← Ch.342 | Ch.344 → |
Hứa Tiên nói:
- Chỉ là ngẫu nhiên có được một câu, làm gì có toàn bộ bài thơ.
Nhưng ánh mắt của hắn lúc này lại xoẹt qua bộ ngực cao ngất ngưỡng của nàng, cho dù nhìn từ bên ngoài như thế nào, cũng khó có thể tìm được cảm giác to lớn như đêm qua, quả nhiên là thâm tàng bất lộ a!
Tuy chỉ liếc, Doãn Hồng Tụ đã nhanh chóng phát giác ra. Chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn như hóa thành thực chất lướt qua người của nàng, giống như đã đâm thủng áo xuân mỏng manh của nàng, trong nội tâm khẽ run lên một cái, mặt phấn sinh chóng mặt, vội vàng chỉnh lại thân thể, khẽ quát nói:
- Hán Văn, chớ nhìn phi lễ a.
Hứa Tiên đổ mồ hôi, buổi sáng hôm nay chơi đùa trên giường với Vân Yên một hồi, đùi ngọc eo nhỏ nhắn, đều nhìn từ trước mặt, khơi mào ý niệm tình dục, bởi vì có Thường Hi ở bên cạnh, không thể không ăn thật nhanh. Hứa Tiên lúc này, trong lòng của mình đã tìm được lý do, nhưng không biết là do bản tinh của đàn ông, hay là suy nghĩ không an phận của hắn, ánh mắt không nhịn được mà nhìn lung tung.
Doãn Hồng Tụ học theo làn điệu của Hứa Tiên lúc nãy.
- Nam nhân ah nam nhân, ngươi tên là háo sắc!
Hứa Tiên nói:
- Nhu Gia đã trở về hoàng cung rồi sao?
Doãn Hồng Tụ nói:
- Đã sớm trở về, ngươi nhắm mắt lại làm cái gì?
Hứa Tiên bất đắc dĩ buông tay, nói:
- Chớ nhìn phi lễ a.
Doãn Hồng Tụ dở khóc dở cười, nhưng cũng sinh ra đắc ý với mị lực của mình.
- Tốt rồi. Mở mắt ra đi, tùy tiện cho ngươi nhìn là được.
Lời này vừa ra, nàng lập tức cảm thấy có chút không ổn, cái gì gọi là "Tùy tiện cho ngươi nhìn", lại vội vàng bổ thêm một câu.
- Vậy ngươi cũng không thể tùy tiện nhìn.
Càng có hương vị giấu đầu hở đuôi, cho nên nhanh chóng cúi đầu xuống uống nước trà.
Hứa Tiên cũng không biết nên nhìn hay không nhìn, nhân tiện nói:
- Hôm nay ngươi bảo ta tới có chuyện gì? Ta còn phải nhanh chóng trở về đọc sách a.
Trong khoảng thời gian ngắn, Doãn Hồng Tụ không nói nên lời, đêm qua chỉ muốn gặp mặt hắn mà thôi, sẳng giọng:
- Ngươi không muốn ở cùng một chỗ với ta sao? Lại nói bằng tài học của ngươi, không cần lo lắng chuyện thi Đình a!
Đối với tài học của Hứa Tiên, so với Hứa Tiên còn có lòng tin hơn, cho dù Hứa Tiên được Trạng Nguyên, nàng cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn nào.
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ nói:
- Ta chỉ ngẫu nhiên có linh quang lóe lên, làm ra mấy bài thơ từ mà thôi, tài học chân chính sợ khó có thể dược như người ta, sao có thể không lo lắng chuyện thi Đình chứ?
Doãn Hồng Tụ lại nói:
- Hán Văn không cần khiêm tốn, cho dù là linh quang lóe lên, thì đó cũng là ao ước của người đọc sách trong thiên hạ, đối phương làm ra cả bài thơ đầy tâm huyết, chỉ sợ còn kém ngươi đấy.
Nhiệt tình đối với thi từ tăng vọt.
Trong nội tâm Hứa Tiên kêu khổ, thơ như vậy không thể tùy tiện cầm ra a. Nếu như tùy tiện dùng thơ để ứng phó, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ sau ra chứ.
