← Ch.594 | Ch.596 → |
Mắt thần như điện, nhìn quét trong điện tự nhiên tản mát ra một cổ khí thế không giận tự uy.
Nàng bỗng nhiên ngáp một cái:
- Đều tản đi!
Uy phong trên người tiêu biến, hướng phía Ngư Nhi vẫy tay:
- Đi theo ta!
Tiết Bích đụng đụng Ngư Nhi đang thất thần, Ngư Nhi vội vã theo sau.
Trong điện trở lại náo loạn, Bách Hoa tiên tử nói:
- A Bích, a Tử, lẽ nào các ngươi cũng muốn bao che cho nam tử kia?
Tiết Bích nói:
- Cái này phải đợi Ngư Nhi trở lại rồi nói.
Yến Tử nói:
- Hoa tỷ tỷ, Hứa Tiên xác thực không giống như là người xấu, trong này không phải có hiểu lầm gì chứ?
Bách Hoa tiên tử âm thầm cảnh giác: Ngư Nhi trẻ người non dạ cũng thôi đi. Ngay cả các nàng cũng đều có thái độ như vậy. Hứa Tiên này quả nhiên có chút môn đạo, còn cần cẩn thận chuẩn bị sẵn sàng, mới dễ đem hắn bắt lại.
- Mẫu Đan, Hải Đường, Thủy Tiên...
Bách Hoa tiên tử gọi tên bách hoa, liền có rất nhiều nữ tiên vây tụ ở bên cạnh người nàng. Các nàng đều là hoa chi tinh linh, trong đó còn có mấy người ngồi trên chủ vị. Có khả năng ngồi trên chủ vị ở trong điện, chí ít cũng là tu vi đã ngoài Địa Tiên, mà Bách Hoa tiên tử đó là đứng đầu thống lĩnh bách hoa.
- Chúng ta trở lại Bách Hoa cung đi!
Bách Hoa tiên tử dẫn chúng hoa tiên uốn lượn mà đi.
Tiết Bích lộ ra vẻ mặt ưu tư. Bách Hoa tiên tử chính là tu vi thần tiên. Ở trong Dao Trì cũng là nữ tiên đỉnh tiêm, lại thêm một đám hoa tinh thủ hạ.
- Không biết gia hoả kia có thể ứng phó được không?
Vân Mộng tiên tử nói với Bích Hà Nguyên Quân:
- Đã như vậy, ta cũng rời khỏi trước. Nghe nói Hứa Tiên kia đang giúp tôn nữ của Long Vương thống nhất thuỷ vực, cũng không sợ không có cơ hội nhìn thấy. Ta đối với lệnh tôn cũng là tâm tồn kính ý, lại không phải là có ý định mạo phạm. Nếu là ta lời nói không thoả đáng, liền bồi tội với muội muội là được.
Bích Hà Nguyên Quân lắc đầu:
- Tỷ tỷ nói quá lời, việc này vốn cùng cha ta không liên quan, nhưng ta tin tưởng sự tình luôn luôn có ngày tìm ra chân tướng.
Tiết Bích nhìn bóng lưng Vân Mộng tiên tử một mình rời đi, Tiết Bích không chỉ không có thể giảm đi chút nào. Chỉ vì vị Vân Mộng tiên tử này uy năng lại càng ở trên Bách Hoa tiên tử. Nàng đã từng là nữ thần chưởng quản Vân Mộng đại trạch, vì thế xưng là Vân Mộng tiên tử.
Vân Mộng đại trạch từng là hồ nước lớn nhất Trung Thổ. Hôm nay Động Đình hồ bất quá là một bộ phận nhỏ của Vân Mộng Trạch. Thuỷ vực của Vân Mộng đại trạch khi lớn nhất có kích cỡ gấp chục lần thuỷ vực Động Đình hồ hiện tại. So với Trường Giang Hoàng Hà cũng không chút nào thua kém. Chỉ là sau này thương hải tang điền. Thuỷ vực của Vân Mộng Trạch dần dần bị phân cách nhỏ đi thậm chí tiêu vong, nàng không có tiếp tục chưởng quản Động Đình hồ thu nhỏ lại, mà là lựa chọn trở lại Dao Trì. Nhưng pháp lực bản thân nàng cũng không được phép khinh thường.
