← Ch.054 | Ch.056 → |
Giống như có người rơi vào trong nước, mình biết bơi, phảng phất cứu người là trách nhiệm vốn có của mình. Mà không có thể như thường nhân bàng quan quay đầu đi.
Huống chi hắn hiện tại tên là Hứa Tiên, càng cảm thấy phải làm được chính mình nên làm, tuy rằng hắn còn không có yêu mến người kia, tuy rằng ai cũng không có khả năng yêu mến người mà mình chưa từng gặp. Nhưng vẫn là nghĩ đến cùng đợi, chờ đưa cho người kia hạnh phúc, không thể dời tình đừng luyến, không thể hái hoa ngắt cỏ.
Là chấp mê bất ngộ thiện lương hay là chấp mê bất ngộ ngu xuẩn, ai có thể tỏ tường cơ chứ?
Nhưng cho dù là thiện lương, có đôi khi cũng sẽ làm bị thương người đấy.
Hứa Tiên đột nhiên nhớ tới một câu: tình không phải tình, dục không phải dục, duyên phận do trời định.
Duyên phận Thiên định của chính mình khi nào mới tới? Sang năm sao? Thanh minh sao?
Được rồi, vậy thì chờ thôi.
Bởi vì ta là Hứa Tiên ah!
Pháo hoa trong bầu trời đêm bay lên cao, chỉ vì trong nháy mắt bùng lên ánh sáng chiếu sáng những khuôn mặt đang sợ hãi thán phục, rồi sau đó hóa thành khói xanh bay ra. Bởi vì cũng không phải là thời khắc đại phóng pháo hoa vì thế lộ ra có chút cô tịch.
Pháo hoa sáng lạn khai mở một cái trong chớp mắt, chỉ như thế mà thôi.
Ngư Huyền Cơ lôi kéo tay Duẩn nhi đứng ở trong nội viện quan sát. Đã qua nửa đêm, năm mới tới rồi. Lại thấy trong chốc lát cũng chỉ có rải rác mấy quả pháo hoa, Duẩn nhi có chút thất vọng.
Chỉ chốc lát, âm thanh trúc bắt đầu rung động, vốn là rải rác mấy nhà, rồi sau đó toàn thành nổ vang vang vọng. Chỉ có miếu đạo sĩ nho nhỏ này vẫn yên tĩnh như không có cảm giác nào.
"Bang bang bang " một hồi tiếng đập cửa vang lên.
Ngư Huyền Cơ nhíu mày, chẳng lẽ thời điểm lúc này còn có người đến xem bói sao? Duẩn nhi lại vỗ bàn tay nhỏ bé, vui vẻ nói: "Ta biết là ai." nói xong một đường chạy đi ra mở cửa.
Một đống lớn đồ tết ngăn ở cửa ra vào, Hứa Tiên từ phía sau thò đầu ra nhìn Ngư Huyền Cơ cười cười.
Ngư Huyền Cơ chính mình chẳng biết tại sao, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Hứa Tiên thì rất muốn cười, vì vậy thì nở nụ cười.
Ba người ngồi cùng một chỗ, trước mặt là sủi cảo.
Ngư Huyền Cơ hỏi:
- Đêm nay không cần ở lại nhà sao?
- Tỷ tỷ có tỷ phu, ta ở lại đó cũng dư thừa.
Hứa Tiên vừa đáp vừa bẹo một miếng bột làm sủi cảo. Nếu để cho thầy trò hai người Ngư Huyền Cơ tự làm bánh một mình, Hứa Tiên sẽ có cảm giác tội lỗi lắm. Ăn cơm tối ở nhà xong, hắn liền đi tới nơi này.
Duẩn nhi cầm lấy một cái sủi cảo hình con cá nói:
- Sư phó, ngươi nhìn, đây là ta làm đó.
Trên mặt nàng còn mang theo bột mì, bộ dạng ngây thơ làm cho người ta trìu mến.
Ngư Huyền Cơ lau vết bột mình trên mặt nàng, hưng phấn nói:
- Sư phó cũng tới hỗ trợ.
Đã có sự gia nhập của nàng tốc độ quả nhiên nhanh rất nhiều, tuy rằng làm đồ ăn không có thiên phú, nhưng là nhất lưu trước mặt sư phó a.
Làm xong sủi cảo, nói xong chuyện cười, Hứa Tiên thỉnh thoảng đùa Duẩn nhi một chút, Duẩn nhi ủy khuất hướng sư phó cáo trạng, Ngư Huyền Cơ trừng mắt hạnh lên, Hứa Tiên lập tức xin tha. Sư tỷ gần đây vẽ lên rất nhiều định thân phù, chuyên môn dùng để đối phó với chính mình.
Câu đối trụi lủi dán trên cửa. Bất quá không có dán môn thần, bởi vì Ngư Huyền Cơ nói loại thiên binh thiên tướng trình độ này chính mình chỉ cần một đạo phù có thể gọi đến. Cuối cùng do Duẩn nhi chấp bút, trên giấy đỏ có vẽ hai môn thần. Một người là chính nàng, một người là Hứa Tiên. Nói muốn cùng một chỗ bảo hộ sư phó.
