← Ch.1146 | Ch.1148 → |
"Yêu nghiệt, ăn một gậy của lão tôn ta!"
Tiếng hét to tầng tầng vang vọng, âm cuối vừa hết, Kim Cô bổng lại biến dài ra đã ầm ầm đánh xuống, phá vỡ biển lửa, xé rách hư không, đánh trúng vào Phật Đà cự chưởng màu đạm kim.
Ầm!
Bàn tay đạm kim che khuất Linh sơn vỡ tan, hư không sụp đổ, khí lãng quét ngang, khiến nó không còn gì sót lại.
Huy Quang sửng sốt, sau đó kinh ngạc, mắt phượng mờ mịt, bật thốt:
"Tề Thiên Đại Thánh?"
Tề Thiên Đại Thánh, Truyền Thuyết của yêu tộc, đã trở về!
Nó chưa từng vẫn lạc ở Linh sơn!
Thời khắc này, mọi kiêu ngạo mọi uy phong Huy Quang đều tan biến, như trở về là con phượng hoàng nhỏ đơn thuần hồi xa xưa, nghe trưởng bối kể về sự tích của Tề Thiên Đại Thánh, muốn bắt chước cái phong thái anh hùng cái thế của Đại Thánh, tiếc cho Đại Thánh vì muốn cứu những Đại Thánh còn sót lại, mà vẫn lạc Linh sơn.
Lúc này, nhìn thấy Kim Cô bổng tha hương về nhà, nhìn thấy cánh tay khỉ khổng lồ đầy lông vàng kia, nghe tiếng hét ‘ăn một gậy của lão tôn ta’, Huy Quang như lạc vào Truyền Thuyết, trở về quá khứ.
Đây là tiền bối, là người y sùng bái!
Có Tề Thiên Đại Thánh trước mặt, cô làm gì còn cái gì gọi là kiêu ngạo?
"Tề Thiên Đại Thánh!" Kiêu ngạo như Thái Ly mà cũng trở nên kích động. Từ sau Linh sơn chi chiến, uy danh Tề Thiên Đại Thánh đã truyền khắp Yêu tộc các bộ, đi theo từng đời Yêu tộc cường giả trưởng thành, là mục tiêu, là động lực, là cảnh giới mà bọn họ đều hướng tới.
Vốn chỉ là muốn cứu ra Đại Thánh còn sót lại, không ngờ vị tối cường kia lại còn sống, và vẫn còn uy phong lẫm lẫm như trước!
Đỏ xanh vàng trắng đen năm màu lưu chuyển, rung lên nhộn nhạo, chứng tỏ tâm tình hiện giờ của Thái Ly.
Tiểu hồ ly Thanh Khâu, Kỳ Lân Yêu Thần Lạc Già, Côn Bằng Yêu Thần Phi tưởng cũng đều không khác biệt. Mặc kệ Tề Thiên Đại Thánh trước kia kiệt ngạo bất tuân như thế nào, cùng là Yêu tộc mà một chút cũng không nương tay, thì sau khi nó vì cứu vãn Đại Thánh còn lại của Yêu tộc mà "Chết trận" ở Linh sơn, thì tất cả sự tích tất cả Truyền Thuyết đều trở nên thần hóa, hoàn toàn trở thành con yêu nổi danh nhất qua bao đời!
Mạnh Kỳ cũng biến sắc. Vốn hắn định dựa vào Hoàng Tuyền hài cốt, Bá Vương Tuyệt Đao và võ đạo của mình để khổ chiến một trận, tạo nên một câu chuyện siêu đẳng, làm cả đám trong thế giới Vạn Giới Thông Thức phải điên cuồng kính ngưỡng.
Móa, Tề Thiên Đại Thánh lại ở đâu chui ra thế?
Mỗi lần hắn tới Linh sơn, đều suy nghĩ Tề Thiên Đại Thánh đã đi đâu, đã chết, hay đã được ai đó cứu thoát? Vì sao mãi tới giờ mà không xuất hiện, chỉ để lại Kim Cô bổng ở nơi này? Kết quả quái vật ở sau Linh sơn vừa thoát khốn, Tề Thiên Đại Thánh đột nhiên liền xông ra.
Thực sự có loại cảm giác ngươi ra một nước cờ, ta ứng một nước cờ.
Đương nhiên, người chơi cờ nhất định không phải mình. Thân ở Tây Du, sau lưng một phương trong đó tất nhiên là Đạo Đức Thiên Tôn!
Mà Kim Hoàng khiến Sa Ngộ Tịnh cõng ra một di thể trong Vạn Phật đại trận thần bí, phỏng chừng chính là đã đoán ra được chuyện hôm nay. Nếu không, đã vẫn lạc trên Linh sơn nhiều năm như vậy, nó đã phải trải qua một đoạn thời gian rất dài, vì sao sớm không cõng muộn không cõng?
Không phải là sợ sau khi quái vật ở sau núi được thả ra, hấp thu đi tinh hoa của cái di thể đó hay sao?
Nó cuối cùng khiến La giáo nói cách vào Linh sơn cho Yêu tộc, có lẽ chính là muốn kích động mọi việc xảy ra, để cục diện hôm nay xảy ra.
