Vay nóng Tinvay

Truyện:Lục Tiên - Chương 333

Lục Tiên
Trọn bộ 866 chương
Chương 333: Tình cờ gặp mặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-866)

Siêu sale Lazada


Hứa Đằng hơi trầm ngâm một chút rồi nói: " Ta thấy người thanh niên này cũng không tệ."

Hứa lão phu nhân nhìn hắn một chút rồi hỏi: " Không tệ thế nào?"

Hứa Đẳng đáp: " Trong khoảng thời gian từ lúc hắn đến ở nhà chúng ta, nhìn hắn không kiêu ngạo nhưng cũng không xu nịnh, hiểu lẽ tiến thoái, tâm tính có thể vượt qua khó khăn trở ngại. Hơn nữa hắn xuất thân từ Lăng Tiêu Tông, lại là hảo hữu chi giao của tiểu Hữu, quả thật là hiếm thấy." Nói xong hắn thoáng nhìn qua Hứa lão phu nhân, mỉm cười hỏi: " Sao vậy, chẳng nhẽ mẫu thân có ý muốn chiêu mộ người này?"

Hứa lão phu nhân sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên đáp: " Gia nghiệp Hứa gia chúng ta lớn như vậy, truyền thừa đến nghìn năm muốn luôn thịnh không suy mà chỉ dựa vào tộc nhân Hứa thị là không thể, bảo thủ thì sẽ chết. Huống chi nhiều năm nay sống trong phú quý, tộc nhân cả chi thứ và trực hệ của Hứa gia cuối cùng có thể đào tạo ra được bao nhiêu nhân tài, ngươi thân là gia chủ chắc hẳn cũng biết rõ, thực sự là ít ỏi vô cùng."

Hứa Đằng nhẹ gật đầu, nói: " Mẫu thân nói rất đúng, Hứa gia chúng ta mấy năm nay cũng không ngừng thu nạp những nhân tài khác họ, mới có thể dần dần ngẩng cao đầu, không bị Tôn gia triệt để đè ép. Thế nhưng nhi tử nghe nói bên trong tộc cũng có không ít tộc nhân chỉ trích, lời lẽ rất khó nghe."

Hứa lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, mang theo vài phần khinh thường, nói: " Chẳng qua chỉ là loại người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chính mình không có bổn sự liền không muốn người khác được tốt hơn, cho rằng đầu thai được vào Hứa gia là có thể hơn người khác một bậc sao, chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Nói xong đoạn này, Bà cười lạnh lùng, quay đầu đi. Sau một lát, sắc mặt đã hòa hoãn lại chút ít, liền nói tiếp với Hứa Đằng:

" Nhưng mọi thứ cũng cần phải có mức độ, cục diện trước mắt vẫn tốt đẹp, nhưng cũng không thể biết được ngày sau môn hạ Hứa gia có xuất hiện một nhân vật tuyệt thế hay không. Ngươi thân là gia chủ, hết thảy hãy lấy Hứa gia làm trọng. Nhớ lấy, chỉ có mạnh mẽ cầu tài thì mới có thể bảo vệ được Hứa gia yên bình. Bất quá, nếu Hứa thị nhất tộc toàn là những kẻ tầm thường, thì phần gia nghiệp này có cố gắng cách mấy cũng không thể nào giữ được, lúc đó cũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều làm gì nữa."

Hứa Đằng nghiêm sắc mặt lại, trầm giọng nói: " Mẫu thân yên tâm, nhi tử đã hiểu lời dạy, nhất định sẽ không để Hứa gia suy bại đâu.

Hứa lão phu nhân khẽ vuốt cằm thở dài, nói: " Có ngươi quản việc ta cũng tương đối yên tâm, còn những sự tình sau này, ta cũng không nhìn tới được, thôi thì hãy kệ nó đi."