Hứa Tiên càng khó xử, Doãn Hồng Tụ lại càng hiếu kỳ, nghiêm mặt nói:
- Ngươi cứ ấp a ấp úng, ta sẽ tức giận đấy.
Hứa Tiên phất tay nói:
- Vậy ngươi tức giận đi.
Ngươi cũng không phải thê tử của ta. Ta cũng không cần sủng ái ngươi a.
Doãn Hồng Tụ ảo não nói:
- Ngươi... Ngươi thật là làm ta tức chết mà.
Không biết có bao nhiêu nam tử, viết xong cả bài thơ cầu nàng xem, nàng cũng chẳng thèm ngó tới, hôm nay mình ăn nói khép nép cầu hắn nửa câu thơ lại không được, nếu có người khác dám làm như thế với nàng, đã sớm bị nàng đuổi ra khỏi cửa, không gặp mặt nữa. Nhưng khi đối mặt với Hứa Tiên chỉ có thể sinh ra hờn dỗi. Che dấu mi tâm, vuốt cái trán, trên mặt xuất hiện một tia thống khổ.
Hứa Tiên không tim không phổi nói:
- Này, uy, ngươi làm sao vậy? Không có khoa trương như vậy chứ!
Lại không biết đêm qua nàng trở về trong phủ, thì trời sắp sáng rồi, lại nghĩ tới đủ chuyện không thể tưởng tượng nổi đêm qua, lại không biết Hứa Tiên hôm nay có tới không, tâm tình kích động trằn trọc, thẳng tới khi trời sáng rõ mới ngủ được, nhưng vừa ngủ không bao lâu thì Hứa Tiên đã tới, đầu không đau mới là lạ. Nhưng chỉ điều khi tương kiến Hứa Tiên, lúc xấu hổ lúc vui mừng, mới quên đi đau đớn này. Lúc này vừa thấy Hứa Tiên không thèm để ý tới minh như vậy, trong lòng có chút thống khổ. Mà thống khổ lại dẫn phát cơn đau đầu của nàng.
Doãn Hồng Tụ nghẹn một bụng tức giận, nhưng hắn nói chuyện, nàng đang bực mình khó chịu với hắn, nói:
- Chuyện này mà tính là bằng hữu với nhau sao!
Trong nội tâm càng cảm thấy ủy khuất, trong mắt xuất hiện một tầng hơi nước.
Hứa Tiên thấy bộ dáng của nàng quật cường lại đáng thương, trong nội tâm cười khổ không thôi, đại tỷ, chẳng phải ngươi đã lớn tuổi rồi sao? Ngươi nên thành thục một chút a! Tại sao biểu hiện của ngươi không khác gì tiểu nữ hài mười mấy tuổi thế.
- Cái kia... Ngươi không thoải mái ở đâu? Ta sẽ xem giúp ngươi.
Thấy nàng không nói lời nao, thực sự nhìn ra tật xấu của nàng, cho nên đứng dậy đi tới sau lưng của nàng, đưa tay lên huyệt thái dương của nàng xoa nhẹ, rót một cổ thủy linh chi lực vào trong.
- Ngươi...
Thân thể Doãn Hồng Tụ run lên, không nghĩ tới Hứa Tiên lớn mật như thế, cái gì "Nam nữ thụ thụ bất thân" "Nam nữ đại phòng" không có nằm trong suy nghĩ của nàng, bù lại chính là cảm giác thoải mái không nói nên lời chạy khắp toàn thân, tiêu trừ tất cả đau đớn, trong miệng nói:
- Ai cần ngươi lo?
Nhưng tim của nàng lại đập rộn ràng, nàng đang nghĩ ngọi, dù sao hắn chỉ là đại phu, không có đụng tới địa phương quan trọng, đủ loại ý niệm lộn xộn hỗn tạp trong đầu.
Hứa Tiên nói:
- Tốt, tốt, không cần ta quản chứ gì. Hiện tại đã tốt hơn chưa?