Tiết Bích thở dài, tuy rằng không có hưng khởi thảo phạt xem như là chuyện may mắn. Nhưng nếu là hai vị này muốn làm khó với Hứa Tiên, sợ rằng cũng không may mắn đến đâu. Chỉ có thể chờ Ngư Nhi trở lại, sau đó lại thương lượng một chút cho tốt.
Lúc này Ngư Nhi đang đi theo Vương Mẫu nương nương bước đi, Vương Mẫu nương nương quay đầu lại khẽ cười nói:
- Ngươi gia nhập Dao Trì, theo lý nên có một quả Bàn Đào để ăn. Bất quá khi đó quả đào còn chưa chín, ngày hôm nay hẳn là không sai biệt lắm.
- Cảm ơn nương nương!
Ngư Nhi liền biết Vương Mẫu nương nương đang mang mình đi lấy Bàn Đào, lại nghĩ lúc này Vương Mẫu nương nương giống như phụ nhân ung dung cao quý, so với ấn tượng trước đây khác biệt lớn. Ngược lại càng gần với Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết kia.
- Cảm thấy Dao Trì thế nào?
Tây Vương Mẫu quay đầu lại cười hỏi.
- Rất đẹp a, chỉ là quá ầm ĩ.
Tây Vương Mẫu hiểu ý cười:
- Khi Huyền Nữ còn ở đây, còn không có ầm ĩ như vậy. Bất quá lão nhân gia là thích náo nhiệt một chút. Phòng ở lớn như vậy mới không hiện ra quá quạnh quẽ.
- Lão nhân gia?
Ngư Nhi kỳ quái nhìn Tây Vương Mẫu so với chính mình cũng không lớn hơn nhiều lắm.
Tây Vương Mẫu vuốt gương mặt lo lắng nói:
- Bốn ngàn năm rồi, còn không tính là già sao?
Bỗng nhiên cười, dáng tươi cười kia như là mặt trời đỏ xa vời. Vừa ngây thơ lại tang thương, làm cho người ta không phân rõ được là ánh sáng mặt trời hay là mặt trời triều.
- Bất quá còn không muốn chết, vẫn muốn sống sót, sống thật tốt a!
Ngư Nhi bỗng nhiên nhớ tới chính mình đã từng muốn chết, trong lòng một chỗ mềm mại nào đó đã bị xúc động nói:
- Sống thật tốt!
Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người đã đi tới trước một phiến đại môn, Vương Mẫu nương nương đẩy cửa mà vào, Ngư Nhi theo sát sau đó. Lại phát hiện thân ở trên một tòa cô phong hoang vu, quay đầu lại, đình đài lầu các kia, cung khuyết hoa mỹ đều biến mất không thấy, như là từ trong mộng đẹp bỗng nhiên tỉnh giấc, không khỏi có chút buồn vô cớ như mất mát.
Vương Mẫu nương nương cũng không giải thích, mà là mang theo Ngư Nhi hướng chỗ cao bước lên. Dọc theo đường đi cảnh tượng đều rất hoang vắng, chớ nói kỳ hoa dị thảo chim quý thú hiếm, ngay cả cây cỏ dã thú tầm thường cũng không thấy một con. Chỉ có trời nhìn như vẽ, ở trong Dao Trì toả sáng ra thất thải linh quang.
Còn chưa đợi được leo đến đỉnh núi, Ngư Nhi đã thấy cây Bàn Đào trong truyền thuyết kia, không thể đo đếm được kích cỡ của nó. Chỉ thấy được nó đỏ đậm như lửa. Lá cây xanh biếc như ngọc, thấy được rõ nhất là quả thực Bàn Đào phấn hồng ở giữa lá cây kia.
