới?" Cố Linh Vân trầm ngâm suy nghĩ nhưng đối với cái tên này không hề có chút ấn tượng nào cả. Trong các mảnh đất thuộc Hồng Mông giới, ngoại trừ giới Hồng Mông rộng lớn ra thì bên ngoài còn có rất nhiều Dị giới, mà muốn đến được chúng đều phải thông qua thượng cổ truyền tống pháp trận, trong đó có những giới thổ thích hợp cho Nhân tộc sinh sống và gần với Hồng Mông chủ giới thì mới quen thuộc, còn những vùng đất xa xôi ít người qua lại, quanh năm ít thấy bóng người là những giới gần với Dị giới, những giới đó khó mà làm cho người ta nhớ được.
Nhưng Vu đại sư xem ra rất hiểu rõ và cái Huyết Nguyệt giới này, lão rất thong thả mà trả lời cùng với giải thích thêm vài câu cho Cố Linh Vân :" Huyết Nguyệt giới là một giới tầng năm, là một trong những vùng đất xa xôi nhất, hơn nữa hoàng cảnh sống trong giới này rất hung hiểm, những tu sĩ đến đây thám hiểm có rất nhiều người đã vẫn lạc, giới này từ trước đến nay cũng không nổi bật lắm."
"Ah" Cố Linh Vân ngạc nhiên rồi nhìn về phía Vu đại sư mỉm cười nói :"Không thể tưởng tượng được là Vu tiên sinh lại tinh thông mọi chuyện như vậy, bội phục bội phục."
Vu đại sư xua tay mà cười nói:"Chưởng quầy quá khen rồi, cũng không có gì to tát cả, chỉ vì ở Huyết Nguyệt giới hoàn cảnh có chút đặc thù cho nên mới sinh ra linh tài cũng có chút riêng nên tại hạ mới hiểu rõ về giới này đến như vậy." Dừng lại một chút, Vu đại sư lại tiếp tục nói :"Chúng ta đang nói chuyện về Huyễn Hồng hoa, đây là một loại linh thảo duy nhất chỉ có ở Huyết Nguyệt giới."
Cố Linh Vân gật đầu cười nhẹ, suy nghĩ một chút rồi nói:"Nếu như ta nhớ không lầm thì Huyễn Hồng Hoa sản lượng rất ít thì phải."
Vu đại sư gật đầu đáp lại:"Quả thật là rất ít, Huyễn Hồng hoa là linh thảo tứ phẩm, có tác dụng không nhỏ được dùng trong 6 loại đan phương khác nhau, loại linh thảo này trời sinh có biến hóa huyễn dị sắc rất kỳ diệu trong ảo trận có tác dụng rất lớn, nó được coi như là thần vật, cho nên từ trước đến nay cung không đủ cầu. Chỉ có điều là loại linh thảo này chỉ sinh trưởng nơi đầm lầy Thủy Quỷ trong một chỗ tối tăm ẩm thấp ở Huyết Nguyệt giới, số lượng cũng thực là ít ỏi khó mà tìm được, mà trong đầm lầy Thủy Quỷ lại sinh ra một loại quỷ quái không phải người cũng chả phải thú, chính là một loại dị vật quỷ dị, quanh thân chúng có chứa một thứ đất mục rữa, thường xuyên qua lại đầm lầy nên có các loại thực vật mọc trên người chúng. Huyễn Hồng hoa là trời sinh lại ưa thích nhất loại đất mục rữa kia, cho nên trên người một vài con Thủy Quỷ sẽ tìm thấy một vài đóa Huyễn Hồng hoa, chỉ là loài vật này lại hung hãn sức lực rất đáng sợ, lại sinh trưởng trong đầm lầy cho nên đánh không lại chúng nhanh chóng trốn đi, mà trong đầm lầy thì là địa bàn của chúng nên khó có thể tìm kiếm được.Nhiều năm trở lại đây quả thực Huyễn Hồng hoa sản lượng cực kỳ thấp cho nên giá cả cũng được đẩy lên rất cao."
Cố Linh Vân nghe xong lại nhìn thoáng qua cái bản ghi chú niêm yết của Tổng đường ban bố xuống các loại linh tài quý hiếm, miệng nở nụ cười mà nói:" Số lượng các linh tài khác không có gì biến hóa, chỉ có số lượng Huyễn Hồng hoa này đột nhiên lại nhiều lên gấp đối, Vu tiên sinh ngài thấy việc này thế nào?"
