← Ch.388 | Ch.390 → |
Chung Lê sẽ nghe theo ân công phân phó.
Chung Lê do dự một chút, lại nói:
- Có thể đợi thêm một ngày nữa không?
Tuy đã quyết tâm báo ân, nhưng đột nhiên bảo nàng rời khỏi nơi đã sinh sống hàng chục năm, trong nội tâm vẫn còn có chút sợ hãi bất an.
- Cũng tốt!
Hứa Tiên đương nhiên không cách nào cự tuyệt thỉnh cầu này của nàng, ít nhất phải cho nàng thời gian chuẩn bị tâm lý.
Chung Lê cảm kích nhìn qua Hứa Tiên, nói:
- Ta đi chuẩn bị điểm tâm!
Nhưng sau khi làm điểm tâm, Chung Lê cũng không có đi tới rừng trúc và tới bên ao thưởng thức những bông hoa mà nàng gieo trồng lần cuối cùng như Hứa Tiên tưởng tượng, hoặc là ghé vào bệ cửa sổ nâng đôi má si ngốc chờ Thần Chung Quỳ trở về. Nàng lại nhiệt tình ngồi lên khung dệt hoàn thành tấm vải đang làm dở, nhưng dệt vải cũng không như thường ngày mà tìm các loại búa đục tới, bận rộn tới mức đầu đổ đầy mồ hôi
Rốt cuộc Hứa Tiên không nhịn được đưa ra nghi vấn, Chung Lê sau khi đấu tranh tâm lý kịch liệt, rốt cục cũng nói ra thỉnh cầu thứ hai:
- Ân công, ngươi có thể giúp ta mở khung dệt ra không?
- Vì cái gì?
Chung Lê khoa tay múa chân với khung dệt một chút, nói:
- Không mở ra thì không thể mang lên xe ngựa được, không có máy dệt sẽ không dệt vải báo đáp ân công được.
Thái độ chăm chú cho thấy, vấn đề này nàng đã sinh tính rất kỹ trước đó rồi.
Hứa Tiên cảm thán, ngươi nói vấn đề này là thực tế hay là hư ảo đây, là thông minh hay ngu ngốc?
- Ta nói rồi, ngươi thật sự không cần ngươi báo đáp.
Mắt thấy Chung Lê vừa muốn tranh luận, xuất ra cái gì lý niệm tri ân đồ báo (*có ơn tất báo) của nàng, Hứa Tiên vội vàng phất tay ngắt lời, nói:
- Cũng không cần dệt vải báo đáp ta đâu.
Hai tay Chung Lê đặt trước ngực, nghiêng thân nói:
- Vậy ân công muốn ta làm gì?
Lông mi nháy động, đôi mắt sáng lập loè, bao hàm lấy chân thành và quyết tâm, tự hồ chỉ cần Hứa Tiên nói ra đáp án, nàng sẽ tùy lúc xông pha khói lửa.
Đối mặt với nữ tử như thế này, đáp án của bất cứ nam nhân nào cũng không kém nhau quá nhiều, tuy nhiên đó là đáp án mà nàng không rõ.
Hứa Tiên không có khuyên bảo nàng bỏ đi ý niệm báo đáp này, bởi vì hắn đã thất bại trên vấn đề này vài lần rồi. Nàng khéo tay, nhưng ở phương diện khác thật sự là quá cứng đầu, hoặc "Toàn cơ bắp". Hơn nữa từ trong tâm mà nói, hắn lại ưu thích tính cách như vậy, tri ân đồ báo (*có ơn tất báo) cũng không phải là chuyện xấu. Nếu như hắn chịu đại ân của người khác, cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế báo đáp a.
Hứa Tiên suy nghĩ một lát, nhún nhún vai nói:
- Vậy được rồi!
Hắn cũng bắt đầu động tay tháo khung dệt ra cho nàng, nàng đến kinh thành cũng không có chuyện gì làm, xem như dệt vải đỡ buồn a.
Điểm tâm qua đi, Vân Yên khéo hiểu lòng người cùng Chung Lê bước vào trong rừng trúc, muốn cởi bỏ phức tạp trong nội tâm của nàng.
Hứa Tiên thì thư thư phục phục nằm trên giường trúc, hưởng thụ thời gian bình yêu này.
Lúc này đã vào mùa hạ, tiến vào thời gian đầu hạ, ánh nắng càng nóng bức, thái dương chi lực càng nồng đậm hơn. (Dịch giả: Tác giả bắt đầu ghi thái dương chi lực thành thiên linh chi lực, cho nên sau này có thiên linh chi lực các bạn không nên thắc mắc)
Hứa Tiên nhắm hai mắt lại, hô hấp bằng phẳng, giống như đang ngủ say. Chỉ dùng linh mục mới có thể nhìn thấy, lấy hắn làm hạch tâm, một đạo linh quang màu vàng co rút lại, giống như thân thể của hắn là mặt trời, đang thu nạp thái dương chi lực. Chủ tinh trong thần hồn thiêu đốt tới tận cùng, làm cho màu da của hắn xuất hiện màu vàng nhạt.