Mặc dù muốn làm bằng hữu, nhưng những tâm tư phức tạp nho nhỏ hắn lại không nhìn ra.
Sắc mặt của Doãn Hồng Tụ càng hồng nhuận phơn phớt, cúi đầu nói:
- Tốt... Tốt một chút!
Hứa Tiên nói:
- Câu thơ kia ta cũng không phải cho ngươi, mà là sợ ngươi hiểu lầm, chọc ngươi tức giận. Kết quả ngươi đã hiểu lầm, lại tức giận, nhưng ngươi thời gian gần đầy hay hiểu lầm, cũng hay tức giận a.
Doãn Hồng Tụ phản bác lại:
- Ta mới không hay hiểu lầm, mới không tức giận. Ngươi mới rất biết hiểu lầm, rất biết...
Hứa Tiên vội vàng ngắt lời nói:
- Dừng lại, nói thêm nữa là vấn đề nghiêm trọng đấy. Ngươi muốn nghe thơ phải không, ta ngâm cho ngươi nghe là được, dù sao ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì, nhưng nghe xong thì đứng có trách ta.
- Ngươi ngâm đi.
Hứa Tiên ung dung thì thầm:
... Thị nhi phù khởi kiều vô lực
Thuỷ thị tân thừa ân trạch thì...
Dịch:
.. Vua yêu bận ấy mới là
Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay...
Nếu vừa rồi Doãn Hồng Tụ là "Mặt phấn ửng đỏ", hiện tại chính là "Hồng nhuận phơn phớt ướt át", đương nhiên nàng hiểu được cái gì gọi là "Tân thừa ân trạch", nếu như so minh với câu thơ, thì đúng là khinh nhờn sâu sắc. Cũng chỉ có giữa phu thê với nhau mới được như thế!
Nếu có nữ tử lạ lẫm nghe nam nhân trêu chọc như vậy sẽ phát tác, bởi vì câu này so với câu "Thủy tính dương hoa (*dâm loàn)" cũng không đủ, chớ nói chi là nữ nhân như nàng, nhưng câu thơ này hắn đâu có nói về nàng
Cho nên không cách nào phát tác, chỉ cảm thấy nhiệt độ ngón tay của hắn trên huyệt thái dương của mình, nhiệt độ nhất thời tăng lên rất cao, giống như mang theo ý tứ hàm xúc khác.
Trong phòng còn có một tấm gương đồng, chiếu thân ảnh của hai người, Doãn Hồng Tụ không khỏi nhìn mình trong gương, thấy được hình ảnh đỏ bừng mặt của mình, hắn lại đứng phía sau săn sóc mát xa. Tư thái này có khác gì phu thê đâu? Nghĩ như vậy, trong lòng rối loạn. Nếu thật sự làm phu thê, có thể ân ái với nhau, vậy là tốt rồi! Đột nhiên vì suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, dọa nàng nhảy dựng lên. Không phải đã nói là làm bằng hữu sao? Tại sao lại sinh ra ý niệm e lệ này trong đầu, nhưng trong lòng lại có phiền muộn nói không nên lời.
Vừa vặn Hứa Tiên là người không có ánh mắt, nói:
- Ta đã bảo là không ngâm rồi mà, ngươi càng muốn ta ngâm.
Đột nhiên Doãn Hồng Tụ đứng lên, quay người đưa mắt nhìn về phía Hứa Tiên, sau đó chỉ vào ngực của Hứa Tiên, không thể không ngẩng đầu lên nói:
- Hứa Tiên, ngươi vô lễ!
Hứa Tiên lười biếng nói:
- Tốt. Ta vô lễ, ai, thật khó hầu hạ.
Trong phòng trầm mặc một lát, hai người chỉ cách nhau gần trong gang tấc, cũng cảm nhận hô hấp của nhau. Nhưng trên mặt rất xấu hổ, vẻ mặt bất đắc dĩ. :
Hứa Tiên là người lui ra phía sau trước tiên, nói:
- Hôm nay ngươi bảo ta tới, rốt cuộc là có chuyện gì?
Doãn Hồng Tụ nói:
- Ta vốn muốn cám ơn ngươi, lại không nghĩ rằng ngươi...