Trên bầu trời Dao Trì bỗng nhiên rơi xuống thất thải linh vũ. Cành lá Bàn Đào thụ chập chờn. Cảnh tượng này đẹp đến tựa như mộng ảo, cùng với cảnh tượng hoang vu dọc theo đường đi hình thành rực rỡ đối lập.
- Đây là cây Bàn Đào sao!
Ngư Nhi xoa lên thân cây Bàn Đào, cảm thụ được linh lực bàng bạc ẩn chứa bên trong đó, nhẹ giọng tán thán.
Đi tới phụ cận mới cảm thấy Bàn Đào thụ cao to. Thân cây đỏ đậm kia hướng về phía bầu trời mở rộng ra, phát tán ra hàng ngàn hàng vạn cành chạc, kéo dài từng tầng mũ miện xanh biếc như mây, đem bầu trời che đậy lại. Chỉ một cái cây này đã giống như một toà Côn Luân Thần Cung khác rồi.
Tây Vương Mẫu đứng ở phía sau Ngư Nhi cách đó không xa, nhẹ giọng phụ họa nói:
- Đây là cây Bàn Đào.
Thiên hạ đệ nhất thần mộc, mặc dù là thần tiên vô dục vô cầu cũng hướng tới quả thực của nó, muốn dựa vào nó đến đánh vỡ giới hạn sinh tử.
Sống là tốt đẹp như vây. Chỉ có sống mới có hi vọng, là quang minh vô cùng lớn, vui mừng to lớn. Mà chết là kết thúc tất cả, là hắc ám to lớn, đại tịch diệt.
Kỳ sinh nhược phù hề, kỳ tử nhược hưu!
Vì vậy vô luận là Long tộc hay là nhân lâu, phàm là tất cả chủng loại có linh tính, đều hướng về mục tiêu này xuất phát, mới có Tiên Linh giới phồn thịnh hoa mỹ như cự mộc che trời hiện nay.
- Di?
Ngư Nhi nhìn quanh bốn phía, rõ ràng có linh khí nồng nặc như vậy, nhưng cả ngọn núi chỉ có quái thạch lởm chởm, ngay cả cỏ dại cũng không thấy một ngọn, rêu phong cũng không thấy một mảnh.
- Ngươi chú ý tới...
Ngư Nhi nghe tiếng quay đầu lại, thấy vị thiên tiên ngay cả nữ tiên trong cung nháo ra chuyện xấu lớn bằng trời, cũng có thể mặc kệ không thèm để ý, thần tình trở nên chăm chú.
- Trên ngọn núi này không có một ngọn cỏ, là bởi vì cây Bàn Đào này đã cướp đoạt toàn bộ linh lực của nó.
- Cướp đoạt?
Trong khoảng thời gian ngắn không thể đem cây thần mộc cát tường này cùng từ đó liên hệ.
- Vật ấy cũng không phải tự nhiên biến hoá mà được. Nơi này có đạt được, nơi đó liền có chỗ mất. Mà sống dài ra một quả Bàn Đào làm cho người ta trường sinh bất lão, cần đến linh lực là rộng lớn. Vì hấp thu những năng lượng này, cây Bàn Đào không chỉ cướp linh lực của toà sơn mạch này, còn đem bộ rễ kéo dài sâu dưới lòng đất mấy nghìn trượng, mới có thể mỗi năm lại khai hoa kết quả.
- Hứa Tiên sư phụ vì luyện một lò đan dược, cũng là hái thật nhiều linh dược. Ở trên biển hái gốc Thất Minh, ngay cả Hứa Tiên cũng cảm thấy đáng tiếc!
Ngư Nhi ngạc nhiên nói.
- Ngươi lý giải rất nhanh, chính là hi sinh nhiều như vậy mới có một quả Bàn Đào này! Khi ngươi tới đã thấy những cái giếng kia rồi chứ! Đó là một trận pháp, toà trận pháp này có tổng cộng bốn phương vị đông tây nam bắc, mỗi phương vị đều có chín miệng giếng tạo thành con số vô cực.