Vu đại sư trầm ngâm một lát sau đó lại nói:" Theo suy đoán của lão phu thì có lẽ bên Huyết Nguyệt giới tháng trước tu sĩ thu thập Huyễn Hồng hoa có thu hoạch ngoài ý muốn cho nên số lượng tăng đột biến, dù sao Tổng đường cấp sản vật cho chi nhánh này của chúng ta, mà chúng ta là chi nhánh cấp một cho nên tổng số Huyễn Hồng hoa số lượng không hề ít. Cho dù là đi hái lượm thu hoạch linh thảo ngoài trừ kiến thức và kinh nghiệm từng trải ra thì vận may cũng là một thứ rất trọng yếu."
Nói xong, Vu đại sư vuốt ve chòm râu rồi mỉm cười, trên khuôn mặt đang hồi tưởng lại chuyện gì đó, có phải chăng lão nhớ đến thời trai trẻ của mình sau đó lại tiếp tục nói:"Dù sao tháng này cố gắng quan sát, nếu là tháng sau số lượng Huyễn Hồng hoa lại trở lại như trước thì cũng không có gì là lạ, nhưng tháng sau hay mấy tháng nữa mà Huyễn Hồng hoa số lượng vẫn cứ như hôm này thì..."
Nói đến đây ánh mắt của lão có vẻ thất thần, âm thanh có phần nhỏ đi, Cố Linh Vân thấy vậy liền tiếp tục truy hỏi:"Vậy thì sao nào?"
Vu đại sư mặt lộ vẻ trầm tư mà nói:"Nếu thế thì bên Huyết Nguyệt giới có điều gì đó không bình thường, có người nào đó đã phát hiện ra phương pháp nào đó chả hạn để mà có thể thu thập được lượng lớn linh thảo Tứ phẩm này. Mà theo Tổng đường cấp số lượng linh thảo mà xem thì có thể người đã phát hiện ra cách này chính là một trong những thành viên của Thần Tiên hội chúng ta."
Nói xong ánh mắt lão hướng về phía Cố Linh Vân mà tràn đầy thâm ý.
Cố Linh Vân chậm rãi gật đầu, trên mặt hiện lên rõ vẻ hiểu rõ ý của Vu đại sư mà nói:"Ta đã hiểu, nếu như có người có thể làm ra được việc này thì không cần nói cũng sẽ được Tổng đường bên kia coi trọng, nếu có thêm vận may thì được mấy vị lão thần tiên trong hội nhìn chúng, cứ như thế mà một bước lên trời."
Vu đại sư mỉm cười, không nói thêm điều gì nữa, chỉ nói vài ba câu rồi cáo từ rời đi. Trong thư phòng hiện nay chỉ còn lại Cố Linh Vân, một bóng hình xinh đẹp đang ngồi trên chiếc ghế dựa thật to trong đầu chứa nhiều điều nghĩ suy, sau một hồi lâu trong miệng bỗn nhiên tự nói nhỏ:
"Huyết Nguyệt giới.. dị giới xa xôi ít người qua lại, chắc không lẽ nào lại trùng hợp đến như vậy chứ..."
**
Thẩm Thạch sau khi xuống Kim Hồng Sơn, vượt qua Thương Hải nhanh chóng đã đi đến Lưu Vân thành, là một thành lớn phồn hoa huyến náo đã hiện ra trước tầm mắt hắn, cái sự náo nhiệt này mang lại cảm giác thân thiết và thoải mái đang ở trước mặt, điều đó làm cho hắn nhanh chóng quên đi sự bực bội chịu mấy ngày hôm nay,thậm trí trong lòng hắn bất chợt khát khao liền mình có thể mua đứt một tỏa tiểu viện trong thành để mà làm chỗ nghỉ ngơi.
Một căn phòng nhỏ thôi không cần ai biết đến, một căn tiểu viện nhỏ trong ngõ cách xa sự huyên náo của đô thành, cái đó mang lại cho hắn cảm giác an bình lạ thường.
Nhưng loại khao khát này nhanh chóng lóe lên khiến cho Thẩm Thạch cười toe toét, hắn chỉ thấy cái ý nghĩ này có chút không thực tế chút nào, nên cũng đành vứt qua một chỗ.
Hôm nay hắn tuy có chút dư dả Linh tinh trong tay nhưng cho dù muốn phung phí cũng không phải là cái dạng phung phí này, một đường tu đạo luôn gặp gian nan trắc trở, tuy 4000 Linh tinh là một con số lớn nhưng biết đâu ngày mai hắn gặp một gốc linh thảo liền trực tiếp tiêu hết số Linh tinh này thì sao.
Sau khi đi dạo một vòng trong Lưu Vân thành, Thẩm Thạch nhanh chân đi đến Thần Tiên hội, hắn có cảm giác được là từ khi có viên viên Bạch thần châu trong túi Như Ý thì mọi việc mua bán trao đổi đầu tiên là nghĩ đến Thần Tiên hội, nó làm cho hắn có phản xạ như là bản năng vậy.