Hứa Tiên nói:
- Ngươi chỉ muốn cảm ơn ta sao? Ai, tính toán, tâm ý của ngươi ta nhận, ta phải cáo từ rồi.
Nói xong muốn đi ra cửa.
- Ngươi chờ một chút.
Doãn Hồng Tụ gọi hắn lại, dựa vào cái gì mà ngươi khi dễ ta xong lại rời đi tiêu sái như thế, ném ta ở lại chỗ này, cho dù ngươi đã cứu ta thì thế nào chứ? Suy nghĩ này tràn ngập nội tâm của nàng, từ trong hộc bàn lấy ra một sấp ngân phiếu, đặt lên bàn, ngẩng đầu nói:
- Đây là quà tạ lễ cho ngươi.
Nhưng nói xong lại cảm thấy hối hận, chỉ cần hắn nói vài lời mềm lại, nàng sẽ thu hồi ngân phiếu này.
Nhưng làm cho nàng không nghĩ tới là, Hứa Tiên dùng một ánh mắt kỳ quái liếc nhìn nàng, thu hồi tất cả ngân phiếu trên bàn, thở dài nói:
- Doãn quận chúa, bằng hữu không làm nổi rồi, sau này ta không tới nữa.
Toàn thân Doãn Hồng Tụ chấn động, cắn môi không nói lời nào, nhưng trong lòng có chút đau đớn, vì cái gì, tại sao phải biến thành như vậy chứ? Vốn không phải muốn cảm ơn hắn hay sao, muốn tán dương hắn sao? Trong nháy mắt Hứa Tiên đã đi tới cửa, nhưng kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng gọi hắn lại, chỉ có thể đưa mắt nhìn hắn rời đi, thấy hắn biến mất ở trước mắt.
Nàng chậm rãi ngồi lên ghế, nước mắt óng ánh rơi xuống, cắt đứt quan hệ giống như cắt vào tim của nàng. Bỗng nhiên trên mặt ấm áp, một chiếc khăn tay nhỏ đã lau nước mắt của nàng. Hứa Tiên nói:
- Ai, lại thế nào?
Doãn Hồng Tụ nghẹn ngào nói:
- Ngươi... Ngươi không phải... Nói bằng hữu không làm nổi sao? Quay trở lại làm cái gì?
Nhưng nước mắt càng lau càng nhiều.
Hứa Tiên thở dài:
- Không làm nổi cũng phải làm thôi.
Nhưng hắn biết, nếu có nữ tử thúc thích nỉ non với hắn, hắn sẽ tận lực thông cảm và bao dung với nàng.
- Ta không nghĩ tới ngươi thật sự rơi lệ vì ta.
Doãn Hồng Tụ đẩy tay của Hứa Tiên ra, sau đó cường lực khắc chế nước mắt chảy xuống, lớn tiếng nói:
- Trong mắt của ta có hạt cát bay vào mà thôi.
Đã khóc thành bộ dáng này, quá mất mặt.
Hứa Tiên thản nhiên nói:
- Hồng Tụ, ta xin lỗi ngươi a.
- À?
Doãn Hồng Tụ kinh ngạc ngẩng đầu.
Hứa Tiên nói:
- Nếu đã là bằng hữu, làm sao có thể vì một chút chuyện nhỏ mà cắt đứt quan hệ với nhau chứ? Cho dù có chỗ bất mãn, cũng nên hảo hảo khuyên ngươi mới được, đồng dạng, nếu như ta có chỗ nào không đúng, ngươi cũng nên nói cho ta biết đi. Nếu như ngươi cảm thấy chúng ta cần nam nữ hữu biệt, về sau ta sẽ chú ý ngôn từ của mình là được.
Ánh mắt Doãn Hồng Tụ sưng đỏ, hai mắt đẫm lệ mông lung, nghe Hứa Tiên nói tạ lỗi bên tai của mình, tâm tư đã mềm hơn ba phần, dùng âm thanh yếu ớt như muỗi kêu nói:
- Vừa rồi... Là ta không đúng, không nên giận ngươi như vậy.
