← Ch.1102 | Ch.1104 → |
...
Kiếm cung, trong Kiếm Tháp Lâm cổ xưa, Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi ở trong nhà cỏ gia tốc thời gian.
- Bắc Minh, nhanh chóng đến chỗ ta.
Một giọng nói trực tiếp vang lên bên tai của Kỷ Ninh.
- Ồ?
Kỷ Ninh mở mắt ra, trong ánh mắt mơ hồ có phong mang lập lòe:
- Một ngàn năm đã đến, xem ra trận chiến cuối cùng cũng đã đến.
Kiếm thuật của Kỷ Ninh so với lúc trước ngộ ra Luân Hồi thức cùng với Thiên Địa Chi Tâm đã mạnh hơn không ít. Kỳ thật kiếm thuật của hắn còn đang không ngừng tăng lên, cũng chưa có đạt tới bình cảnh cực hạn gì. Chỉ là thời gian có hạn! Chúa tể vĩ đại cũng chỉ cho bọn hắn thời gian một ngàn năm tu dưỡng mà thôi.
Sưu.
Thu nhà cỏ gia tốc thời gian, Kỷ Ninh bay khỏi Cổ Tháp lâm, hướng Mộc Hoa cung chủ chỗ chỗ bay đi.
...
Mộc Hoa cung chủ khoanh chân ngồi ở trên một cái bồ đoàn màu vàng, trước mặt hắn cũng có bảy tên Tu Hành giả đang khoanh chân ngồi. Người thì nhìn như một đứa trẻ, người thì như thiếu niên, hoặc là thanh niên thậm chí cũng có lão giả, khí tức Kiếm đạo của mỗi một người hoàn toàn khác nhau. Tuổi thọ, thậm chí ngay cả tâm tình của Tu Hành giả cũng không thể quan sát từ mặt ngoài được. Bởi vì có một ít Tu Hành giả đến tuổi già lại đột nhiên bộc phát, đạp vào con đường tu hành.
- Một ngàn năm đã đến.
Ánh mắt của Mộc Hoa cung chủ đảo qua đám người Kỷ Ninh ở trước mắt, nói:
- Các ngươi là bảy người đạt được Cổ Tháp thừa nhận ở trong Kiếm cung chúng ta. Trong toàn bộ Thập Nhị cung này còn có sáu mươi bảy người cùng cấp độ với các ngươi, tất cả đều đang liều mạng để tranh đoạt phần kỳ ngộ này.
- Sáu mươi bảy người tranh đoạt, chỉ có bốn người đạt được kỳ ngộ.
- Chúa tể vĩ đại đã hạ lệnh, để các ngươi xông vào Đạo Quân vân giới, trong vòng ba ngày nhất định phải chấm dứt. Bốn Đạo quân xâm nhập sâu nhất vào trong Vân Giới, cuối cùng sẽ đạt được kỳ ngộ.
Mộc Hoa cung chủ nói.
Lập tức, khí tức của đám người Kỷ Ninh, Viêm Cuồng Kiếm quân, Không Tú Kiếm quân lập tức thay đổi, bọn hắn đều toàn lực liều mạng. Cố gắng tu hành Kiếm đạo khắc khổ nhất từ trước tới nay.
- Ở bên trong Thập Nhị cung, Thế giới cảnh của Đao cung và Tâm Lực cung là mạnh nhất. Người của Thời không cung cũng đều có nội tình sâu đậm.
Hai mắt Mộc Hoa cung chủ rơi vào trên người bảy vị Kiếm Quân ở trước mắt, nói:
- Ta hi vọng... Kiếm cung chúng ta có thể nhận được một danh ngạch, nếu như ngay cả một danh ngạch cũng không được, như vậy sẽ rất là tiếc nuối a.
- Vâng.
Đám người Kỷ Ninh đều nghiêm nghị không thôi.
Bọn hắn sẽ không bởi vì lời này của Mộc Hoa cung chủ mà xúc động phẫn nộ. Có thể tu hành đến trình độ này, mỗi một người trong bọn hắn đều là người phi phàm, cũng biết tôn trọng đối thủ của bọn hắn. Bởi vì những đối thủ kia, mỗi một người đều có thể được Cổ Tháp thừa nhận. Có một ít là sinh mệnh đặc thù, cũng có một ít là người có đại kỳ ngộ, bất kỳ một ai cũng không thể coi thường được.
- Ta sẽ dùng toàn lực.
Trong lòng Kỷ Ninh thì chiến ý sôi trào, so đấu với đám Thế giới cảnh được Cổ Tháp thừa nhận, tuy rằng không có chính thức giao thủ, thế nhưng vẫn cho chiến ý của Kỷ Ninh sôi trào không thôi.