Đã đến chi nhánh của Thần Tiên hội hắn không phải là để xem những linh tài kia, mà khi đến hắn liền nhơ tiểu nhị thay mình thông báo một tiếng cho Cố chưởng quỹ,cũng rất nhanh chóng Cố Linh Vân liền sai người xuống đưa hắn lên gian thư phòng rộng lớn trên lầu kia.
Sau khi một hồi câu chuyện Cố Linh Vân trực tiếp hỏi Thẩm Thạch về việc Thư Hải bên kia, chỗ đó chứa những cuốn sách cổ trong đó có manh mối gì đề cập đến người mang tên Hoàng Minh không, mà Thẩm Thạch thì thành thật mà trả lời:
"Tìm không ra người này, hoặc có thể nói là tất cả những quyển sách cổ con xem qua đều chưa tìm thấy cái tên nào như vậy."
Cố Linh Vân liền nhíu mày mà hỏi:"Ở trong Thư Hải những sách cổ từ thời Thiên Yêu Vương Đình có rất nhiều sao?"
Thẩm Thạch cười khổ một cái mà trả lời:"Quá nhiều, ít nhất phải có trên ba mươi vạn sách,hơn nữa do nhân lực không đủ nên đại đa số đệ tử bổn môn đều thủ hộ lấy các bí kíp môn phái, đối với những quyển sách cổ này không có quan tâm mà tùy ý chất đống trên giá sách."
Cố Linh Vân trong đầu tưởng tượng ra số lượng những cuốn sách kia sắc mặt cũng khẽ thay đổi, xem ra rất khó coi mà nói:"Ngươi.. mấy ngày vừa qua xem được bao nhiêu sách, về sau xem hết chúng thì mất thời gian bao lâu?"
Thẩm Thạch nghe vậy liền ho khan một tiếng mà nói:"Bình thường hàng ngày con đều tu luyện, cũng có công việc muốn làm hàng ngày cho nên một ngày chỉ để ra được hai canh giờ để tìm kiếm sách thôi, cho nên một buổi thì xem qua nhanh chóng giản lược cũng được tầm mộ trăm bản,nếu mà nói lúc nào có thể xem hết thì con có thể nói thẳng là có thể cả đời này cũng không đủ thời gian đâu.."
Lông mày của Cố Linh Vân liền nhíu lại, sau đó trừng mắt nhìn Thẩm Thạch nhưng hắn ta cũng tỏ ra bất đắc dĩ mà nói tiếp:"Là do con ăn ngay nói thật."
Cố Linh Vân lắc đầu, hai ngón tay vuốt lấy trán mà trầm mặc lại, sau một hồi nàng than nhẹ mà nói:"Được rồi, dù sao cũng là do trời quyết định vậy, ngươi hàng này cố giúp ta thêm càng nhiều hơn nữa, nếu thực sự có tin tức thì ta nhất định sẽ hậu tạ."
Thẩm Thạch liền nói:"Đa tạ Cố chưởng quỹ đã quan tâm, nhưng mà con nghĩ hai năm sau có hy vọng được gặp lại cha thì con sẽ cố gắng hết sức mình nhất định sẽ không chút trễ nải mà tìm kiếm, xin Cố chưởng quỹ hãy an tâm."
Cố Linh Vân gật đầu sau đó lại nói với hắn:"Còn có hai người nữa là đấu giá hội mật rồi, người nếu đã đến Lưu Vân thành thì nên ở lại đây hai ngày đi, đến lúc thời gian và địa điểm ta sẽ phái người thông báo cho ngươi biết rõ."
Thẩm Thạch cũng hơi bất ngờ, không nghĩ tới rằng Cố Linh Vân lại dễ dàng thương lượng đến vậy, trong lòng trộm nghĩ có phải khi bé ấn tượng của mình về Cố Linh Vân đã quá sâu sắc rồi không nên lúc nào cũng thấy bà ta luôn lạnh lùng như băng khó có thể thân thiện được, nhưng xem ra Cố Linh Vân này cũng không quá khó gần khi tiếp xúc rồi.
Cố Linh Vân đã có quyết định từ trước nên cũng không nói gì nhiều, sau đó thể hiện sự hào phóng của mình bằng các thuê một cái tiểu viện nhỏ yên tĩnh ngay gần chi nhánh Thần Tiên hội cho Thẩm Thạch ở hai ngày, cứ cho hắn tự do đi lại thăm thú đợi đến lúc đấu giá hội sẽ đi thông báo cho hắn.
