← Ch.340 | Ch.342 → |
Doãn Hồng Tụ thử vươn tay tiếp lấy nó, vừa mới chạm vào, đã cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, phiến kim phù này đã dung nhập vào trong, toàn thân của nàng chấn động, chỉ cảm thấy một cổ từ bi tràn ngập trong nội tâm, tràn đầy cảm giác quang minh huy hoàng. Trong nội tâm hoặc nhiều hoặc ít có những ý niệm xấu xa, dưới hào quang của kim quang giống như tuyết tan ra.
Thời điểm này, càng ngày càng nhiều hồn phách rửa sạch nước bùn trên người, bay lên không trung, vây quanh Hứa Tiên như đang bay múa, nhao nhao nhìn Hứa Tiên trong kim quang, hoặc gật đầu, hoặc mỉm cười, hoặc khom người, hoặc chắp tay, Hứa Tiên cũng mỉm cười hoàn lễ với bọn họ.
Hồ Tâm Nguyệt đang bay ra xa xa, bỗng nhiên phát giác sau lưng có ánh sáng, kinh ngạc quay đầu lại, thấy Hứa Tiên đang ở đó, không khỏi hung hăng cười nhạo, nói:
- Lại muốn bằng vào sức của một mình độ hóa những hồn phách này, ngươi cho rằng mình là Quan Âm Bồ Tát hay Như Lai Phật Tổ?
Nhưng cảnh tượng kế tiếp làm cho nàng nói không ra lời, bên cạnh Hứa Tiên có cả ngàn linh hồn đang vây quanh, nàng thì thào lẩm bẩm:
- Điều này sao có thể?
Những ác quỷ này tích oán hơn trăm năm qua, trong đó không ít thế hệ hung ác, Hồ Tâm Nguyệt muốn tru diệt không có gì khó khăn, bởi vì độ hóa là chuyện không có khả năng với nàng. Phật đạo hai nhà đều có độ hóa chi đạo, phật môn thì ngâm tụng phật xướng, Đạo môn thì trời giáng mưa ngâu, nhưng những pháp lực này cần đại từ đại bi cường đại mới có thể thi triển được.
Nhưng Hứa Tiên ngay cả Địa Tiên cũng không phải, làm sao có thể có được lực lượng như vậy, Hồ Tâm Nguyệt chợt nhớ tới kiện pháp khí có thể chống lại Đâu Suất Hỏa của nàng, nàng là người có kiến thức rộng rãi, lập tức nhớ tới lai lịch của công đức ngọc bài.
Vì vậy nàng càng hiểu ra, thì ra thằng này hao phí công đức đi độ hóa người khác? Nhưng làm như thế cần tốn hao bao nhiêu công đức? Hơn nữa hắn cũng sắp độ thiên kiếp rồi, chính là thời điểm cần công đức nhấts.
Đúng như Hồ Tâm Nguyệt sở liệu. Con số công đức trên công đức ngọc bài đã trở về con số không. Chúng là số công đức Hứa Tiên cần vô số thời gian tích lũy, nhưng hôm nay hắn hiểu thông đạo của bản thân mình, thậm chí cứu được hơn mười nữ tử, tất cả đã hóa thành công đức, đã vượt qua hơn trăm vạn công đức, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này, tiêu hao không còn, cũng chỉ có như thế, mới làm được một bước thế này.
Hứa Tiên mỉm cười, nhưng trong lòng không chút hối hận. Công đức chưa đủ, vậy cần tích lúy tiếp là được, nhưng những linh hồn trước mặt này, đều có thể bắt đầu sinh mệnh mới a.
Thời điểm này, trên công đức ngọc bài phát ra kim quang chói mắt, đạo kim quang này còn sáng chói mắt hơn cả mặt trời.
Hứa Tiên trong vô ý thức quay đầu đi nơi khác, nói:
- Thật sáng!
Sau khi ánh sáng dừng lại, Hứa Tiên nhìn lên ngọc bài, hắn ngây ngốc trong chốt lát, trên ngọc vào lúc này đã có gần năm trăm vạn công đức. Đây chính là ý niệm chí công vô tư của hắn, cứu trợ mấy ngàn hồn phách, cho nên được khen thưởng.
Bỗng nhiên Hứa Tiên hiểu được ý nghĩa của công đức ngọc bài, cũng không phải sử dụng thô tục như thương nhân đi tích lũy công đức của mình. Đó chính là vì tư lợi của bản thân. Mà muốn người sử dụng nó, mượn nhờ lực lượng thần kỳ của ngọc bài này, vô tư đi trợ giúp người khác, mà trong quá trình đó cũng đạt được nhiều công đức hơn nữa, đền đáp sẽ tuần hoàn với nhau, công đức cũng không giảm bớt chút nào.
Dẫn đạo người khác đi luân hồi là chuyện tốt, cũng chỉ có trong điều thiện này mới được thiện báo, chỗ huyền ảo trong đó, quả nhiên là quỷ thủ thần công, tuyệt không thể tả. Năm đó đạo tổ đem công đức ngọc bài này cho Đông Nhạc Đại Đế, phải chăng cũng vì muốn hắn sử dụng lực lượng của ngọc bài này như thế?