- Mà hạch tâm trận pháp kia chính là cây Bàn Đào này! Trong đó phun trào ra cũng không phải dòng nước, mà là địa mạch linh lực, cũng chính là cái mà phàm nhân gọi là long mạch. Toà trận pháp này cũng vì rút lấy long mạch của cả Côn Luân, đến cung cấp cho nhu cầu của cây Bàn Đào này!
Lúc này, trên bầu trời Dao Trì lại hạ xuống thất thải hồng vũ, rơi ở trên tán cây Bàn Đào, lập tức bị cành lá thu nạp, không có một giọt rớt xuống trên mặt đất.
Ở trong mắt Ngư Nhi, cây thần mộc này giống như sống lại, đói khát thôn phệ tất cả. Mà khi ánh mắt của nàng xuyên thấu qua bùn đất nham thạch, lại phát hiện long mạch ẩn sâu trong đó giống như quang hà ngầm, đang dần dần trở nên khô tàn.
Tây Vương Mẫu trống rỗng một trảo, xuyên thấu không gian cách trở, một quả Bàn Đào đã xuất hiện ở trong tay nàng, đưa cho Ngư Nhi:
- Do đó mỗi một Bàn Đào đều có một hạt đào làm giống. Nhưng cây Bàn Đào trên đời lại chỉ có một cây này. Bất quá mặc dù là một cây này, Bàn Đào cũng đã càng ngày càng ít!
- Vì sao? Linh lực không phải sinh sinh bất tức sao?
Tây Vương Mẫu nói:
- Đúng, nhưng một cái địa mạch này ban đầu sinh thành, sợ là vào mấy trăm vạn năm trước đây. Đợi đến khi địa mạch kiệt quệ, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể lại đợi thêm mấy trăm vạn năm nữa sao?
Ngư Nhi tiếp nhận Bàn Đào, do dự một chút lại đưa trả lại cho Tây Vương Mẫu:
- Ta đây không cần Bàn Đào, như vậy là có thể để cây Bàn Đào rút lấy motọ ít linh lực!
Tây Vương Mẫu mỉm cười:
- Ngươi thực sự là hảo hài tử, Bàn Đào người là nhận lấy đi! Tuy rằng là thần mộc, kỳ thực cùng cây cối bình thường cũng không có gì khác biệt. Khi nó hấp thu linh lực không đủ để khai hoa kết quả....
Nàng dừng lại một lúc mới nói tiếp:
- Tuy rằng muốn liên tục sống sót, nhưng tất cả đều có chung kết. Mặc dù là cây thần mộc này tượng trưng cho trường sinh, cũng có ngày nào đó héo rũ điêu linh!
Tây Vương Mẫu nhìn theo thân ảnh Ngư Nhi rời đi, ngồi ở trên khối cầu do rễ cây Bàn Đào kết thành, duỗi người ra, ánh mắt xuyên thấu qua tán cây, nhìn tới Dao Trì bảy màu trên bầu trời.
Trong đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nói:
- Mệt thì ngủ một lúc đi!
Cây Bàn Đào nhẹ nhàng đong đưa cành lá.
- Ừm...
Nàng đáp ứng motọ tiếng, nghiêng người chìm vào trong mộng tưởng.
Trở lại trong điện, Ngư Nhi còn đang suy nghĩ hàm nghĩa theo như những lời này của Tây Vương Mẫu, Tiết Bích và Yến Tử đã tiến lên kể lại tình hình sau khi nàng rời khỏi.
- Như vậy mà nói, Hứa Tiên chẳng phải là rất phiền phức rồi!
Ngư Nhi có chút sốt ruột, nhất thời đem chuyện Bàn Đào để ra sau đầu!
- Không chỉ là phiền phức, hơn nữa là đại phiền toái!
Yến Tử mở ra song chưởng khoa tay múa chân, đến hình dung phiền phức này lớn cỡ nào.