Duẩn nhi mở bao lì xì mà Hứa Tiên cho, chỉ có một tiền, nàng lớn tiếng oán trách sư thúc quá keo kiệt, vẫn là sư phó hào phóng cho một lượng bạc đây! Kết quả Hứa Tiên thừa dịp nàng không chú ý đem tiền lì xì của nàng đoạt lấy, bị Duẩn nhi truy đuổi khắp viện.
Thời điểm ăn sủi cảo, Ngư Huyền Cơ chuẩn xác từ trong chén Hứa Tiên kẹp ra một miếng sủi cảo cho Duẩn nhi, bên trong quả nhiên có bao tiền! Hứa Tiên lớn tiếng kêu oan, nhất định phải đòi lại một đồng tiền thuộc về mình. Duẩn nhi đương nhiên không để cho, còn đắc ý vô cùng.
Đại đa số thời điểm là Hứa Tiên cùng Duẩn nhi đùa giỡn, Ngư Huyền Cơ chỉ lẳng lặng ở một bên nhìn, trong lòng có một loại tình cảm ấm áp nhàn nhạt. Nhưng đột nhiên Hứa Tiên nói:
- Ta cần phải trở về!
Trong lòng Ngư Huyền Cơ lại có chút không muốn.
- Không quay về đón giao thừa, tỷ tỷ của ta sẽ đánh ta mất. Pháo chuẩn bị xong, Duẩn nhi phụ trách đi phóng ah, bất quá đừng nổ trúng mình là được. Đồ ăn ta làm có nhiều, ngày mai hâm nóng là được rồi.
Hứa Tiên vừa đi vừa nói.
Ngư Huyền Cơ chỉ nhàn nhạt mỉm cười, ngược lại vẻ mặt Duẩn nhi buồn bực không thôi.
Đại môn Miếu đạo sĩ sau lưng đóng cửa, Hứa Tiên quay đầu lại xem xét, trên cửa một mặt dán Duẩn nhi, một mặt dán chính mình, hình vẽ đầu mình có thêm một cái mũi heo. Hứa Tiên lắc đầu mỉm cười.
Sắc trời đã tối, tuyết ban ngày rơi lả tả. Hứa Tiên hít thật sâu một ngụm khí lạnh, thấm vào ruột gan. Đang muốn đi trở về thì đại môn sau lưng lại vang lên tiếng mở cửa. Duẩn nhi chạy đến đem một đồng tiền đặt ở trong lòng bàn tay Hứa Tiên:
- Cảm ơn sư thúc, sư phó hôm nay thật vui vẻ.
Hứa Tiên sờ sờ mặt nàng:
- Thực nghe lời, tết nguyên tiêu sư thúc dẫn ngươi đi xem hội đèn lồng được không?
Duẩn nhi có chút không vui vuốt tóc, không cho Hứa Tiên sờ, lại nghe nói có thể đi xem hội đèn lồng thì trong lòng cảm thấy vui mừng. Để cho đại thúc tà ác Hứa Tiên thừa cơ hung hăng bẹo má và cái thành nghiện, Duẩn nhi rất ngượng ngùng trốn về miếu đạo sĩ.
Hứa Tiên móc ra hai tờ "Thần Hành Phù " áp vào trên đùi, đây là loại phù mới gần đây hắn học được. Rồi sau đó một đường chạy như điên về nhà, nhanh hơn tuấn mã. Hắn cân nhắc nếu như mình lăn lộn giang hồ cũng có thể được xưng "Thần hành Thái Bảo " rồi. Bất quá thế giới này mặc dù có Lương Sơn cũng không lên được, bằng không thì sẽ biến thành "Nước khắp Lương Sơn ", các vị hảo hán chỉ sợ phải chạy đi không thì chết đuối mất. Chí hướng vĩ đại thay trời hành đạo cũng chỉ có thể chết từ trong trứng nước rồi.
Đón gió đêm, Hứa Tiên một hồi nghĩ ngợi lung tung.
Trong Thính Nguyệt Lâu ở Hàng Châu.
Một nam tử tướng mạo oai hùng, thoạt nhìn bất quá hai mươi tám hai mươi chín tuổi chắp tay nói:
- Tại hạ chỉ cầu gặp mặt Phượng cô nương một lần, cầu xin một chuyện mà thôi.
Lúc này đêm đã khuya, trong Thính Nguyệt Lâu cũng không còn khách. Dù sao năm mới đã tới chơi gái rất ít, nữ tử thanh lâu tầm thường không chỗ có thể đi, ở này trong lầu ăn ở cũng dứt khoát mở cửa.
Tú bà ngáp một cái, hé mắt nhìn nam tử trước mặt, quần áo tầm thường, mặt có phong trần vẻ, không giống như là người phú quý. Chỉ khuôn mặt sinh tục tằng hào phóng, rất có hương vị nam nhân, nếu là nàng trẻ thêm hai mươi tuổi thì còn lâu mới bỏ qua. Chỉ hiện tại, nàng lại chỉ nhận thức vàng bạc mà thôi.
← Ch. 054 | Ch. 056 → |