...
- Lê Tinh cung chủ là Đạo quân mạnh nhất không thể tranh luận trong Thập Nhị cung. Cho dù là trong các thế lực khắp nơi ở cương vực vô tận cũng là Đạo quân bài danh thứ hai. Hắn từng tự mình chỉ điểm các ngươi lâu như vậy, nếu như lần này các ngươi chỉ lấy được một danh ngạch, như vậy ngay cả ta cũng cảm thấy xấu hổ thay cho các ngươi.
Thanh âm của Phong Lãnh Đạo quân lạnh như băng, lại vô cùng cuồng ngạo, đây là tính cách của hắn.
Lúc hắn còn là thiếu niên ở phàm tục đã bị bắt làm tù binh, bị giải tới một môn phái vừa cường đại vừa tà ác. Mỗi một người đều là kẻ tà ác. Đương nhiên chuyện kia đối với Phong Lãnh Đạo quân mà nói, chuyện kia đã rất lâu, rất lâu rồi. Hắn hiện tại tùy tiện ắt xì một hơi là cũng có thể chôn vùi môn phái trước đó. Hiện tại hắn là phó cung chủ của Đao cung... Thanh danh ở trong cương vực vô tận cũng có lực uy hiếp lớn lao.
- Cung chủ yên tâm.
- Đừng nói là hai danh ngạch, lần này chúng ta cần phải cố gắng đoạt được bốn danh ngạch a.
Mấy vị Đao Quân này của Đao cung, trong lòng mỗi một người đều tràn ngập tự tin.
...
Vốn Thập Nhị cung có một đám Thế giới cảnh được Cổ Tháp thừa nhận, mỗi một người đều được đại năng của cung mình thông báo. Sau đó có một người trực tiếp tiến về phía Đạo Quân vân giới, có một ít người thì bình tâm tĩnh khí, chờ đợi tới ngày cuối cùng mới lại xông pha.
Đạo Quân vân giới, nếu như muốn xông cũng sẽ rất nhanh, chỉ cần thời gian nửa ngày cũng đã đủ rồi.
******
Tâm Lực cung.
Bên trong Tâm Lực cung hoàn toàn yên tĩnh, bất kể là Thế giới cảnh, hay là Đạo quân, số lượng của bọn họ đều ít đến mức thương cảm. Trong cung của bọn hắn, người được Cổ Tháp thừa nhận cũng chỉ có một người, đó chính là Phong Nhất Tâm Quân.
- Tâm Lực cung chỉ có một mình ta, thật sự là tịch mịch a.
Một thanh niên đầu trọc áo đỏ, trên mặt có Thần Văn màu đỏ kỳ dị mỉm cười tự nói:
- Muội muội, nhìn ca ca muội vượt qua Đạo Quân vân giới này như thế nào a.
Hắn chậm rãi bước đi, mỗi một bước, ở dưới chân hắn đều Thần Điểu màu đỏ hiện ra. Hư thực giao hòa, hiển nhiên ngay cả lúc đi đường hắn cũng đang tu luyện. Hắn cũng là người có thanh danh hiển hách ở trong Thập Nhị cung này. Không vì nguyên nhân nào khác, cũng cỉ bởi vì hắn xuất thân từ Tâm Lực cung mà thôi! Mặc dù số lượng Đạo Quân trong Tâm Lực cung ít đến thương cảm, thế nhưng mỗi một người đều rất là đáng sợ.
Bối Tháp Lai Ách dùng Quang Minh nhất đạo làm chủ, Tâm lực làm phụ.
Mà Phong Nhất Tâm Quân thì lại là người chân chính đem toàn bộ tâm tư tu hành đặt lên bên trên Tâm lực. Nếu như chỉ luận về thành tựu trong tu hành Tâm lực, hắn viễn siêu Bối Tháp Lai Ách. Mà cảnh giới của Bối Tháp Lai Ách trên Quang Minh nhất đạo cũng chỉ mới đạt tớiThế giới cảnh cực hạn mà thôi.
...
- Chúa tể vĩ đại đã tự mình chỉ điểm cho ta, lần này người lại đưa ra đại kỳ ngộ như vậy... Khánh Hoàn ta nhất định phải đạt được.
Đây là một người thanh niên mặc hoàng bào kỳ dị màu đen, trên đầu đội cao quan. Hắn chính là một trong những người mạnh nhất trong đám Thế giới cảnh của Thời không cung, tự xưng là Khánh Hoàn hoàng tử. Tuy rằng mặt ngoài đối xử với mọi người rất là tự nhiên, bình thường. Thế nhưng trên thực tế, thực chất ở bên trong lại là một người cực kỳ điên cuồng.
← Ch. 1102 | Ch. 1104 → |