Hứa Tiên có thể cảm giác được, thể xác và tinh thần của bản thân hợp lại thành một, năng lượng quanh thân đạt tới tiêu chuẩn đại viên mãn, nếu tiếp tục tu luyện cũng không có qua niều thu hoạch, cần phải đột phá thiên kiếp mới có thể tu luyện tiếp.
Đương nhiên Hứa Tiên không thể độ thiên kiếp ở nơi này rồi, hắn chuyển di tâm thần, thử tu thành "Thiên Nhĩ Thông" trong lục thần thông, lục thần thông đặt song song với "Kim Thân" "Xá lợi", đều là đạo pháp chí cao của phật môn, so với "Chân ngôn thủ ấn" còn cao hơn một cấp bậc.
Người có Thiên Nhĩ Thông, có thể nghe thấy vui buồn sầu lo của chúng sinh trong lục đạo, nghe được đủ loại âm thanh của thế gian. Chỉ cần hiểu, Thiên Nhĩ Thông cùng Thông Thiên Nhãn, còn không tính là "Đạo", chỉ có thể coi là "Pháp", ưu lực của nó đại khái có thể so sánh với một ít tác dụng của "Thuật". Nhưng lục thần thông chính là nhất mạch tương thừa, càng về sau càng ảo diệu.
Sao hiểu được "Tha Tâm Thông", có thể hiểu được phiền não trong lòng của chúng sinh, có thể vận thân thần dùng, cử động thân lăng không, chính là "Thần Cảnh Thông", thậm chí càng thêm thần bí chính là "Túc Mệnh Thông", còn thần thông cao nhất trong lục thần thông chính là "Lậu Tẫn Thông", bài trừ tất cả phiền não, đạt tới cảnh giới đại viên mãn trong truyền thuyết, trong phật môn cũng chỉ có một mình phật tổ tu luyện thành công. -
Hứa Tiên dùng tu vi Dương Thần đỉnh phong, Nhân Tiên chi cảnh, tu hành Thiên Nhĩ Thông kì thực còn có chút miễn cưỡng, nếu như sau khi vượt qua thiên kiếp, mới có thể tu luyện dễ dàng, nước chảy thành sông.
Nhưng hắn hôm nay nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, quan trọng hơn là, nếu tu thành, hiểu được đạo cành thêm sâu sắc hơn một tầng, chỗ tốt khi độ thiên kiếp càng lớn.
Trong bí pháp này, Pháp Hải ngày đó tận lực truyền cho hắn, hạch tâm chỉ có bốn chữ, chính là "Dụng tâm lắng nghe".
Hứa Tiên kiệt lực nghe âm thanh bốn phía, hắn tự học long tộc chi pháp, chẳng những thân thể cường hãn, hơn nữa tai thính mắt tinh, vượt xa thường nhân, nhưng lúc này cũng chỉ nghe được tiếng gió thổi cành trúc xào xạt, chính là âm thanh "Ào ào" như thủy triều vô tận mà thôi. Cho dù hắn có vận dụng linh lực vào trong hai lỗ tai, cũng không cách nào cảm nhận được ảo diệu của Thiên Nhĩ Thông.
Hắn cũng không nóng lòng, ổn định tâm thần, chậm rãi nhận thức huyền bí bên trong.
Thường Hi chậm rãi lê thân mèo bước lên người của Hứa Tiên, ngồi xổm xuống, nhìn qua Hứa Tiên nhắm mắt không nói, tiền đồ của nàng lần này chính là tiền đồ ký thác trên người của nam nhân này, nói không chừng sau này mình sẽ đem nhân sinh... Không, miêu sinh, đều ký thác vào trên người của nam nhân này.
Cho nên nàng một mực quan sát cẩn thận, quan sát kết quả này xem như thoả mãn, nhưng hắn chưa bao giờ chú ý tới nàng. Đại khái bởi vì mình chính là mèo, nếu như mình còn là mình trước kia, hắn cũng không chú ý tới mình ít như vậy? Nhưng biến thành người lại còn gặp nhiều phiền não hơn, đương nhiên nàng không giống như Chung Lê, cho rằng lập gia đình chính là làm việc, cho rằng hài tử đều là nhặt được, nhưng cho dù biết rõ thì thế nào chứ?
- Meow, nói đến nói đi, chỉ là con mèo mà thôi.
Nàng cũng sinh lười, liếm liếm lông trên ngươi, sau khi làm một lát lại phát hiện, thân thể Hứa Tiên chấn động, trong tai chảy ra tơ máu tinh tế.
- Meow, chẳng lẽ đây là tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết?
Thường Hi không khỏi kinh hãi, lúc này đang bối rối, nhảy lên ghế trúc rồi lên lan can, lại không biết nên làm thế nào cho phải. Cũng phát ra âm thanh meo meo như muốn thức tỉnh Hứa Tiên.
← Ch. 388 | Ch. 390 → |