Sau khi rời đi, ấn tượng của Thẩm Thạch về nử tử nắm trong tay quyền hành chi nhánh Thần Tiên hội tại Lưu Vân thành này đã có phần chuyển biến tích cực.
**
Ngày hai mươi mốt tháng mười hai, trời cao trong xanh.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Cố Linh Vân đã có hẹn với Thẩm Thạch vào ngày đấu giá hội mật bắt đầu. thời gian địa điểm cũng đã thông báo đến Thẩm Thạch mà không hề giấu diếm,mà cái Thẩm Thạch cần làm đó là mang theo Tiểu Hắc Trư thong dong mà đi đến Nam Bảo phường, tiến vào một đại trạch được trông coi nghiêm ngặt của Thần Tiên hội. Nơi này chính là chỗ sẽ cử hành đấu giá hội. Chỗ này chỉ cho phép những người mang Bạch thần châu hoặc cấp bậc cao hơn của Thần Tiên hội tiến vào, bất luận những tu sĩ khác cho dù có tiền hay không là tán tu hay danh môn đều không có thể biết được thông tin mà đi vào.
Thẩm Thạch đang đi đến tòa nhà cách nơi tổ chức của Thần Tiên hội tầm hơn trăng trượng, hắn kinh ngạc như mình đã đi nhầm rồi hay không mà trước cửa chỉ có hai cái thủ vệ đứng đó, tuy hai người này có tinh khí thần rất tốt nhưng mà không giống với những gì hắn tưởng tượng ra về một nơi đấu giá quy mô lớn mà lại như thế này.
Nhưng sau khi kiểm tra qua Bạch thần châu mà cho Thẩm Thạch đi vào, sau khi bước qua đại môn đi vào trong đình viện Thẩm Thạch mới phát hiện ra một điều,so với bề ngoài yên ắng thì trong này như là một khoảng trời riêng vậy,hôm nay mời đến đây không ít khách nhân, mà bên cạnh tường bao xung quanh cứ cách một đoạn lại có một thủ vệ lặng im đứng đó. Hiển nhiên lực lượng dày đặc như vậy đã vượt xa hơn những gì đã chứng kiến bên ngoài.
Thẩm Thạch trong lòng cảm thán không thôi, lần nữa lại bội phục trước thực lực của Thần Tiên hội, đây chỉ là một chi nhánh tại Lưu Vân thành thôi đã có thực lực không thể khinh thường rồi, mà xem xem toàn thiên hạ nơi nơi đều có chi nhánh của Thần Tiên hội, mà cái ở trên các chi nhánh này chính là Tổng đường của Thần Tiên hội, mà thực lực của nó vẫn đang ẩn giấu, chỉ nghĩ đến sự cường đại của nó thôi đã khiến cho con người ta kinh tâm động phách.
Nhưng mà Thần Tiên hội hùng mạnh đến cỡ nào cũng không liên quan gì đến Thẩm Thạch, hắn chỉ biết thán phục một lúc rồi sau đó bước đi về phía trước, trước khi đấu giá hội bắt đầu sẽ có giới thiệu qua một số trân phẩm cùng với những vật phẩm tốt sẽ được đem ra đấu giá, mọi thứ đều được công khai hiện diện cho các khách quý những vị khách bất phàm được mời tới đây.
Chỉ là đi được vài bước, Thẩm Thạch vô tình nhìn thấy một chỗ gần đó,thân hình hắn dừng lại đôi chút vì hắn đã trông thấy một hình bóng quen thuộc gần hắn vài thước đang nhẹ nhàng đi lại trên hành lang.
Một nữ nhân có nụ cười nhẹ nhàng, xinh đẹp kiều mỹ mỗi thứ của nàng đều tỏa ra sự mị hoặc làm kinh tâm động phách, giờ đây đang khoác tay đối với một người đối lập hoàn toàn với nàng, một tên gầy đen lùn tịt lại có một khuôn mặt xấu xí đang cùng đồng hành với nàng.
Đẹp và xấu đang đối lập rất rõ ràng như thế, quả thực đúng là thủ hỏa bất dung, nhưng trong mắt nàng lại không hề có cảm giác nào khác thường cả, nụ cười của nàng vẫn tỏa ra sự kiều mị vô hạn.Mà cũng một chốc nàng ngoái đầu nhìn lại, nàng cũng thấy bên ngoài lan can dưới đình viện kia một nam tử đang đứng không xa.
Nàng bỗng ngạc nhiên một chút, sau một chút thất thần liền mỉm cười, nụ cười như hoa tươi chớm nở xinh đẹp mỹ lệ rồi nhẹ nhàng bước tới.
Nàng chính là người đã lâu rồi không xuất hiện Lăng Xuân Nê.
← Ch. 287 | Ch. 289 → |