Hứa Đằng từ bên cạnh nhìn sang, chỉ thấy mẫu thân tóc đã bạc trắng, thần tình trên mặt có vài phần tiêu điều, không nhịn được mà có chút se lòng. Hắn từ trước đến nay vẫn luôn hiếu kính với mẫu thân, liền chuyển chủ đề, nói: " Mẫu thân, vậy về Thẩm Thạch này thì sao?"

Hứa lão phu nhân "A..." lên một tiếng rồi tập trung tư tưởng, trầm tư suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên nói: " Lại nói, ta nhớ rõ nhiều năm trước tiểu Hữu đã từng nói về sự tình ‘Hỏa ngô hương’, nếu không phải do một vị hảo hữu của hắn vô tình khám phá ra khối hương đó là giả, chỉ sợ hắn đã bị ám toán không minh bạch rồi."

Hứa Đằng ngơ ngác một lúc rồi lập tức gật đầu nói: " Quả thật là có việc này, con cũng còn vài phần ấn tượng. Chẳng lẽ..." Hắn bỗng hơi đổi sắc, vẻ mặt trở nên ngưng trọng hơn vài phần, nói: " Chẳng lẽ hảo hữu theo lời tiểu Hữu, chính là Thẩm Thạch này sao?"

Hứa lão phu nhân im lặng một lát rồi nói: " Mặc dù không thể hoàn toàn khẳng định nhưng có lẽ quá nửa chính là hắn. Mặt khác, không biết ngươi có để ý không, mặc dù cảnh giới của hắn chỉ là Ngưng Nguyên Cảnh sơ giai, nhưng khi ở Ngô Công Sơn cứu lão Tam, giao thủ với hai tên tu sĩ Sơn Hùng Đường kia lại vô cùng nhẹ nhàng. Mà sau đó hắn rút đi tìm cách cứu chữa lão Tam, rồi lại tìm nơi ẩn nấp đợi tới bình minh mới chạy về Lưu Vân Thành, rồi kể cả sự tình vừa xảy ra trước khi chúng ta nói chuyện không lâu, từ đầu đến cuối, người trẻ này luôn có vẻ bình tĩnh thong dong, xử sự thanh thoát, không hề có chút bối rối nào."

Hứa Đằng chậm rãi gật đầu, ánh mắt cũng khẽ sáng lên, nói: " Quả thật là như thế. Với số tuổi của hắn, cùng đạo hạnh cảnh giới như vậy, lại có thể làm được như thế, quả là hiếm có." Nói xong, hắn nhìn sang Hứa lão phu nhân, ánh mắt có chút nóng lên, hỏi: " Mẫu thân, người cũng cho rằng người này là một nhân tài khó gặp hay sao?"

Hứa lão phu nhân cười nhạt một tiếng, trả lời: " Đạo hạnh cảnh giới, những thứ này chỉ cần thiên phú không quá tồi, lại có nhiều linh đan diệu dược cùng nhiều loại Linh tài quý hiếm, không tiếc trả giá mà bồi dưỡng đầy đủ, Nguyên Đan cảnh thì không dám nói chứ Thần Ý cảnh chắc chắn có thể bồi đắp mà nên. Duy chỉ có tâm tính là mỗi người một khác, không hề giống nhau.

Nói xong, bà đứng lên, chậm rãi đi vài bước rồi nói: " Nếu như tất cả những lời nói lúc trước của Thẩm Thạch đều là thật, vậy thì hán đích thị là một nhân vật đáng bồi dưỡng, tiền đồ rộng mở. Tuy vậy ngươi thân là gia chủ, làm việc luôn cần phải cẩn thận. Huống chi mạch nước ngầm bên ngoài tông môn giờ đã bắt đầu khởi động, khó có thể nói người này không phải là một quân cờ do ai đó âm thầm bố trí hay không, không thể chủ quan được. Ngươi hãy sắp xếp nhân thủ lên Lăng Tiêu Tông nghe ngóng kỹ càng thêm một chút, thám thính cả xuất thân và lai lịch của Thẩm Thạch nữa, kể cả tiểu Hữu cũng có thể cho người đến hỏi han vài câu, để xác thực xem kẻ này có gì bất thường không. Nếu không, chúng ta mới có thể thu nạp bồi dưỡng.