Hứa Tiên thu hồi ngọc bài, quay về thuyền, thiên địa chỉ còn lại bóng tối, chuyện kế tiếp nên giao cho địa phủ xử lý.
Phan Ngọc tiến lên phía trước nói:
- Ngươi không sao chớ!
Hứa Tiên gật gật đầu, nhìn Doãn Hồng Tụ nói:
- Hồng tụ, thời điểm này không còn sớm, ngươi nên đi về nghỉ ngơi đi.
Mặc dù trong nội tâm của Doãn Hồng Tụ vẫn còn lời muốn nói, nhưng không biết nên nói từ đâu, lại thấy Phan Ngọc ở bên, nhìn Hứa Tiên nói:
- Hứa công tử, lần này... Lần này cám ơn ngươi, ngày mai có thể không thỉnh ngươi " rồng tới thăm nhà tôm ", đến ta quý phủ ta một chuyến nhé?
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, nói:
- Vậy được rồi! Thường Hi cô nương cũng tạm thời cho ngươi chiếu cố.
Vừa dứt lời, Thường Hi trong ngực Doãn Hồng Tụ, lại "Meow" một tiếng, sau đó nhảy lên người của Hứa Tiên.
Hứa Tiên kinh ngạc ôm lấy nàng, lại nghe Thường Hi nói:
- Meow, quận chúa không có cách nào nói chuyện với ta, sẽ buồn chết. Thường Hi khẩn cầu Hứa công tử ngươi chiếu cố ta vài ngày, có thể chứ? Meow!
Nói xong liền dựng thẳng lỗ tai, trừng mắt mèo của nàng, nhìn qua Hứa Tiên.
Doãn Hồng Tụ không khỏi hỏi:
- Này... Thường Hi nàng nói cái gì?
Hứa Tiên bất đắc dĩ nói:
- Nàng nói ngươi không nghe hiểu nàng nói chuyện, cho nên muốn đi theo ta. Nhưng ta cũng phải nghĩ biện pháp giúp nàng tìm lại thân thể, cũng không thể cả đời như vậy được, sống trên thân mèo.
Sờ sờ đầu của Thường Hi, lại nói trong lòng:
- Vậy tạm thời đi theo ta, Vân Yên cũng có thể nói chuyện với ngươi.
Chỉ cảm thấy hy vọng này rất xa vơi, quỷ biết rõ Hồ Tâm Nguyệt khi nào mới chơi chán.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Như vậy cũng tốt!
Vươn tay sờ sờ đầu của Thường Hi, nói:
- Vậy ngươi ngoan ngoãn đi theo Hán Văn đi, tuy biến thành mèo, nhưng như vậy ngươi cũng được tự do hơn!
Thường Hi gật gật đầu, thân mật với đầu ngón tay của Doãn Hồng Tụ.
Hứa Tiên nói:
- Thường Hi nói cám ơn ngươi giúp nàng, nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngươi, Meow!
Phan Ngọc nói:
- Meo meo?
- Giống như học nhiều hơn một chữ, nghe mèo nói chuyện quá nhiều, nên nhiễm thói quen xấu rồi.
Hứa Tiên nhìn Phan Ngọc lại nhớ tới thuyền lớn, lại vừa vặn gặp được Tham Lang cưỡi thuyền trở về, hỏi:
- Tối qua ngươi đi nơi nào.
Tham Lang ngáp nói:
- Đi câu quỷ nước!
Hứa Tiên cùng Phan Ngọc nhìn nhau, cũng không đợi nói chuyện, Tham Lang bỏ chạy vào trong khoang thuyền ngủ bù.
Chân trời bắt đầu xuất hiện ánh sáng, sương mù do ảo trận hình thành, bởi vì mất đi Hồ Tâm Nguyệt chủ trì. Cho nên từ từ tiêu tán. Đã có người bắt đầu từ trong mê ngủ tỉnh lại, hồ đồ không biết tối qua xảy ra chuyện gì.
Những cô gái đêm qua trông mong được triệu kiến, nhưng ba người cần hầu hạ thì không thấy bóng dáng đâu, cho nên đều mơ mơ màng màng ngủ đi, đợi khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ, không khỏi hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy chuyện đêm qua đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Hứa Tiên đối mặt với một đám oanh oanh yến yến này, cũng có chút đau đầu, vốn định giao cho Hồ Tâm Nguyệt đi chăm sóc, hơn nữa các nàng cũng bắt đầu nhìn ra ý tứ. Nhưng nếu Hồ Tâm Nguyệt đi không trở lại, đem các nàng ở lại trong Phù Dong Viên, thì chuyện cũng không dễ dàng như hôm qua.
Hai người trở lại khoang thuyền.
Phan Ngọc nói:
- Trước để lại ở chỗ này, muộn một hai ngày không phải vấn đề gì, đến lúc đó nghỉ biện pháp thật tốt.
← Ch. 340 | Ch. 342 → |