- Ngư Nhi!
Tiết Bích dùng ánh mắt hỏi ý kiến của nàng, Yến Tử cũng nhìn về phía nàng.
- Phải nghĩ biện pháp trợ giúp hắn một tay!
Đem nhật linh chi lực bắt đầu phát triển, Hứa Tiên từ trong giấc mơ tỉnh lại, đã thấy tiểu Thiến đang dùng con ngươi đen láy nhìn mình.
Hứa Tiên mỉm cười, tiến lên hôn lên môi của nàng.
Hôm nay chính là ngày ly biệt. Hai người cùng nhau ăn bữa sáng, Hứa Tiên đang muốn nói lời từ biệt, một đạo thanh ảnh từ trên trời giáng xuống, kéo tay hắn đi ra ngoài:
- Hải Long tộc tấn công quy mô Thái Hồ, Ngao Ly đã chạy đến đó rồi!
Trong lòng Hứa Tiên phát lạnh, nhớ tới Ngư Huyền Cơ cảnh báo mình, chớ để Ngao Ly xảy ra chuyện gì, quay đầu nói với tiểu Thiến:
- Tiểu Thiến ngươi không thích hợp rời xa núi, cứ ở lại chỗ này đi!
Nói xong đã giang rộng cánh tay đem tiểu Thanh ôm vào trong ngực, hóa thành một đạo điện quang nhằm phía bắc bay nhanh đi. Trong lòng đã làm tốt chuẩn bị lần thứ hai ứng chiến Ngao Nghiễm.
Khi hắn cảm thấy trên Thái Hồ lại bị cả kinh, chỉ thấy trên Thái Hồ trọc lãng bài không, vô số tinh quái cắn giết cùng một chỗ. Đông Hải Thủy Tộc con số rất đông. Thái Hồ Thủy Tộc xa xa không bằng, lại bị tấn công liên tục tháo chạy.
Nhưng Hứa Tiên giật mình cũng không phải là cái này, mà là bởi vì bởi vì hắn dùng Thông Thiên Nhãn nhìn quét một vòng, cũng không nhìn thấy được hình bóng của Ngao Nghiễm, chỉ có mấy Thủy Tộc đại tướng dẫn binh tác chiến, tuy rằng tu vi cũng coi như không kém.
Nhưng Ngao Ly sau khi phục dụng Kim Đan, tu vi tăng nhiều, lại chiếm ưu thế địa lợi, vũ động ba đào, dẫn động Lôi Đình, tuy rằng rơi vào hạ phong, nhưng cũng không có rơi vào tình thế nguy hiểm.
Để Hứa Tiên thở phào một hơi, rồi lại nhíu mày, tấn công như vậy rốt cuộc có tác dụng gì? Lẽ nào còn có âm mưu gì khác?
Nhưng cái này không thể so với chiến tranh thế gian, có thể choiw phục bình gì đó xuất hiện nhiều lần, cần căn cứ vào chỉ có thực lực của người tu hành.
Tiểu Thanh và Hứa Tiên vừa gia nhập chiến cuộc, cục diện lập tức xoay chuyển. Tiểu Thanh vũ động một hải kỳ Thanh Long, liền giải vây cho Ngao Ly.
Mà kiếm phong của Hứa Tiên lại trực chỉ mấy tướng quân Đông Hải kia, dựa vào thiên kiếp kiếp lôi cùng Nhật Hỏa Thần Mang. Dưới lôi hoả bắn ra, cũng không hợp lại với nhau, Đông Hải Thủy Tộc lập tức tan tác.
Không bao lâu sau, mặt nước Thái Hồ đã khôi phục gió êm sóng.
Sau đó Ngao Ly liền nhận được bẩm báo, không chỉ là Thái Hồ, Trường Giang nam bắc toàn bộ thuỷ vực đều lọt vào Đông Hải tấn công.
Hứa Tiên trợn tròn mắt:
- Ngao Nghiễm điên rồi sao?
← Ch. 594 | Ch. 596 → |