Hứa Đằng gật đầu đáp ứng, đối với ánh mắt của Hứa lão phu nhân hắn vô cùng tin tưởng. Tuy vậy, sau một lúc lâu, hắn như nghĩ tới điều gì đó, liền nhịn không được mà khẽ hỏi: " Mẫu thân, những thứ khác đều ổn rồi, chỉ là tiểu Hữu bên kia có thể có ý nghĩ gì khác không?"

Hứa lão phu nhân trầm mặc một lát rồi thản nhiên trả lời: " Tiểu Hữu là cháu ngoại ruột thịt của ta, bình thường ta vô cùng yêu thương nó, chỉ tiếc là tâm tư của nó lúc nào cũng một mực đặt ở phía Tôn gia. Tuy ngoài miệng nó không nói gì, nhưng ta có thể nhìn thấy được là nó muốn tranh giành một vị trí nổi bật ở bên trong Tôn gia."

Trên mặt Hứa Đằng có một tia không vui rất nhỏ, nói: " Mẫu thân, tiểu Hữu tuổi còn bé, cũng là khó tránh khỏi."

Hứa lão phu nhân khoát tay áo nói: " Ta cũng không trách nó. Kỳ thật dù sao nó vẫn là họ Tôn, đây cũng là chuyện bình thường trên đời mà thôi, bất quá đó cũng không phải là tâm tính trẻ con đâu."

Nói xong, bà bỗng lại thở dài, không nói thêm gì nữa.

***

"Khục khục khục"

Một tràng ho khan dồn dập vang lên bên trong Ngũ Hành Điện làm Từ Nhạn Chi giật mình hoảng hốt, nhưng sau đó sắc mặt lại lộ ra vài phần vui mừng, liền nhìn nam tử đang có chút chật vật trước mặt mình, che miệng cười noí: " Sao vậy, uống trà mà cũng có thể sặc sao, ngươi có thật là người tu đạo hay không vậy?"

Đang ngồi trước mặt nàng là một nam tử trẻ tuổi anh tuấn, chính là Tôn Hữu. Không biết tại sao hôm nay hắn tự nhiên lại một mình chạy tới Ngũ Hành Điện hiu quạnh này. Vừa ho khan hai tiếng, hắn liền hơi có vẻ lúng túng, buông chén trà trong tay ra, trừng mắt nói: " Đáng giận, là có gia hỏa nào đang nói xấu sau lưng đệ." Dừng lại một chút, hắn liền nhanh chóng lộ ra một vẻ tức giận bất bình, nói: " Đệ biết rồi, nhất định là tên Thẩm Thạch kia!"

"Này!" Một tiếng kêu phát ra từ miệng Từ Nhạn Chi, nàng trừng mắt nhìn Tôn Hữu, nói: " Ngươi thật là quái lạ đấy, sao có thể đến chỗ này để vu oan cho Thẩm sư đệ của ta hả."

Tôn Hữu cười ha hả, nói: " Từ sư tỷ, quả nhiên Thạch Đầu vào Thuật Đường liền được người nhìn bằng con mắt khác đó."

Từ Nhạn Chi cười nói: " Nói nhảm, đây là lẽ tất nhiên. Ta không vì hắn nói chuyện, chẳng nhẽ lại vì ngươi sao? Nhìn bộ dáng của ngươi gian xảo như vậy, Thẩm sư đệ của ta bình thường tính tình trung thực chất phác, chắc hẳn luôn bị ngươi khi dễ rồi."

Tôn Hữu ngơ ngác một chút, lập tức cười bảo: " Từ sư tỷ, những chuyện khác không nói, riêng bốn chữ trung thực chất phác này dùng để miêu tả Thẩm Thạch thì đệ không dám đồng ý đâu." Nói xong, hắn hạ giọng xuống, cười hì hì nói: " Nói cho tỷ biết, Thạch Đầu hắn trông vậy nhưng còn gian xảo hơn đệ nhiều."