Hứa Tiên vươn tay nói:
- Vậy là tốt rồi, chúng ta đã tiêu tan hiếm khích trước kia rồi nhé.
Bỗng nhiên có cảm giác tỉnh mộng, thu tay lại, nói:
- Thiếu chút nữa ta quên.
Doãn Hồng Tụ lại chủ động vươn tay ra, nắm chặt tay của Hứa Tiên, nói:
- Ta biết rõ tâm tư Hán Văn ngươi thuần khiết, cũng không có ý âm tà, có đôi khi, là ta nhạy cảm, ngươi không cần chú ý tới làm gì.
Trải qua chuyện vừa rồi, nàng cũng không nguyện vi chuyện nhỏ này mà sinh ra hiềm khích với nhau, ảnh hưởng tới quan hệ của Hứa Tiên.
Hứa Tiên cười nói:
- Nhanh đi rửa mặt đi, bộ dáng của ngươi để cho người ngoài trông thấy, còn tưởng rằng ta đã làm cái gì với ngươi đấy?
Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ tức giận: thật sự là không nói chuyện, cái gì gọi là cái gì? Nói như thế càng sinh ra hiềm nghi lớn hơn.
Nhưng lại nghĩ Hứa Tiên trước nay là như thế, hơn nữa chính mình vừa rồi cũng đáp ứng hắn không tức giận lung tung, cũng không quan tâm tới cái gì thiệt thòi nữa. Đi rửa nước mắt trên mặt, ngồi trở lại, lại nói chuyện hôm qua, nhưng lúc này bụng của nàng lại reo lên, suốt đêm qua bận rộn không chịu nổi, khi đi về lại ngủ tới bây giờ, nàng cũng không có hạt cơm nào trong bụng cả.
- Không cho cười!
Hứa Tiên cũng đã đứng dậy, cười nói:
- Nếu không ngại, thì ngươi nếm thử tay nghề của ta nhé, xem như bồi tội với ngươi.
Doãn Hồng Tụ kinh ngạc nói:
- Ngươi còn hiểu trù nghệ sao, nhưng mà, nam nhân nên tránh xa nhà bếp, không cần phải làm đâu.
Vào thời đại này, phàm là nam tử có chút thân phận, không người nào đi làm chuyện này, chớ nói Hứa Tiên là người có công danh trên người.
Hứa Tiên lại cười nói:
- Chẳng lẽ làm bữa cơm cũng không phải là quân tử sao? Không cần nói nhiều, muốn ăn thứ gì?
Doãn Hồng Tụ sững sờ, nói:
- Mì a.
Hứa Tiên nói:
- Vậy thò tốt!
Sau đó đi ra ngoài, qua trong chốc lát, đã mang theo một bát mì trứng gà nóng hổi đặt lên bàn trước mặt của nàng.
Doãn Hồng Tụ lập tức bị mùi thơm của bát mì dẫn động cơn đói của mình, vừa nếm thử một chút, lại thấy ngon ngoài ý muốn, cho nên bắt đầu ăn nhiều hơn. Thầm nghĩ trong lòng, tuy hắn tùy ý rất đáng hận, nhưng có chút thời điểm hắn rất đáng yêu. Nhưng chuyện này, không có bao nhiêu nam tử trên đời này làm được a.
Hứa Tiên trong lúc rảnh rỗi, cũng nhìn Doãn Hồng Tụ đang ăn, nhưng nhìn nàng, Doãn Hồng Tụ có chút không được tự nhiên, dừng ăn lại, đối mắt nhìn nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Tiên nhấc tay đầu hàng nói:
- Ta đi xem sách, ta đi xem sách.
Sau đó tùy ý rút quyển Đạo Đức Kinh trong giá sách ra xem.
Hứa Tiên cũng không quay đầu lại, hỏi:
- Thân thể Nhu Gia tốt hơn trước không?
Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ khẽ động, lại do dự có nên trả lời hay không, khi ăn không được nói chuyện là lễ nghi cơ bản nhát, rốt cục vẫn phải trả lời:
← Ch. 342 | Ch. 344 → |