ở không trung sáng lên một đạo ánh sáng tinh thuần, một đạo tiếp một đạo, một luồng khí tức trong tam giới vạn phương ta là nhất khủng bố mênh mông dần tràn xuống, so với "Phật Đà cự chưởng" vừa rồi thì cường đại hơn gấp rất nhiều lần!
Há chỉ là Truyền Thuyết, ít nhất phải là Tạo Hóa!
Quả nhiên là con quái vật ở sau Linh sơn kia...... phán đoán của Mạnh Kỳ cuối cùng cũng được chứng thực.
Quái vật này thông minh và gian xảo, đối phó đám kẻ địch chưa tới Truyền Thuyết bọn hắn cơ bản chỉ xuất ra một sức mạnh vừa đủ có thể kích sát. Kết quả bị mình dùng Hoàng Tuyền hài cốt chặn một kích, hôm nay đối mặt đệ nhất yêu lừng danh các đời, rốt cuộc cũng phải mặc kệ tất cả, bày ra tất cả uy lực của mình.
Từ trên trời cao xuất hiện một đoàn ánh sáng, ánh sáng cực kì thuần túy, tinh lọc vạn vật, không chứa tạp chất gì khác, chỉ nhìn thấy thôi, Mạnh Kỳ đã cảm thấy cả cơ thể như bị đốt cháy, cháy để hóa thành một phần của ánh sáng đó, không chừa lại chút tạp chất nào!
Hắn không thể nhìn thẳng vào vầng sáng, nhìn thấu thứ bên trong nó!
Mạnh Kỳ hít sâu, truyền thần thức vào Tuyệt Đao. Tử Điện phát ra, đạo đạo giương nanh múa vuốt, lan tới những kết cấu nhỏ nhất, kết cấu của đại đạo, hóa thành một con mắt lôi đình cực to, nhìn thấu vào vầng sáng tinh thuần kia, nhìn thấy con quái vật bên trong đó.
Nó có hình ảnh một Phật Đà đứng thẳng ngạo nghễ, toàn thân như do ánh sáng thuần trắng ngưng thành, không hề có tạp chất, hào quang từ thân thể nó phát ra xuyên vào những tầng vũ trụ thăm thẳm.
Cảnh này sao mà quen thuộc. Đạo Nhất lưu ly đăng sáng lên, chiếu sáng những sợi dây nhân quả.
Ô, là dây nhân quả nối tới Đọa Lạc Thượng Đế ở cái vũ trụ kia!
Nó đang truyền đến huyết hắc chi ý, ý đồ muốn lây dính vào "Vô thượng chân phật" đây.
Thì ra Ma Phật kéo Thượng Đế của vũ trụ đọa lạc kia tới đây là để bố cục đối phó với con quái vật ở sau núi Linh sơn! Mạnh Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, đúng lúc đó, quanh thân Phật Đà tinh thuần hiện ra từng đạo hư ảnh, có Kim Sí Đại Bằng Minh Vương, có Văn Thù Bồ Tát đầu vấn ngũ đại trí tuệ kế, và còn cả những Phật Đà, Bồ Tát, La Hán, cơ hồ bố thành một Vạn Phật đại trận!
Ý niệm chỉ trong nháy mắt thoáng hiện, ngay khi vầng sáng vô lượng xuất hiện, biển lửa trên trời cao cuốn lại, thành một cái áo choàng đỏ rực, phủ lên thân một con bạo viên vàng rực, đầu đội Phượng Sí tử kim quan, thân mặc Hoàng Kim tỏa tử giáp, chân đạp Ngẫu Ti Bộ Vân lí, trong mắt bắn ra hai đạo kim mang, nhìn thấu qua vầng sáng tinh thuần. Nó nâng cao Kim Cô bổng, hiện ra Pháp Thiên Tượng Địa, chân đạp Linh sơn, đỉnh đầu chính là bầu trời, khí tức vô cùng cuồng bạo, uy thế vô cùng khủng bố, khiến cho hư không tự nứt, mỗi khe nứt đều thông tới một vũ trụ một thế giới khác nhau, tầng tầng thân ảnh tụ về.
Thật sự là Tề Thiên Đại Thánh!
Khi con cự hầu nâng cao Kim Cô bổng, hư ảnh xung quanh "Vô thượng chân phật" cũng phát sinh biến hóa, Văn Thù Bồ Tát niệm to: "A, la, bả, giả, na."
Một tay nâng lên, ngón cái ngón giữa chạm nhau.
Như Lai thần chưởng, niêm hoa cười.
Các hư ảnh Kim Thân Phật Đà Bồ Tát còn lại cũng thi triển Như Lai thần chưởng mà mình nắm giữ, có chỉ trời chạm đất duy ngã độc tôn, có tầng tầng Phật quốc bên trong là tịnh thổ, có kết ra Nhập Diệt ấn Niết Bàn thanh tịnh, chín thức Như Lai thần chưởng cùng xuất hiện.
Vạn Phật cùng đẩy, Bồ Tát tề ấn, không biết bao nhiêu tầng Như Lai thần chưởng tụ lại thành một đạo, cửu cửu quy nhất!