Từ Nhạn Chi trên mặt đầy vẻ khinh thường, xùy một tiếng, cười nói: " Ngươi đi lừa quỷ ý, tóm lại hôm nay sao tự nhiên ngươi lại chạy tới đấy nghe ngóng tin tức Thẩm sư đệ bao giờ về núi hả?"

Tôn Hữu nhún nhún vai nói: " Đệ có việc gấp cần tìm hắn, đến động phủ của hắn không thấy có ai, nên mới nghĩ thầm có khi hắn đã đến Thuật Đường cũng nên?"

Từ Nhạn chi lắc đầu nói: " Hắn còn chưa trở về núi đâu, bất quá xem thời gian thì có lẽ hắn đã phải về hai ngày nay rồi." Nói xong, nàng liếc qua nhìn Tôn Hữu, cười nói: " Cái tên nhà ngươi lần sau ở đây đừng có nói bậy về Thạch Đầu, bằng không nếu để người khác nghe được sẽ không thèm giữ mặt mũi cho ngươi đâu."

Tôn Hữu cười hỏi: "Từ sư tỷ nói tới ai vậy? "

Từ Nhạn Chi cười đáp: " Là Thanh Trúc muội muội, nàng ấy thường tới đây tìm ta, bất quá thật đáng tiếc sáng sớm hôm nay nàng đã cùng sư phụ đi xuống Lưu Vân thành một chuyến nên mới không có mặt ở đây, bằng không đã cho ngươi đẹp mặt."

Tôn Hữu ngơ ngác một chút rồi lập tức mỉm cười, trong mắt như có thâm ý, nhưng chỉ cười cười không nói gì, sau đó thản nhiên đứng dậy cáo từ.

Thẩm Thạch rời khỏi Hứa gia, mang theo Tiểu Trư đi trên đường một đoạn, vốn định trực tiếp trở về căn phòng nhỏ nơi Lăng Xuân Nê đang ở. Nhưng khi hắn quay đầu lại liền nhớ ra trong Như Ý Đại còn vài bộ phận Linh tài thu hoạch được tại Ngô Công sơn, đều là trước khi gặp Hứa Hưng hắn đi hái thuốc săn thú mà có được, tuy rằng phẩm giai không cao nhưng số lượng có không ít, cũng có thể kiếm được vài Tinh Linh.

Nghĩ tới đây, hắn liền quay đầu lại đi về phía Nam Bảo phường ở thành nam. Trên con đường dài vô cùng phồn hoa, náo nhiệt phi thường, hắn liên theo thói quen trực tiếp đi thẳng đến Thần Tiên Hội.

Vừa mới bước vào cửa lớn của cửa hàng Thần Tiên Hội, Thẩm Thạch liền cảm nhận được một không khí quen thuộc mà thân thiết ở phía trước. Đó là sự náo nhiệt và ầm ĩ vô cùng, hàm chứa trong đó hỗn tạp những dục vọng, hi vọng và cả khát khao. Cảnh tượng đó hắn chứng kiến từ nhỏ đã quen, giờ mỗi một lần trông thấy là lại cảm thấy vài phần thân thiết.

Khi hắn vừa bước vào không lâu, liền có một nam tử trung niên đến chào, đó chính là Trần Lý. Khuôn mặt hắn tươi cười, chào hỏi ân cần. Thẩm Thạch cũng có chút kinh ngạc trong lòng, liền nghĩ thầm ánh mắt của người này thật là nhạy cảm, có lẽ mỗi người đều có một năng lực đặc biệt nào đó.

Hàn huyên một lúc, Trần Lý liền hỏi ý định của Thẩm Thạch, rồi nhanh chóng dẫn hắn đi vào một cửa hàng phía sau quầy, dặn một người kiểm kê những Linh tài Linh thảo Thẩm Thạch muốn mua bán, dùng tốc độ nhanh nhất để tính tiền và giao Linh tinh cho hắn.