"Vô thượng chân phật" tinh thuần tới cực điểm kia mở tay ra, như ôm trời đất, bộc phát ra ánh sáng vô cùng vô tận, hợp thành một đạo với sức mạnh của Như Lai thần chưởng cửu cửu quy nhất.
Thần chưởng tề, Sáng Thế Kỉ!
Quang mang ngưng tụ thành cự chưởng, như muốn mở thời không, vạn vật sáng sinh, kỷ nguyên mới thành lập, ầm ầm đánh xuống con khỉ vàng.
Muốn có quang, liền có quang, muốn ngươi rơi vào trần ai, ngươi liền rơi vào trần ai.
Kim Cô bổng cũng đánh ra, mỗi khiếu huyệt của Tề Thiên Đại Thánh hóa thành một tầng vũ trụ chân chính, thu nhỏ ở trong thân côn, kèm với cảm xúc đã tích lũy suốt bao nhiêu năm trời.
Thống hận, dày vò, cừu thị, đều hóa thành một gậy này.
Áo choàng lửa tung bay, sau lưng hiện ra dòng sông thời gian hư ảo, cùng nhập vào một gậy, Kim Cô bổng đón cửu cửu quy nhất Như Lai thần chưởng, bổ xuống.
Cái gì là Vạn Vật Phản Hư, đây chính là Vạn Vật Phản Hư thật sự!
"Lại ăn một gậy của Lão Tôn!"
Trời cao tối sầm như về hư vô, không có không gian, cũng không có thời gian, Mạnh Kỳ không còn nhìn thấy cảnh giao thủ, chỉ nghe được một tiếng nổ vang, không trung bên trên Linh sơn sụp đổ, từng tầng sụp xuống, địa hỏa phong thủy tứ lược bị hư ám thôn phệ, những chùm ánh sáng bừng nở, những đạo lôi đình tung tóe, chiếu sáng hủy diệt Linh sơn, chúng đều mang theo một tầng trời đất, và tầng trời đất vừa sáng lập ra kia đã bị đánh cho tan biến.
Dư ba khủng bố tràn xuống, đám người Thái Ly, Huy Quang, Lạc Già Phi Trưởng mặt mày trắng bệch, cảm nhận được hơi thở của tử vong.
Cho dù lúc toàn thịnh, cả đám bọn họ liên thủ, cũng không ngăn được cái dư ba này!
Thân hình Thanh Khâu run rẩy, cố gắng vung Yêu Thánh thương, miệng lẩm bẩm, muốn Yêu Thánh thương thức tỉnh thêm một bước, để vượt qua cảnh nguy cấp.
Trên bầu trời, bỗng xuất hiện những đạo Lôi Đình, có Khai Thiên Tịch Địa chi lôi, có chúa tể thần sơn, chưởng khống một giới chi lôi, có vô cùng vô tận đến từ chư thiên vạn giới chi lôi.
Chư lôi hợp nhất, tụ thành một đạo, hòa vào nhau, bổ vào dư ba trong không trung, khí thế mạnh mẽ khiến đám Yêu Thần run cầm cập!
Ánh đao vạch ra một đường cong mĩ diệu, được vạn giới chi lực gia trì, vô thanh vô tức chém thẳng vào dư ba hủy diệt kia.
Quang liên, Lôi Đình và tan biến đều từ cùng một đao mà ra, cương mãnh vô địch, từ chí cương chuyển chí nhu, bốn phía các loại quy tắc hiện lên, mặt trời mọc mặt trăng lặn, hoa nở hoa tàn, tự thành một giới, như cảng tránh gió, ở trong Linh sơn đại tan biến vững vàng đứng thẳng.
Thiên địa không tồn, một mình ta tồn!
Mạnh Kỳ áo bào tung bay, tay phải nắm chặt Tuyệt Đao, giống như núi chống trời, nửa bước không lùi, hình ảnh sừng sững trước mặt đám Huy Quang Lạc Già.
"Tuyệt thế thần binh cấp Truyền Thuyết!"
"Hắn có tuyệt thế thần binh!"
"Lại còn thức tỉnh đến cấp độ Truyền Thuyết!"
Các Yêu Thần ngạc nhiên thì thào, không ai ngờ Ngọc Hư chưởng giáo Tô Mạnh còn có một vật áp đáy hòm như vậy, hoàn toàn có khả năng quét ngang chư thiên vạn giới hiện giờ. Mình lại đi tổ đội với hắn, là chuyện đùa phải không?
Sau khi hấp thu A Nan thiện niệm, Tuyệt Đao đã vượt qua lạc ấn Ma Phật một chút, cuối cùng cũng phát huy ra được sức mạnh Truyền Thuyết!
Đao này là một đao cương mãnh nhất.
Cảm ứng được khí tức Tuyệt Đao, Yêu Thánh thương khẽ reo lên, dị thải phát ra, ngũ quang thập sắc, như muốn thức tỉnh thêm một bước, nhưng cuối cùng vẫn không làm được, yên lặng trở lại.
← Ch. 1146 | Ch. 1148 → |