Thẩm Thạch chứng kiến như vậy, cũng thấy áy náy một chút, vì giá trị của lần giao dịch này cũng không lớn lao gì, chỉ có mười mấy Linh Tinh mà thôi. Hắn chỉ có thể luôn miệng nói lời cảm tạ, ngược lại Trần Lý không hề để ý, một mực cười cười nói nói, sắc mặt vui vẻ không hề thay đổi chút nào, vẫn trò chuyện cùng Thẩm Thạch, còn nói lần sau Thẩm Thạch đến đây thì cứ việc tới tìm hắn.

Thẩm Thạch trong lòng liền nảy sinh sự kính nể đối với vị Trần Lý này. Buôn bán có thể làm được đến thế này, thì còn có chuyện gì là không làm được nữa. Thần Tiên Hội quả là ngọa hổ tàng long, ngay cả một thuộc hạ bình thường cũng có kiến thức và ánh mắt như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Thẩm Thạch liền chuẩn bị cáo từ để rời đi. Đúng lúc đó, từ bậc thang sâu nhất để đi lên cửa hàng Thần Tiên Hội liền có mấy người sóng bước đi xuống cùng nhau. Một người hói đầu tóc bạc trắng, chính là Vu đại sư có danh vọng cực cao. Người còn lại khí độ bất phàm, tóc bạc, mặt mũi hồng hào, nhìn tướng mạo lại chính là người nhiều năm trước từng đến Thanh Ngư Đảo một lần: Trận Đường Nguyên Đan cảnh Đại chân nhân Nhạc Cảnh Sơn.

Hai vị này có vẻ là những lão hữu đã quen biết nhiều năm, cùng nhau cười nói chuyện phiếm, thái độ rất ôn hòa. Mà đi theo phía sau Nhạc Cảnh Sơn chính là một nữ tử thanh lệ, chính là Chung Thanh Trúc.

Nàng đang đi xuống cùng sư phụ, ánh mắt vô tình đảo qua đại sảnh của cửa hàng Thần Tiên Hội, liền nhìn thấy Thẩm Thạch đang đứng ở phía trước một quầy hàng, hiện đang quay mặt ra ngoài.

Con mắt của nàng sáng lên, trên mặt xẹt qua một tia kinh hỷ, liền lập tức bước nhanh đến bên người Nhạc Cảnh Sơn, thấp giọng xin phép vài câu. Trưởng lão tươi cười, trông có vẻ vô cùng sủng ái nàng, liền cười cười phất tay, để cho Chung Thanh Trúc rời đi.

Chung Thanh Trúc lập tức bước nhanh xuống bậc thang, đảo mắt nhìn thấy Thẩm Thạch hiện tại đã đi tới cửa lớn phía bên ngoài, vội vàng bước nhanh tới. Khi ra đến bên ngoài cửa, nàng đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện ra Thẩm Thạch đã rời xa cách hai trượng, vẫn còn ở trong tầm mắt.

Chung Thanh Trúc khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, đang muốn mở miệng kêu to tên hắn, thì đột nhiên thần sắc khẽ đổi, như là sâu trong đáy lòng chợt nhớ tới chuyện gì, cuối cùng liền trầm mặc lại.

Nàng đứng ở cửa ra vào nhìn theo bóng lưng Thẩm Thạch, thấy hắn đang bước nhanh, đi thẳng về phía trước. Tiểu Hắc Trư hoạt bát vui vẻ cũng đang theo sát bên chân hắn.

Bên trong biển người như thủy triều dâng, trong mắt nữ tử thanh lệ kia dường như không còn ai khác, chỉ có bóng lưng của chàng trai đó. Sau một lát, nàng khẽ cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm, rồi cứ thế trầm mặc đi theo hắn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-866)